Xuyên Nhanh Nữ Phụ Phản Công Chút

Chương 37: Mãn Cấp Trà Xanh Nữ Chính (10)




Tan Tình: " Này này, tôi tự làm được. "

- Ngồi im nào.

[ Túc chủ, tôi về... ể? ] Miêu Miêu vừa mới đi họp từ hệ thống chủ về.

Miêu Miêu: Chậc! Cơm chó ngập họng.

[ Túc chủ, có cần tôi dùng Dược trị không? Nhìn cũng đau phết đấy. ]

Tan Tình: [ Không cần. ]

[ Về rồi thì đi canh chừng Lâm Trà Trà đi. Có gì thì báo cho ta. ]

Miêu Miêu: Đây rõ ràng là túc chủ kiếm cớ đuổi bổn mèo đây mà. Hừ! Thấy sắc quên mèo.

Lãnh Quyên đứng dậy ôn nhu dặn bảo.

- Tiểu Tình, cậu ngồi im đấy.

Cậu liếc mắt nhìn xuống chân cô.

- Xem ra hôm nay chịu khó ở nhà tôi một bữa đi.

- Ừ.

Cạch!

Tan Tình cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, ngả người nằm xuống giường.

_________

- Tiểu Tình, cậu.... ngủ rồi?

Thiếu niên đặt bát cháo gà xuống tủ cạnh đầu giường. Cậu rũ mắt nhìn cô.

Không ngờ lúc ngủ lại đáng yêu như vậy. Như mèo con ham ngủ.

Cậu ngồi xuống ghế sofa nhìn cô không chớp mắt.

Lãnh Quyên: Không ăn được thì ngắm vậy.

Tan Tình mở mắt nhìn lên trần nhà, rồi lại liếc mắt nhìn về phía sofa.

Lãnh Quyên?

Cô thấy cậu ngủ quên luôn trên cả ghế sofa. Đôi mắt hạnh to tròn nhìn về phía cái tủ đầu giường.

Ánh mắt ai oán nhìn bát cháo.

Sao lại cho ăn cháo chứ? Bộ bị cái này là ngay cả cơm cũng không ăn được à?

Bụng cô kêu lên một tiếng " ọc " nhỏ.

Tan Tình: Ăn tạm vậy.

Cô múc một miếng bỏ vào miệng. Một miếng lại một miếng. Cuối cùng cái bát cũng sạch sành sanh.

Tan Tình đặt cái bát rỗng xuống cái tủ đầu giường, nhích nhích người một chút. Dựa lưng vào tường nhìn thiếu niên đang ngủ trên sofa kia.

Ngũ quan sắc sảo từng góc cạnh, đôi lông mi dài cong như vầng trăng khuyết.

Người gì đâu mà đẹp thế không biết.

Tan Tình, mày tém tém lại chút coi.

Cô lấy điện thoại ra, mở camera lên chụp tách một cái.

Tan Tình: Chết mọe. Chưa tắt âm thanh.

Cô liền tắt điện thoại để đầu giường, quay đầu nhìn ra chỗ khác mà không biết khóe môi ai đó đã cong lên.

Lãnh Quyên cậu dậy từ khi nãy rồi. Chẳng qua thấy cô không phát hiện liền giả vờ rằng cậu vẫn còn ngủ.

Cô vừa chụp trộm cậu. Là thật. Không phải giả.

Lãnh Quyên: Xem ra khuôn mặt này cũng đáng đồng tiền bát gạo thế nhỉ.

Mãi sau, Lãnh Quyên mới lên tiếng kèm tay động tác vươn vai y như vừa mới ngủ dậy.

- Tiểu Tình, cậu tỉnh rồi.

- Ừm.

Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường. Đã mười giờ rồi.

Lãnh Quyên đứng dậy, cầm bát rỗng đi, cười cười nhìn cô.

- Cậu ngủ ở đây đi. Tôi ngủ ở phòng dành cho khách.

