Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính

Chương 5: Tổng tài đại nhân (5)




Vị tiền bối này họ Chu, tuổi cũng ngoài bảy mươi nhưng cước bộ vẫn nhẹ nhàng, linh hoạt, thần sắc rất tốt, có tư thái càng già càng dẻo dai.

Ánh mắt ông ta nhìn Dạ Tịch dù mặt ngoài thì ôn hòa nhưng bản chất là lạnh lùng, cao ngạo. Ánh mắt không khác kẻ bề trên nhìn xuống con sâu cái kiến, khí tràng so với vị nam chính kia càng thêm mạnh mẽ nội liễm.

Dạ Tịch cũng không vì ánh mắt bức người kia mà cúi đầu, ngược lại càng thêm thẳng thắn tiếp nhận.

Giữa hai người như có hoa lửa bắn ra, ai cũng không chịu nhường ai.

- Vị tiểu thư này, cô làm gì?

- Đánh người. Chu gia không thấy?

Đây là vấn đề thấy hay không sao?

Đường Dạ Tịch hôm nay ăn gan hùm mật gấu sao mà dám ăn nói như thế? Đường thị không cần nữa?

- Chu gia, nghịch nữ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng không cần so đo với nó.

Vẫn là Đường gia chủ nhìn không được mà vội vã đi lên kéo Dạ Tịch xuống. Ông ta thực sự muốn ấn chết đứa ngỗ nghịch này. Một ngày không chọc phiền toái thì không yên sao?

- Đường tổng dạy con gái thật tốt. - Chu gia cũng không xem Đường gia chủ ra gì, thẳng thắn châm chọc.

- Chu gia bớt giận, tôi nhất định sẽ về dạy lại nó. Xin một cơ hội khác mang nó đến tạ tội.

Đường gia chủ khuất nhục cúi đầu xin tha thứ. Ông ta sống hơn năm mươi năm chưa bao giờ phải nhục nhã như thế hơn nữa còn vì một đứa không biết có phải con ruột hay không.

Chỉ đáng thương Tống thiếu không ai quản, đau đớn ôm bụng đỡ lưng không ngồi dậy được. Trên người bánh ngọt và rượu bết dính, thảm đến không nỡ nhìn.

- Chị. - Từ đám đông vây xem chợt vang lên một thanh âm non nớt, sau đó liền là một thân ảnh nhỏ nhỏ chen hàng mà tới.

Cũng không quản không khí không đúng, cứ như vậy nhằm vị trí Dạ Tịch mà chạy tới, hai tay dang rộng như muốn nhào lên ôm cô.

Chẳng qua tràng cảnh đoàn tụ không xuất hiện như quần chúng nghĩ, chỉ thấy tiểu thư Đường gia lấy tay chống đỡ trán đứa nhỏ khiến nó không thể tiếp tục tiến lên.

- Tôi không có em trai. Đừng gọi loạn.

Dạ Tịch ngữ khí bằng phẳng chắn sự hào hứng của đứa trẻ lại.

Chỉ có hệ thống biết nội tâm kí chủ nhà nó đang mưa bom bão đạn.

Tại sao nhóc con này lại ở đây? Không phải buổi chiều còn ngồi xe lăn sao? Nhanh như thế đã đứng lên được rồi. Lừa đảo sao? Nhỏ như thế đã hành nghề rồi, sợ quá.

Nó nhào tới làm gì? Muốn tấn công ta sao?

[ Kí chủ thân mến, cô có thể ngừng spam không?]

Cảm thấy bị hệ thống đào hố.

- Chị, chị không nhớ em sao? - Đứa nhỏ đáng thương hề hề ngẩng đầu nhìn cô.

- Không nhớ rõ. Không quen biết. - Dạ Tịch cấp tốc phủi sạch quan hệ.

Trẻ con rất phiền.

- Chị...- Đứa nhỏ rất nhanh đã nước mắt vòng quanh, tủi thân như chó nhỏ bị người vứt bỏ.

[ Cô so sánh kiểu gì? Sao lại lôi chó vào đây?] Hệ thống hoài nghi trầm trọng trình độ ngữ văn của kí chủ nhà mình.

Nhìn xem, lại khóc rồi. Đã nói trẻ con rất phiền.

Chu gia:...

Đường gia chủ:...

Quần chúng vây xem:...

Không phải đang giải quyết chuyện cô đánh người sao? Có thể tập trung chuyên môn không? Cô đi tập trung với đứa nhỏ này làm gì?



Không đúng, đứa nhỏ này là ai?

Mọi người có thể không rõ đứa bé này là ai nhưng Cố nhị thiếu đứng xa xa xem kịch từ đầu lại rõ ràng.

