Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công

Chương 389




Cha mẹ An Tử Tuyên không biết chuyện gì xảy ra, thấy thái độ nữ nhi nhà mình không tốt như thế, có chút xấu hổ hướng Hàn Hi Triệt cười cười.

"Cháu nhìn đứa nhỏ này, làm sao không lễ phép như vậy?" An Tử Tuyên mụ mụ ngay trước mặt Hàn Hi Triệt oán trách An Tử Tuyên một câu.

"Không có việc gì, a di, người để cho con cùng Tử Tuyên đơn độc nói chuyện đi, dù sao chúng ta tuổi tác tương tự, tâm tư của cậu ấy bao nhiêu cháu cũng có thể hiểu rõ." Hàn Hi Triệt mỉm cười.

Nhìn Hàn Hi Triệt dáng vẻ một mặt ôn nhu có kiên nhẫn, Cố Thiển Vũ lật ra một cái liếc mắt.

Gia hỏa này thật đúng là có thể chứa, rõ ràng chính là một con sói, hết lần này tới lần khác muốn giả thành một con dê.

An mụ mụ không biết bản tính Hàn Hi Triệt, thấy Hàn Hi Triệt phụ trách nhiệm như thế, bà cảm thấy rất có ý tứ.

"Vậy liền làm phiền cháu Hàn đồng học, a di đi cắt quả ướp lạnh chi các con." An mụ mụ mở miệng.

Nói xong An mụ mụ liền đi, trước khi đi đối với An Tử Tuyên trong phòng mở miệng: "Tuyên Tuyên, mau mở cửa ra, đừng không lễ phép như vậy, để Hàn đồng học đi vào đã."

Chờ sau khi An mụ mụ, Hàn Hi Triệt quét qua ôn nhu, hắn không nhanh không chậm gõ cửa phòng một chút.

"Tôi đếm ba lần, nếu như cậu không mở cửa, tôi sẽ nói cho mụ mụ cậu biết chúng ta bây giờ đang yêu đương." Hàn Hi Triệt thanh âm mang theo một tia ác thú vị.

Không đợi Hàn Hi Triệt đếm tới ba, An Tử Tuyên liền một mặt nộ khí mở cửa phòng ra.

"Hàn Hi Triệt, cậu còn muốn mặt hay không, ai cùng cậu yêu đương?" An Tử Tuyên hướng về phía Hàn Hi Triệt rống.

Hàn Hi Triệt cũng không tức giận, hắn dường như cười mà không cười nhìn An Tử Tuyên: "Thanh âm cậu lại lớn một chút, chuyện chúng ta "Yêu đương" người nhà cậu nhất định có thể nghe thấy."

"Cậu!" An Tử Tuyên khí không biết nên nói cái gì, nhưng lại không dám hướng Hàn Hi Triệt rống, sợ cha mẹ của cô ta biết.

Nhìn An Tử Tuyên phồng má, dáng vẻ trừng tròng mắt xù lông, Hàn Hi Triệt khóe miệng nhẹ cười, sau đó đi vào phòng.

Thấy Hàn Hi Triệt không xin phép mà vào, An Tử Tuyên tức giận nói: "Ra ngoài, ai bảo cậu đi vào?"

"Cậu nhất định phải đuổi tôi ra ngoài?" Hàn Hi Triệt hơi nhíu mày lại, đáy mắt phất qua mỉm cười: "Tôi sau khi rời khỏi đây nhìn thấy cha mẹ cậu, tôi không bảo đảm tôi thấy được cha mẹ cậu sẽ nói cái gì."

Nhìn Hàn Hi Triệt dáng vẻ vô lại, An Tử Tuyên nghiến nghiến răng: "Cậu còn biết xấu hổ hay không? Đây là nhà tôi, phòng của tôi, tôi không chào đón cậu."

Nhớ tới Hàn Hi Triệt lập tức liền ra nước ngoài học, An Tử Tuyên con mắt lại bắt đầu ê ẩm.

Cái tên hỗn đản này chỉ biết khi dễ cô, coi như hắn muốn đi, cũng phải tới nhà cô chuyên môn trêu tức cô.

"Làm sao vậy, ai khi dễ cậu, vì cái gì hai ngày này không đi học?" Thấy An Tử Tuyên cảm xúc không đúng, Hàn Hi Triệt thanh âm nhẹ xuống dưới, mang theo một tia ôn nhu.

Hàn Hi Triệt ôn nhu thái độ, để An Tử Tuyên che giấu cảm xúc triệt để bạo phát.

"Mắc mớ gì tới cậu? Cậu không phải muốn xuất ngoại, tôi Đi hay không đi học có quan hệ gì tới cậu?" An Tử Tuyên một mặt quật cường nhìn Hàn Hi Triệt: "Cậu đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu."

Nghe thấy An Tử Tuyên, Hàn Hi Triệt sửng sốt một chút, về sau hắn mập mờ cười cười: "Thế nào, không muốn tôi xuất ngoại?"

"Cậu xuất ngoại không xuất ngoại có quan hệ gì với tôi, tôi mới không quan tâm đâu!" An Tử Tuyên trên miệng nói rất không nể mặt mũi, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng đỏ lên.

An Tử Tuyên dáng vẻ khẩu thị tâm phi, để Hàn Hi Triệt khóe miệng tươi cười lớn hơn: "Thật không quan tâm? Nếu như cậu muốn tôi lưu lại, tôi có thể suy tính một chút."

An Tử Tuyên mi tâm giật giật, cuối cùng cô vẫn rất ngạo kiều nghiêng đầu: "Có quan hệ gì với tôi, lưu hay không lưu tùy cậu yêu."