Cậu nhanh chân mở cửa đi ra ngoài, rồi đóng lại. Đây rõ ràng là không cho cự tuyệt mà.

Sáng hôm sau.

[ Túc chủ, dậy dậy. ]

[ Dậy đi học nào. ]

Tan Tình nhíu mày, tay vơ vơ lấy cái gối ném một cái.

Bộp!

Lãnh Quyên mở cửa đi vào đúng lúc cô ném cái gối. Một phát trúng mặt cậu.

Cô tỉnh cả ngủ. Ban đầu cô định ném Miêu Miêu ai ngờ....

Tan Tình cười gượng, nằm xuống đắp kín chăn.

Không phải mình, không phải mình. Mình vẫn ngủ, vẫn ngủ.

Lãnh Quyên cầm lấy cái gối cười bất lực.

- Tiểu Tình, cậu mà không dậy là muộn học đấy.

Cô bỏ chăn ra, thở dài.

- Tôi không đi được, cậu xin nghỉ cho tôi một bữa đi. Nha ~

Tan Tình giọng điệu mềm nhũn kéo dài âm cuối.

Cô đang làm nũng với cậu?

Đáng yêu quá.

Lỗ tai cậu hơi hơi phiếm hồng.

- Khụ... nhưng mà hôm nay có bài kiểm tra.

- Ừ nhỉ... thế nhanh nhanh. Cậu ra ngoài đi đợi tôi chút.

Cạch!

Năm phút trôi qua ~

Cốc cốc!

- Cậu xong chưa?

Tiếng nói vọng ra từ trong phòng mang theo chút khó xử.

- Lãnh Quyên, tôi xong rồi. Nhưng mà....

Lãnh Quyên đi vào, hỏi.

- Sao vậy?

Cô hắng giọng một cái.

- Khụ... chân vẫn còn chút đau. Cậu dìu tôi được không?

Miêu Miêu:....... Hơ, rõ ràng túc chủ có thể đi được mà. Vết thương nhỏ này có gì khó với nữ Diêm La kia cơ chứ😒

Cậu liếm liếm khóe môi trả lời : " Được. "

Chiếc Zenvo ST1 lăn bánh cuối cùng cũng đến cổng trường.

Lãnh Quyên vẫn nhẹ nhàng dìu cô xuống xe.

Cậu ngồi xuống một chân đầu gối chạm đất tay chỉ vào lưng mình.

- Tiểu Tình, lên đây tôi cõng.

Tan Tình mỉm cười cong cong mắt hạnh : " Cậu chắc chứ? "

- Ừm.

Cô dựa vào bờ lưng rộng mà vững chãi của thiếu niên, hai tay vòng ra đằng trước.

" Nặng không? " Cô chậm rãi mở miệng hỏi.

Thiếu niên bày ra bộ mặt nghiêm túc nói : " Cậu như con cò hương ý. Bây giờ phải gọi là bé Tiểu Tình mới đúng. "

Tan Tình: "......"

Những nam nữ sinh đi qua ai ai chăm chăm mà nhìn, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Quyên liền thu lại tầm nhìn đi nhanh.

- Hoa khôi và nam thần mới chuyển đến là một cặp ư?

- Con tim tôi tổn thương rồi huhuu.

- Huhuuuu, mới sáng sớm cơm chó đã ngập họng rồi.

- Có ai ship CP này không? Tôi đẩy, đẩy thuyền nào.

"......."

"......."

Bọn họ sợ người khác không nghe thấy sao mà nói to như vậy. Lãnh Quyên và Tan Tình nghe vậy nhìn nhau mà cười.

Lớp 12A

Hai người vừa đi vào liền làm cả đám học sinh đến sớm mắt muốn rớt ra ngoài.

Có mấy người bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.

Lâm Trà Trà đi vào sau thấy Lãnh Quyên đang cõng Tan Tình liền nhịn không nổi mà ghen ghét.

Cô ả bỏ balo của mình xuống bàn, liền đi đến chỗ cô.