Nó là người thừa kế kế nhiệm của anh trai hắn, cũng không phải con ruột, là một đứa trẻ được nhận nuôi ở cô nhi viện, một chút quan hệ với Cố gia cũng không có.

Cố gia cũng không phải thiếu người tài, nhưng hết lần này đến lần khác anh trai hắn muốn chọn thằng nhóc này, chẳng có lí do gì, cứ cứng rắn chỉ định như vậy.

Nhắc đến nó, người Cố gia ngoài đố kị chính là hận đến nghiến răng.

- Khụ. Tiểu thiếu gia, giữ hình tượng.

Theo tiếng nói là một người đàn ông ngồi xe lăn được đẩy tới, người nói là người đẩy xe cho hắn cũng chính là trợ lí đặc biệt của hắn.

Người đến không ai khác là gia chủ hiện tại của Cố gia, Cố Dịch Lãng.

- Chu gia, là Cố gia chuẩn bị không chu toàn, mong ngài không trách phạt. - Cố Dịch Lãng thoải mái tựa vào lưng ghế, bình thản đối mặt với vị đại lão nổi danh.

Chu gia thấy Cố Dịch Lãng ra mặt hòa giải thì sắc mặt mới tương đối hòa hoãn.

Đừng nhìn Chu gia mắt cao hơn đầu mà lầm, ông ta rất trọng người tài, nhất là những người đi lên bằng nghị lực hơn người như Cố Dịch Lãng. Trong tất cả hậu bối, Cố gia chủ là người nổi bật nhất cũng là người ông ta tán dương nhất.

- Chuyện hôm nay tôi nhất định cho Chu gia một câu trả lời thỏa đáng, huống hồ hôm nay còn là sinh thần của ngài, sao có thể vì chút chuyện nhỏ mà mất vui đây. - Cố Dịch Lãng lấy lui làm tiến rất thuần thục.

- Coi như nể mặt Cố tổng, ta cũng không muốn cùng một đứa nhỏ so đo, Đường tổng vẫn nên trông chừng con gái cho tốt. - Chu gia cũng mượn bậc thang này mà đi xuống, không tiếp tục truy vấn.

Vốn nên là một màn kịch hay lại vì sự xuất hiện của Cố gia chủ mà kết thúc chóng vánh.

Người xem dù sao cũng khoác lớp áo giáo dưỡng không thể trắng trợn nhìn xem, rất nhanh thu lại tầm mắt, nên nói chuyện thì nói chuyện, nên xã giao thì xã giao, không tiếp tục nhìn sang bên này.

Tiễn Chu gia đi rồi Cố Dịch Lãng liền cho người đi trấn an tân khách, thuận tiện đỡ Tống thiếu co quắp trên đất đi trước.

Xong xuôi mới có thời gian tiến tới vị trí của Dạ Tịch bên này.

Đường tổng đứng bên cạnh chìm trong câu hỏi "Tôi là ai? Đây là đâu?" còn chưa tỉnh lại, trơ mắt nhìn Cố tổng vượt qua ông ta mà đến chỗ nghịch nữ nhà mình.

[ Nhiệm vụ ẩn: Tấm lòng vàng kim. Mục tiêu nhệm vụ: Cố Dịch Lãng. Mô tả nhiệm vụ: Khiến Cố Dịch Lãng vì cô xây dựng một cao ốc.]

Ngay khi Dạ Tịch định nói thì trong đầu chợt vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống khiến một lời bị nghẹn tại cổ, lên không được, xuống cũng không xong.

Cố Dịch Lãng cũng không rõ ánh mắt cô gái trước mặt có ý gì, vừa mới lạnh nhạt, bình tĩnh, hiện tại lại như sóng ngầm cuộn trào, ẩn ẩn có xu hướng bùng nổ.

Thay đổi chỉ sau một cái chớp mắt.

Cô hẳn không bị phân liệt nhân cách đi.

Con chó điên Kim Quang quả nhiên đào hố cho cô, hơn nữa hố càng đào càng sâu.

Ta nói mà, sao nó lại tri kỉ nhắc nhở mẹ nguyên chủ với cô còn phát nhiệm vụ cứu nhóc con này và dự tiệc tối nay. Rõ ràng nó muốn phát nhiệm vụ ẩn.

Phát thì phát đi, bày đặt đi đường vòng làm gì?

Nó làm gì? Nó giúp cô hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng hơn có được không? Làm gì có hệ thống nào phát nhiệm vụ phụ để định hướng cho cô chứ? Nó tốt như thế cô còn muốn thế nào!

Hiện tại nhìn xem mi cho ta cục diện rối rắm gì?

