Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 51




Edit: An Ju

Tuy rằng sư đệ đã tắt thở ngay trước mắt Hạ Tử Minh, nhưng chưa chính mắt thấy Nhiếp Nghiêu để xác nhận có thật là hắn đã nhập ma rồi giết nhiều người như vậy không, Hạ Tử Minh trên phương diện tình cảm vẫn luôn không muốn tin…

Hạ Tử Minh nắm chặt hai bàn tay, dường như rất lo lắng liền đi đến nhà gỗ nhỏ mà mình và Nhiếp Nghiêu ở. Trong nhà gỗ nhỏ, cấm chú mà hắn thiết lập lúc trước đã bị phá từ lâu, xung quanh nhà gỗ, vô số thi thể ngổn ngang… Dường như tất cả đều là thi thể của đệ tử Phù Diêu và tất cả những người tu đạo khác, trong đó còn có không ít người có quen biết với Hạ Tử Minh.

Hạ Tử Minh không đành lòng nhìn lâu hơn, cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ nhanh chân bước về phía nhà gỗ nhỏ.

Hắn không tin, không tin Nhiếp Nghiêu ba ngày trước còn tốt lành lại nhập ma, lại giết người… Đây nhất định là hiểu lầm, rất có thể, rất có thể là giống như lúc Nhiếp Nghiêu bị đổ oan giết người, bản thân hắn tỉnh lại ở bên hồ và không hề biết gì, là một hiểu lầm, là boss phản diện trù tính, hãm hại một lần nữa thôi…

Hắn không tin, một chút cũng không muốn tin.

Bây giờ việc gấp hắn không thể bỏ lỡ là phải tìm được Nhiếp Nghiêu.

Đúng, tìm được Nhiếp Nghiêu.

Hạ Tử Minh lòng dạ rối bời nghĩ vậy, không kìm được bước chân nhanh hơn đi tới nhà gỗ nhỏ, vốn tưởng rằng rất có thể sẽ không thấy tung tích Nhiếp Nghiêu.

Chẳng ngờ, đi tới nhà gỗ nhỏ, hắn lại lập tức nhìn thấy ở phía xa xa, Nhiếp Nghiêu đang đứng lặng im ngay trước căn nhà.

Thời khắc này, Nhiếp Nghiêu đã không còn là đứa bé đáng thương lúc trước nữa, mắt của hắn đã hồi phục lại hoàn toàn, có thể nhìn thấy rồi, một cặp mắt đào hoa xinh đẹp với sóng mắt sống động, con người tựa như một chấm nước sơn, chỉ là vùng khí xung quanh hắn và trong đôi mắt không còn chứa đầy vẻ thương cảm năm đó nữa, mà là ma khí quỷ mị đầy khí thế, đẹp mà ma mị vô cùng…

“Nhiếp Nghiêu!” Hạ Tử Minh run giọng gọi tên hắn.

Nhiếp Nghiêu nghe thấy động tĩnh, lập tức xoay người, vừa thấy là Hạ tử Minh liền lập tức thất vọng hạ mắt xuống, cười khinh miệt: “Là ngươi sao, đại đệ tử Phù Diêu Cố Trường Minh.”

“Ngươi tới đây nhanh thật đấy, thế nào, truy đuổi một tội phạm chốn tray như ta cũng cần đến cả đại đệ tử Phù Diêu như ngươi tự thân xuất mã sao?” Hắn châm chọc nhếch miệng, trong ánh mắt nhìn Hạ Tử Minh đều là vẻ khinh thường.

Đã nhập ma rồi, như vậy, hắn cũng chẳng thèm ngụy trang nữa.

Cố nhân cũng tới rồi, vậy thù mới hận cũ tính một lần cho xong.

Hạ Tử Minh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, đưa tay rút trường kiếm bên hông ra, nhìn thi thể đồng môn trên đất, run giọng truy hỏi: “Tất cả mọi người ở đây đều là ngươi giết sao?”

Chỉ cần không phải chính mồm Nhiếp Nghiêu thừa nhận, dù cho nhiều thi thể ngổn ngang trước mắt hắn như vậy, hắn cũng không tin.

