Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Chương 70




Người anh trai cứng đờ nhìn cô gái đang đi tới từ phía ven đường một lát, rồi lại cót két quay đầu liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang bình tĩnh ngồi ở bên cạnh tài xế, liền chảy nước mắt cá sấu.

Có một người bạn gái như vậy ở bên cạnh thật là yên tâm, một quyền liền có thể đánh vỡ đầu xác sống. Nếu có khổ thì chỉ khổ ở chỗ sau này người anh em này sẽ phải luôn phải nhường nhịn, lỡ như không cẩn thận chọc bạn gái mất vui, thì một giây kế tiếp sẽ bị thành cái bánh thịt mất.

Anh nhạy bén cảm nhận được có nhiều cái ánh mắt dừng ở mình trên người, có lẽ là thương hại cũng có lẽ là hâm mộ. Nhưng Thẩm Ân chỉ coi như không biết, trong mắt chỉ toàn là hình ảnh của cô gái. Nho nhỏ, mềm mại điềm đạm, ngay cả dáng vẻ di chuyển cột điện cũng rất là đáng yêu.

Sau khi dọn xong chướng ngại vật, Nguyễn Nhuyễn phất phất tay ý bảo chiếc xe đang đỗ có thể đi rồi. Cho dù có bị dọa đến ngây người, nhưng phản ứng của những tài xế kia vẫn rất nhanh. Vào lúc tài xế lái chiếc xe chạy vụt qua cũng không quên để lại một câu “Cảm ơn nhé, em gái.”.

Trong nháy mắt, nhìn thấy người cũng đã đi khá xa rồi. Lúc này Nguyễn Nhuyễn mới nhấc chân đi về phía xe Van. Vừa đi được hai bước thì đột nhiên cảm thấy trên chân nặng có hơi nặng, có một vật gì đó bám lên phía trên giày cô, khiến cô hoảng sợ.

Vừa cúi đầu thì nhìn thấy một con mèo trắng nhỏ. Bộ lông bóng mượt, con ngươi màu xanh thẳm, đuôi dài vểnh lên. Thấy Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm nó cười, cái đuôi năng động liền vui vẻ đung đưa, còn nhẹ nhàng quấn quýt cổ chân của cô, ngoẹo đầu kêu meo meo.

Trong nháy mắt, mạch máu liền bị rút đi sạch sẽ. Đôi mắt Nguyễn Nhuyễn liền sáng lên, không thể kháng cự nổi khi nhìn loại sinh vật lông xù này, ngồi xổm xuống, vuốt ve lông trên lưng con mèo. Nhuyễn Nhuyễn cảm thán, sờ thích vô cùng.

Đây chắc là mèo cưng trong nhà, trên người sạch sẽ, không hề dính một chút vết bẩn nào. Hơn nữa, con mèo này lại không hề sợ hãi, còn dám bám vào chân cô, dáng vẻ giống như đang khoe mã vậy.

Cô ôm con mèo vào ngực và vuốt lông nó. Nguyễn Nhuyễn đi hai bước đến trước cửa kính xe trước, ôm bé mèo đến gần như đang ôm vật quý hiếm vậy, giọng điệu không che giấu được sự vui mừng: “Thẩm Ân, anh mau nhìn xem, là một con mèo nhỏ xinh đẹp.”

“Ừ, rất đẹp.” Nhàn nhạt liếc mắt một cái, Thẩm Ân xem như không có chuyện gì xảy ra, thu hồi ánh mắt, cười yếu ớt đáp một câu. Chỉ là nhìn biểu tình nhàn nhạt trên mặt không hề có nhiệt huyết chút nào.

Anh cũng không thích mèo, từ rất lâu về trước đã không thích rồi, bởi vì chuyện này sẽ khiến anh nhớ tới một số không chuyện cũ không vui.

Con gái của cặp vợ chồng nhà khoa học, cũng chính là người chị từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh trên danh nghĩa của anh, thời gian ở nhà dưỡng bệnh còn dài hơn thời gian đi học ở trường.