Nhìn thấy trẻ con đã thấy đau đầu.

Mi ngứa da có phải không?

[ Kí chủ ta không có da.] Hệ thống rất không sợ chết chấn chỉnh.

- Mi chờ đó cho ta!

- Chị...Bảo bảo đau chân. - Nhóc con cau mày biểu tình đau như sắp không được.

- Mi...



- Chị, ôm. - Nhóc con dang hai tay, thảm thương chớp chớp mắt.

- Ta không...

- Chị... - Nói còn không nói xong liền lặng lẽ khóc. Nước mắt như suối nhỏ chảy xuôi xuống, khuôn mặt nhỏ bé cau thành một đoàn như thể thực sự đau đớn. Lại thêm nhan sắc không tầm thường chống đỡ lại càng đáng thương.

Dạ Tịch tâm phiền ý loạn đến không khí xung quanh cô cũng có chữ phiền in đậm bay loạn, một tay đem cổ áo nhóc con túm lên.

Vốn muốn ném nó cho trợ lí đặc biệt của Cố Dịch Lãng thì nó bất ngờ nhào qua, dùng cả tay cả chân ôm chặt Dạ Tịch, gỡ thế nào cũng không ra.

Nước mắt ướt một mảng vai áo cô.

Âm ấm, kì lạ.

- Chị...có người xấu muốn hại bảo bảo. - Nhóc con ghé trên vai Dạ Tịch, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô.

- Liên quan gì đến ta? - Dạ Tịch túm cổ áo nó muốn kéo người ra. Nhóc con cũng không nhẹ lắm, kéo cô đến muốn trĩu cổ, mất hết cả hình tượng.

[ Cô có hình tượng sao? Đánh người đến cha mẹ không nhận ra còn đòi hình tượng gì?]

Hệ thống không sợ chết ngoi lên khiêu khích.

- Ha, mi thì biết cái gì.

[ Cô giỏi nhất. Mau giải quyết nhóc con đi nào.]

Hệ thống tung thêm một câu liền lặn mất.

Kí chủ đang đáng sợ theo thời gian, vẫn nên tránh mặt đi.

- Chị...em là người thừa kế Cố gia.

- Thì sao? Ta phải quỳ xuống cung phụng mi à? - Dạ Tịch không vui, tay càng dùng lực.

- Chị, lợi dụng em đi.

- Mi cảm thấy ta cần phải lợi dụng nhóc con như mi?

Nhóc con giỏi lắm. Còn bé đã học được tâm cơ. Cô mà bị nó dụ dỗ nghe theo cũng không biết ai mới bị lợi dụng.

- Cố Mặc Vũ, con làm gì? - Cố Dịch Lãng nhìn không nổi hai người lôi lôi kéo kéo, ôn hòa lên tiếng.

- Chị... - Trong cái nhìn khiếp sợ của Cố Mặc Vũ, Dạ Tịch tách được nó ra khỏi người, trở tay liền ném vào lòng trợ lí đặc biệt của Cố Dịch Lãng.

Lưu loát, dứt khoát, một chút đau lòng nào cũng không có.

- Đường tiểu thư xin thứ lỗi, là ta dạy dỗ nó không tốt làm phiền Đường tiểu thư rồi.

- Ừm. Nó rất phiền.

Đường gia chủ cách đó không xa nghe câu trả lời của Dạ Tịch xém chút nữa phun ra một ngụm máu. Cố gia chủ là nói khách sáo mà thôi, cô đồng ý như đương nhiên thế là thế nào?

Còn có người ta vừa giúp cô thu dọn cục diện đấy có được không?

Cố Dịch Lãng cũng không ngờ cô sẽ không theo lẽ thường như thế, không khỏi hơi ngẩng đầu đối diện với cô.

Người đàn ông đẹp như thần mặt trời trong thần thoại, ngũ quan nếu tách ra thì quá tầm thường, nhưng khi ghép lại trên mặt hắn không những kì diệu hài hòa mà còn mang đến một ý vị khác.

Hắn anh tuấn, ấm áp như nắng xuân, môi mỏng hơi mím lại khiến hắn có một loại hấp dẫn trí mạng. Khiến người ta không thể rời mắt khỏi hắn cũng khiến người ta trầm luân trong sự ấm áp của hắn.

Nhưng Dạ Tịch hiểu rõ hắn không như vẻ bề ngoài.

Cự người ngàn dặm, bất cận nhân tình đó mới là bản chất của hắn.

Hắn như mê cung xây bằng loài hoa đẹp nhất.

Tốt đẹp khiến người ta u mê nhưng không cách nào chạm vào hắn.