Hắn đang chờ Nhiếp Nghiêu giải thích… Nhưng lại chỉ nhận được thất vọng…

“Đúng thì sao? Các ngươi không phải đã sớm nhận định ta là Thiên Ma chuyển thế, tất định là sẽ gây họa cho muôn dân hay sao? Đã như vậy, những người này đưuá đến trước mắt ta, sao ta lại không thể giết?” Đối với sự chất vấn của Cố Trường Minh, trên khuôn mặt tuyệt diễm của Nhiếp Nghiêu hiện lên một nụ cười mang ý chết giễu cực rõ, ma khí vây quanh.

Hắn từng giải thích rất nhiều với Phù Diêu, với người trong chính đạo… Nhưng đến bây giờ, hắn không quan tâm nữa, không muốn giải thích nữa.

Hạ Tử Minh hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại thừa nhận, lúc này dưới cổ họng thoáng hiện một vị ngọt*, rút kiếm đối đầu: “Ma—– Ma đầu nhà ngươi, bọn họ… bọn họ từng là đồng môn của ngươi đó!”

*Có nhiều cách giải thích cảm giác này, nhưng trong trường hợp này, đó là cảm giác lúc máu trào lên qua cổ họng.

“Đồng môn?” Nhiếp Nghiêu lại cười chế giễu: “Là loại đồng môn lúc ta nỗ lực biện giải, mặc cho ta hết lời giải thích cũng không tin ta một chữ, hay là loại đồng môn giả vờ tin ta trước rồi dụ dỗ ta để sau đó suýt nữa đưa ta vào chỗ chết? Hay là loại đồng môn chọc mù hai mắt ta, nhốt ta vào trong Trấn Tà Tháp… Cố Trường Minh, ngươi luôn miệng nói ta là đồng môn, vậy bản thân các ngươi thì sao? Chính các ngươi năm đó đã từng, dù chỉ trong giây lát, cố kỵ tình đồng môn giữa chúng ta chưa?”

Hắn hận từng người ở Phù Diêu đến thấu xương.

Nếu không có người đó, ngay từ lúc nhập ma, hắn đã lao lên Phù Diêu Sơn, tàn sát hết toàn môn phái Phù Diêu rồi.

“Nhiếp Nghiêu, đi đến tình trạng này, ta, ngươi, người trong thiên hạ đều có lỗi. Hiện nay, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi đi đến bước này rồi, có chút ăn năn nào trong tâm không?” Tay cầm kiếm của Hạ Tử Minh bất giác run run.

“Không, ta chưa từng ăn năn! Dù cho có hối có hận, ta cũng chỉ hận chính bản thân mình đã từng ôm hi vọng với những người tu đạo các ngươi, trông chờ vào tình đồng môn mà không sớm đọa ma! Không sớm giết sạch toàn bộ các ngươi, khiến toàn bộ Phù Diêu các ngươi bị diệt trước mắt ta.” Biểu tình trên mặt Nhiếp Nghiêu phủ thêm tầng ma khí trở nên cực kỳ điên cuồng: “Dù sao, ta đã sớm bị các ngươi phán định là người đọa ma hủy thiên diệt địa, đời đời không dung tha, không phải sao? Bây giờ mới là số phận mà ta nên chấp nhận.”

Hắn đã nhập ma rồi, trừ người đó ra, không còn ai có thể dẫn dắt tình cảm của hắn nữa.

Hạ Tử Minh nuốt xuống toàn bộ vị ngọt tanh trong cổ họng, ngước mắt nhìn về phía Nhiếp Nghiêu, đôi lông mày vẫn là vẻ lạnh lùng đó: “Hết thuốc chữa!”

“Ma đầu, hôm nay ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!” Nhiếp Nghiêu là do hắn cứu, mọi người cũng là do hắn làm hại.

Nếu tất cả bắt đầu từ hắn, bây giờ cũng phải do hắn đứng ra kết thúc.

“Hết thuốc chữa? Ngay từ đầu, không phải ngươi đã nhận định ta như vậy sao? Bắt đầu từ thời thiếu niên của ta rồi, bây giờ lại giả mù sa mưa, diễn nhân nghĩa cái gì, đau lòng cái gì? Ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.” Nhiếp Nghiêu nghe xong lời này của hắn, trên khuôn mặt ma mị lại nhếch miệng cười khinh miệt, không để tâm: “Chỉ dựa vào ngươi, cũng có thể đồng quy vu tận với ta sao? Không phải ngươi đang đánh giá mình quá cao đấy chứ, Cố Trường Minh.”