Vì muốn cho con gái giải sầu, vợ chồng nhà khoa học kia mua một con mèo không biết là chủng loại nào về nuôi. Quả nhiên là người chị kia của anh vô cùng vui mừng, cả ngày đều ở một chỗ với con mèo, huấn luyện con mèo kia giống như đang huấn luyện chó vậy, dạy nó tấn công mục tiêu cụ thể.

Mà Thẩm Ân chính là đối tượng bị công kích. Đến nay anh vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh mình ngồi trên xe lăn không thể động đậy, còn con mèo kia thì lại nhào vào người anh, móng vuốt nhọn cào rách cánh tay anh. Máu đỏ tươi nhỏ tí tách trên mặt đất, cũng nhiễm đỏ quần áo của anh.

Mặc dù nó lại không tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng anh, nhưng mà từ đó về sau, anh gần như có chút bài xích với chó mèo.

Bị ánh mắt lạnh như băng liếc một chút, con mèo trắng kia như cảm giác được điều nguy hiểm, theo bản năng mà xù lông lên, lộ ra móng vuốt, gắt gao bám lấy tay áo của Nguyễn Nhuyễn. Cũng may là cô mặc áo tay dài, còn mặc thêm áo khoác jean. Nếu không thì trên tay cô sẽ bị cào trầy mấy vết.

“Mau thu móng vuốt lại.” Nhất thời, vẻ mặt của người đàn ông liền trở nên lạnh lẽo, không nhịn được mà nhìn chằm chằm con mèo trong ngực cô, đôi mắt đen thẫm.

Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của Thẩm Ân, Nguyễn Nhuyễn liền ngẩn ra. Con mèo trắng liền kêu meo meo một tiếng, ủy khuất rút móng về, cái đầu tròn liền chui rúc vào trong lòng ngực ấm áp của cô, hướng mông mèo vào mặt người đàn ông.

Không ngoài dự liệu, Nguyễn Nhuyễn nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Ân càng thêm khó coi.

“Nó chỉ là con mèo con cái gì cũng không biết, anh đừng có so đo với nó.” Nguyễn Nhuyễn vuốt ve con mèo nhỏ đang run lẩy bẩy trong ngực, khó có thể hình dung được tâm tin của mình bây giờ, thật là phức tạp.

Mèo con đáng yêu như vậy, sao lại hung dữ với mèo con chứ?

Con mèo trắng kia được cô vuốt ve thoải mái liền làm nũng mà kêu meo meo, còn nghiêng đầu cao quý lãnh diễm, dưới góc chết của cô mà hướng về phía Thẩm Ân mà ra oai, đôi mắt nhỏ lộ ra vẻ đắc ý.

“…” Ha, con mèo rác rưởi này còn có mưu tính trong lòng, dám chơi anh.

Người đàn ông đau lòng phẫn uất nhìn cô gái, hồi lâu sau mới yên lặng quay sang một bên, cứ tùy ý để mình bị bao trùm trong nỗi cô đơn. Anh rũ mi mắt xuống, trông vô cùng đáng thương.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn liền mờ mịt, Nguyễn Nhuyễn nhìn mèo, lại liếc nhìn người đàn ông đang khó chịu đứng một mình, thầm thở dài, lấy hai miếng thịt bò khô đã được xé ra đút con mèo nhỏ, gãi cằm nó, nói: “Mèo con, bọn ta phải đi rồi.”

“Meo meo!” Mèo trắng nhỏ liếm miệng một cái, khi bị bỏ xuống đất móng vuốt vẫn còn ôm lấy ống quần của cô không chịu buông, kêu meo meo.

“Tụi này phải đi thật rồi.” Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng gỡ móng vuốt của con mèo nhỏ xuống, nắm móng vuốt của nó rồi chào tạm biệt.

