Trong bệnh viện xe băng ca đẩy nhanh chóng vào phòng cấp cứu, Thẩm Hàn liên tục chạy theo gọi tên cô
"Tiểu Vũ mau tỉnh lại, tiểu Vũ cố gắng lên em nhất định không sao..."
Các bác sĩ nhanh chóng đẩy xe vào bên trong phòng cấp cứu, Thẩm Hàn muốn vào bên trong nhưng chỉ có thể ở ngoài cầu nguyện cô bình an.
Cậu gục mặt xuống đất tự dằn vặt bản thân hàng ngàn vạn lần.
Nếu có thể cậu tình nguyện là người nằm trong phòng cấp cứu bây giờ,nếu có thể cậu sẵn sàng dùng cả sinh mạng cho cô ấy.
Nhưng tất cả chỉ là nếu....
10 phút rồi lại 20 phút... Cuối cùng cậu chẳng biết đã chờ trong bao lâu, cậu sợ hãi cô bước vào cuộc đời cậu rồi lại bỏ rơi cậu, sợ hãi nhưng lời tận đáy lòng chưa thể nói với cô.
Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn bên trong bóng người liên tục di chuyển, bổng cửa phòng mở toang bác sĩ vừa ra khỏi phòng.
"Bác sĩ tình hình cô ấy thế nào rồi? " Thẩm Hàn nhanh chân đi đến hỏi bác sĩ.
" Tình hình bệnh nhân không tốt lắm, trước khi ngã cầu thang cô ấy dùng chất kích thích sao?"
Thẩm Hàn bất ngờ nắm áo bác Sĩ tỏ vẻ tức giận quát " ông xem em ấy là loại người gì lại đi dùng thứ thuốc đó?"
Các bác sĩ khác nhanh chóng đến giải thích :
" trong máu bệnh nhân phát hiện một lượng thuốc kích thích, cậu hãy nhớ kĩ lại xem"
Thẩm Hàn bình tĩnh một chút suy nghĩ lại ly rượu Hạ Tư An đưa cho mình liền hiểu ra mọi chuyện,trong lòng cậu dân lên cảm giác buồn nôn chán ghét cực điểm.
Bác sĩ thấy ánh mắt Thẩm Hàn dường như đã nhớ ra tiếp tục nói : " Hạ tiểu thư ngã cầu thang vùng đầu bị chấn thương lại dùng phải chất kích thích, ảnh hưởng đến khả năng tỉnh lại. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân tỉnh hay không là do ý chí của cô ấy. Mong cậu hiểu cho ."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Từ ngày sau khi Nhược Vũ gặp tai nạn,dù gia đình hai bên vào khuyên bảo nhưng Thẩm Hàn một mực không rời nửa bước,Nhược Vũ thì được chuyển xuống phòng bệnh đặc biệt.
Trên các mặt báo rầm rộn chuyện nhà họ Hạ chị em tương tàn, nhiều dòng dư luận đổ lên Hạ thị may mắn cổ phiếu Hạ thị không ảnh hưởng nhiều.
Ba mẹ Nhược Vũ sau khi biết chuyện cũng đã hận Thẩm Hàn nhưng mọi ngày thấy cậu chăm sóc Nhược Vũ nhưng vậy cũng không đành lòng.
Còn về Hạ Tư An dù ba mẹ Nhược Vũ vừa buồn vừa hận nhưng cô đã chết chỉ đem chôn cất phần mộ trên núi không đem về nhà mộ dòng họ Hạ.
Đây cũng là cái kết xứng đáng với cô ta.
\_\_\_\_\_\_\_\_3 năm sau\_\_\_\_\_\_\_\_
Trong không gian hệ thống Nhược Vũ ngồi trên ghế lông mền mại ngáp dài.
"Kí chủ đã ba năm rồi cô vẫn chưa làm xong nhiệm vụ cứ trốn trong hệ thống " hệ thống lại tiếp tục lãi nhải
Nhược Vũ ngáp dài lười biếng trả lời : " Cái này là tôi đang làm nhiệm vụ nha nha, tôi đang dùng kế hôn mê bất tỉnh đó, cũng trả thù Thẩm Hàn vì hại chết nguyên chủ . Cái hệ thống như ngươi không hiểu ngày nào cũng lãi nhải hoài. "
Hệ thống cũng không chịu thua cãi lại ' kí chủ cô ăn gì ác vậy? tận 3 năm rồi cô vẫn ngồi một chỗ hết ăn rồi ngủ lại coi màn hình. Bổn hệ thống nhịn cô đủ rồi nha nha nha' hệ thống bắt chước giọng Nhược Vũ cãi lại.
Không tiếp tục cãi cùng Nhược Vũ hệ thống truyền tống cô đi luôn.
| kí chủ khỏi cần chuẩn bị 1 2 3 \_ truyền tống |
Tích Tích Tích...
Tiếng báo từ máy đo trong phòng bệnh.
Trên giường cô gái đeo ống thở , mái tóc dài tùy tiện xõa,gương mặt thanh thuần trắng nhợt nhạt, đôi mắt nhắm lại tựa như đang ngủ say.
Kétttt
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, chàng trai bước vào dáng dấp cao ráo áo sơ mi trắng quần dài, mái tóc đen tùy tiện chải, vẫn gương mặt ấy vẻ đẹp mê người nhưng thay vào đấy chỉ còn lại sự gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
Chàng trai ấy chính là Thẩm Hàn, ba năm từ khi Nhược Vũ hôn mê Thẩm Hàn khép mình chỉ đến bệnh viên chăm sóc cô ,mọi việc khác cậu đều mặc kệ.
Thẩm Hàn kéo ghế ngồi xuống nắm tay Nhược Vũ thì thầm " Tiểu vô lương tâm, đã ba năm rồi em vẫn còn giận anh sao? tỉnh dậy đi anh có mua món em thích nhất này... "
" Tiểu bảo bối tỉnh dậy đi.... anh còn có chuyện chưa nói....chưa hoàn thành cùng em... xin em tỉnh dậy đi có được không...?"
Nói được một đoạn giọng cậu run lên, nước mắt chảy dần xuống.... những giọt nước mắt chảy lên tay Nhược Vũ, những ngón tay cử động nhẹ.
Thẩm Hàn giật mình nắm chặt lấy tay cô kích động " bảo bối em tỉnh phải không? bảo bối? "
Nhược Vũ từ từ mở mắt, đầu có chút đầu giọng khàn khàn " A H..à..n"
Thẩm Hàn kích động ôm chặt Nhược Vũ " Bảo bối hứa với tôi sau này đừng rời ra tôi nữa được không? tôi thích em... Hạ Nhược Vũ . Cả đời này chỉ yêu em"
Nhược Vũ cười ngọt ngào đáp " Được, người em luôn thích vẫn luôn là anh . Thẩm Hàn"
\[Đinh\_ hảo cảm nam chủ dành cho kí chủ \+10, tổng là 100 , nhiệm vụ đã hoàn thành kí chủ có đồng ý rời thế giới?\]
" Đồng ý. "
\[Đang tiến hành \_ĐINH hoàn thành rời khỏi thế giới.\]
\_\_\_\_\_\_\_\_\_(\=3\=)\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Moa còn chương ngoại truyện nữa là xong thế giới THANH XUÂN VƯỜN TRƯỜNG nha
cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình :3
Thế giới sau là cổ đại Ngược và Ngược mọi người chuẩn bị tâm lí nha