“Hôm nay nếu ngươi đã đến trước mắt ta, thì đừng nghĩ rời đi, ngươi chặt đứt linh căn của ta, giao ta cho Vân Hư Tử, mối thù này ta còn chưa tính với ngươi đâu! Là ngươi chặt đứt tia cảm tình cuối cùng của ta đối với Phù Diêu, khiến ta mất đi sự tín nhiệm cuối cùng với người khác… Nói chính xác hơn phải là ta đi tới bước này hôm nay cũng đều là do ngươi ban tặng, đại sư huynh!” Nhiếp Nghiêu không quan tâm nhìn Cố Trường Minh, nụ cười mang vẻ mê hoặc và ma mị: “Hôm nay ta sẽ tính sổ hết thù mới hận cũ từng cái một rõ ràng, làm cho ngươi chết không có chỗ chôn!”

Vân Hư Tử và Cố Trường Minh… Có thể nói là người mà hắn hận nhất ở Phù Diêu.

Nghĩ là chắc chắn giết, người đó yêu thương hắn như vậy, biết nguonj nguồn rồi cũng sẽ không nỡ trách hắn đâu.

Hắn thờ ơ khẽ nâng tay, ma khí phủ đầy trời hội tụ thành một thanh ma kiếm, mang theo vô số luồng khí màu đen cùng lá khô tung bay xung quanh, thẳng hướng về Hạ Tử Minh tập kích: “Những người từng coi khinh ta, đả thưởng ta, nhục mạ ta, một người ta cũng sẽ không buông tha, nhất định sẽ khiến các ngươi vạn kiếp bất phục, trọn đời không được siêu sinh, hôm nay sẽ bắt ngươi tế kiếm… Ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo!”

“Ngay từ lúc bắt đầu, các ngươi đã tiên đoán tương lai ta chắc chắn sẽ trở thanh ma đầu hủy thiên diệt địa, tạo nên địa họa cho muôn dân, như vậy, ta sẽ làm một ma đầu hủy thiên diệt địa cho các ngươi xem! Như vậy, dù sao cũng không tính là phụ lòng các ngươi!” Hắn nhe răng cười.

Giằng co với Hạ Tử Minh tại chỗ, từng chiêu trí mạng.

Có thể thấy rằng hắn đã thật sự nhập ma rồi, muốn lấy mạng Hạ Tử Minh.

“Ngươi muốn giết ta sao? Được!” Hạ Tử Minh cười ha ha, cười khổ cầm kiếm đối đầu Nhiếp Nghiêu: “Hôm nay ta và người, không phải ngươi chết, thì ta chết!”

Hạ Tử Minh làm sao có thể đấu thắng Nhiếp Nghiêu thân là nhân vật chính của thế giới này, người mang số mệnh có Ma Thân Lực chống đỡ được đây?

Hai người giằng co chưa quá trăm chiêu, Hạ Tử Minh đã không nhịn được, sợi máu theo khóe miệng hắn không ngừng chảy ra bên ngoài, miệng hắn ngập mùi tanh ngọt mỗi khi thở.

Hạ Tử Minh biết mình không nhịn được nữa, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy nếu thật sự chết trong tay Nhiếp Nghiêu, thật ra cũng tốt.

“Chịu chết đi, đại đệ tử cao cao tại thượng của Phù Diêu.” Nhiếp Nghiêu thấy hắn là không chịu nổi, không chút do dự dùng hết toàn lực ra tay, muốn cho hắn một đòn trí mạng.

Hạ Tử Minh vô lực nhắm mắt lại, đợi đến khi sinh mạng kết thúc.

Đúng lúc này, lại có một luồng linh lực cực kỳ mạnh mẽ kéo tới, cứng rắn đỡ được một kích trí mạng thay cho Hạ tử Minh.

Nhiếp Nghiêu và Hạ Tử Minh đồng thời kinh ngạc, nhìn về hướng xuất phát linh lực.

Chỉ thấy một người tiên phong đạo cốt, quang phong tễ nguyệt* đạp kiếm bay tới!

*Quang phong tễ nguyệt (光风霁月): theo QT, nghĩa đen là ‘trời quang trăng sáng’, nghĩa bóng là ‘tấm lòng rộng mở’. Theo như t góp nhặt từ các nguồn lúc tìm hiểu cụm này trên GG thì có thể hiểu cụm này ý chỉ ‘tấm lòng trong sáng, trong sạch, không lừa dối’, dễ hiểu hơn thì các bác có thể liên tưởng những lúc mà mình cần chứng minh mình không làm gì sai cả.

