Editor: Ochibi
Dạ Vô Thương bắt cánh tay nàng, túm nàng trở về, “Trẫm cho người nấu chút cháo, ăn xong nàng muốn đi đâu, trẫm ôm nàng đi.”
Từ Như Ý không tin được quay đầu, hắn ôm nàng đi?
“Hoàng Thượng, thần thiếp không phải đang mơ chứ?”
Dạ Vô Thương quả thực bị lời nàng nói chọc cười: “Trẫm từng đáp ứng sủng nàng. Thế nào, không tin hả?”
“Tin! Tin! Thần thiếp tin! Có điều, Hoàng Thượng là vua một nước, thần thiếp sao có thể……”
Dạ Vô Thương cười: “Nàng đã quên rồi, mỗi lần ở Mai Viện…… Nàng ngủ quên đều do trẫm ôm về.”
Từ Như Ý “nga” một tiếng. Bộ dáng Hoàn toàn tỉnh ngộ, khuôn mặt hồng hồng, thật sự đáng yêu vô cùng.
Dạ Vô Thương nhịn không được bế nàng lên, trực tiếp đi ra phía ngoài. Tới ghế đá trong sân, cho người đem cháo đến.
Chờ nàng ăn xong, Dạ Vô Thương thật sự ôm nàng, bắt đầu chậm rãi đi dạo.
Ánh nắng tươi sáng, âm thanh Từ Như Ý mềm mại ngọt mà không ngấy.
“Hoàng Thượng.”
“Chuyện gì?”
“Không, chỉ kêu chơi thôi.”
“……” Dạ Vô Thương quả thực bất lực với nàng.
Vẫn là lần đầu tiên, có người dám kêu chơi hắn! Nhưng mà, hắn thế nhưng cũng không hề tức giận!
Từ Như Ý ôm cổ hắn, vẻ mặt hạnh phúc dựa ngực hắn nhìn hắn. “Hoàng Thượng, chờ thần thiếp dưỡng thân thể mình tốt lên, nhất định lập tức mang thai, sinh cho Hoàng Thượng thật nhiều thật nhiều hài tử!”
Vừa nghe nàng nói cái này, Dạ Vô Thương nháy mắt âm trầm, “Để trẫm biết là ai hại nàng, nhất định phải tru di cửu tộc!”
“Hoàng Thượng.” Từ Như Ý lắc đầu, “Tru di cửu tộc quá tàn nhẫn, chỉ cần giết người có liên quan đến việc này là được.”
“Vẫn là Như Ý của trẫm thiện tâm. Nhưng, chính vì nàng quá mức thiện lương, mới bị người khác khi dễ. Như Ý, trẫm đã nói bảo vệ nàng chu toàn……”
“Hoàng Thượng không cần tự trách. Đây đều là mệnh của thần thiếp.”
Nàng càng hiểu chuyện, Dạ Vô Thương càng mãnh liệt muốn bắt được người hạ độc nàng.
Ôm nàng đi một vòng, Dạ Vô Thương cũng không cảm giác mệt.
Từ Như Ý lại mở miệng, “Hoàng Thượng, thần thiếp không cần ngài ôm!”
“Như thế nào, ghét bỏ trẫm?”
“Đúng vậy, là ghét bỏ ngài!” Dạ Vô Thương nhìn bộ dáng nhỏ bướng bỉnh của nàng. Chỗ nào là ghét bỏ? Rõ ràng tất cả đều viết yêu thương!
Cúi người ở bên tai nàng, Dạ Vô Thương cười khẽ, “Như Ý, trẫm thích dáng vẻ nàng tâm khẩu bất đồng thế này.”
“Mới không có!” Nàng thề thốt phủ nhận, “Hoàng Thượng ôm không thoải mái, thần thiếp muốn xuống dưới tự mình đi!”
Dạ Vô Thương không cho nàng thực hiện được, càng thêm ôm chặt. Ở má nàng bật hơi, cố ý trêu đùa nàng, “Như Ý, nàng xem thường trẫm. Chờ nàng khỏi hẳn, thế nào cũng phải trị nàng một trận!”
Từ Như Ý chớp mắt, “Được a! Thần thiếp sẽ ngoan ngoãn dưỡng bệnh, chờ Hoàng Thượng tới phạt.”
Đi dạo hết toàn bộ sân, Dạ Vô Thương mới ôm nàng trở về.
Nhìn nàng uống dược xong, sau đó nặng nề ngủ.
Dạ Vô Thương ngồi ở mép giường, khẽ vuốt má nàng, khuôn mặt vừa rồi còn tươi vui nháy mắt âm trầm.
“Như Ý, nàng yên tâm. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Trẫm nhất định sẽ không để người khác thương tổn nàng nữa.”
Hắn đi rồi, Từ Như Ý liền mở mắt.
Yến Nhi tiến lên, lau nước mắt: “Nương nương…… Đều do nô tỳ sai, cho rằng đã làm đủ tốt…… Không ngờ vẫn để nương nương trúng độc……”
“Đỡ bổn cung lên.” Từ Như Ý ngồi dậy.
Yến Nhi cùng nàng đi ra ngoài, vẫn đang tự trách. Đi đến giữa Mai Viện, Từ Như Ý mới dừng lại.
Nơi này không thể ẩn thân, người xung quanh bị cho lui ra phía sau cũng không thể nghe lén các nàng nói chuyện.