Là Vân Hoa tới…

“Là Vân Hoa trưởng lão à.” Nhiếp Nghiêu nhận ra được người này.

Hạ Tử Minh dường như đã mất sức nhìn về phía người mới tới: “Sư phụ!”

Hai người đồng thời cất lời.

“Trường Minh…” Vân Hoa tiến lên một bước, liền vô cùng lo lắng đỡ Hạ Tử Minh, đôi mắt luôn luôn lãnh đam lúc này đều ngập tràn sự lo lắng.

Mắt Hạ Tử Minh đầy tơ máu, gần như dùng hết sức toàn thân để dựa lên người Vân Hoa: “Sư phụ, cuối cùng cũng gặp ta rồi sao?”

Vân Hoa mấy hôm trước vẫn không chịu gặp hắn, không ngờ lúc này lại tới cứu hắn.

“Dựa theo hồn bải bản mạng của ngươi, vi sư cảm giác được ngươi xảy ra chuyện, sao có thể không tới được?” Ánh mắt Vân Hoa sáng quắc, lo lắng nhìn hắn, dường như trong mắt ngoài Hạ Tử Minh cũng chẳng chứa nổi ai khác.

Vân Hoa cho Hạ Tử Minh uống mấy viên linh dược, đặt hắn ở một bên. Lúc này rút kiếm đối mặt với Nhiếp Nghiêu, quanh thân lập tức tràn ra vẻ thù địch vô tận: “Ma đầu, ngươi dám đả thương đồ nhi ta!”

“Vân Hoa trưởng lão ở trong mắt ta là tễ nguyệt quang phong, là người tốt hiếm có ở Phù Diêu. Ta không muốn động thủ với ngươi.” Nhiếp Nghiêu liếc mắt nhìn Vân Hoa, cũng không có chiến ý, chỉ liếc mắt nhìn Hạ Tử Minh bên cạnh, khinh thường nói: “Chỉ là đồ nhi này của ngươi thật sự chưa từng kế thừa được nửa phần khí khái của tiên tôn, là kẻ cặn bã ra vẻ đạo mạo nơi tiên gia không hơn không kém.”

Hắn còn nhớ rõ người đó đã từng nói với hắn chính đạo kẻ cặn bã ra vẻ đạo mạo, cũng có tiên tôn tiên phong đạo cốt chân chính, không thể vơ đũa cả nắm. Trong mắt Nhiếp Nghiêu, Vân Hoa chính là người tu tiên chân chính hiếm có ở Phù Diêu, hắn không muốn động thủ với vị này.

Nếu vị này nóng lòng muốn bảo vệ đồ đệ, còn đích thân đến, hắn thả Cố Trường Minh một mạng thật ra cũng không phải là không được.

Vân Hoa nghe hắn nói xấu Hạ Tử Minh, bùng nổ ngay tại chỗ, tập kích Nhiếp Nghiêu, chiêu nào cũng lộ sát ý: “Ta không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu đồ đệ ta!”

Nhiếp Nghiêu không muốn động thủ với hắn, lập tức lui về phía sau vài bước, hóa thành một trận khói đen tan đi.

Vân Hoa đang muốn đuổi theo, Hạ Tử Minh thấy mắt tràn đầy tơ máu, gần như rỉ máu, mơ hồ có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, vội vã chống thân thể trọng thương lên ngăn cản Vân Hoa: “Sư phụ, đừng đuổi theo.”

Vân Hoa nhìn Hạ Tử Minh sắc mặt tái nhợt, bị giọng nói của hắn ngăn lại trạng thái tẩu hỏa nhập ma đầy sát ý.

Hắn hơi nghiêng đầu, hai mắt đỏ bừng bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh, trong đó phủ đầy dục vọng, Hạ Tử Minh cả kinh trong lòng, sau một khắc, Vân Hoa lấy tay mạnh mẽ quay đầu Hạ Tử Minh qua, như là đã bị mê hoặc, không khắc chế được tâm ma mà hôn lên môi Hạ Tử Minh.

Ý thức Hạ Tử Minh trống rỗng, giật mình tại chỗ.

Vào đúng lúc này, các đệ tử đến trợ giúp ở Phù Diêu vì chạy tới chậm hơn một chút nên thu hết một màn này vào trong mắt.