Xe van phun ra khói trắng, dần dần đi xa. Con mèo kia đang ở tại chỗ mà liếm liếm móng vuốt của mình. Khi chiếc xe ở trước mặt biến mất hoàn toàn, liền vung đuôi dài ra, một lúc sau liền biết mất.

“Giận rồi à?” Xe đã chạy đi đi xa, nhưng người đàn ông ở bên cạnh vẫn còn rầu rĩ không vui. Nguyễn Nhuyễn bất đắc dĩ, không biết rốt cuộc anh đang tức cái gì.

“Không có giận, chẳng qua chỉ là cảm thấy tôi còn không khiến người khác yêu thích như một con mèo. Cho tới bây giờ cô còn chưa từng cười vui vẻ với tôi như vậy.” Thẩm Ân rũ lông mi run rẩy, dáng vẻ như là bị tổn thương vậy: “Tôi còn cho rằng chúng ta là bạn bè rất thân thiết.”

“Hả?” Chuyện này nghe giống như đang ghen với một con mèo vậy? Cả đầu Nguyễn Nhuyễn cảm thấy mông lung, buồn cười nói: “Mèo là mèo, anh là anh, sao có thể giống nhau được?”

Hiển nhiên là người đàn ông này không chưa có hài lòng với câu trả lời trên. Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, thuận miệng giải thích: “So với mèo thì đương nhiên là anh càng khiến cho người khác thích hơn chứ. Anh xem, tôi đâu có mang nó đi cùng đâu?”

“Thật sao?” Thẩm Ân giương mắt nhìn cô.

Đương nhiên là nửa thật nửa giả. Mèo với người không thể nói nhập lại làm một, cũng không thể so sánh. Cô không mang theo con mèo kia đi cùng cũng không phải là không thích mà là bộ lông của con mèo đó được xử lý rất sạch sẽ, là do có người nuôi. Chắc là thừa dịp chủ nhân không chú ý mà lén chạy ra ngoài.

Cô chắc chắn sẽ không mang vật nuôi của người khác đi mà không nói tiếng nào. Nhưng đối mặt với ánh mắt mong đợi của Thẩm Ân, cô liền dứt khoát gật đầu, nghiêm nghị nói: “Đương nhiên, anh là quan trọng nhất.”

“Vậy thì tốt.” Sắc mặt của người đàn ông liền trở nên ôn hoà, khóe miệng cong lên nở một nụ cười như gió xuân: “Nhưng cô phải nhớ kỹ lời nói của mình, không được mang con mèo kia cùng đi.”

Bọn họ đã rời trạm thu lệ phí xa đến như vậy rồi. Cô cảm thấy cái đề tài này hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng mà nếu Thẩm Ân đã nói như vậy thì cô cũng vui vẻ dỗ anh, tùy tiện ừ vài câu đáp ứng.

Dựa theo lời chị cả nói lúc trước mà lái xe hơn một tiếng đi về phía Dung Thành. Đi đến lối mở rộng của giao lộ. Cả nhà chị cả kia vội vàng đi nên đã quên nói với cô quẹo vào hướng bên nào của giao lộ. Đúng lúc ngay giữa giao lộ lại có người, một đám xác sống từ trong tụi cây xung quanh đi tới, dần dần xúm lại chiếc xe kia.

Phanh khẩn cấp dẫn tới sự chú ý của một đám xác sống. Có mấy tên xác sống lắc lư lắc lư đi đến trước mặt bọn người Nguyễn Nhuyễn, đi được mấy bước thì dừng một chút, sau đó đồng loạt quay đầu lại. Nắm Thiết Côn trong tay, Nguyễn Nhuyễn đang đề phòng cảnh giác lại mù mịt khi nhìn thấy một màn này, lái xe lại gần một chút.

Cô nhìn thấy một cô gái bước ra khỏi xe sắp bị xác sống vây quanh, trên người không mang vũ khí phòng ngự. Đối mặt với xác sống thì không hề sợ hãi chút nào, tay phải nhấc lên một cái, không khí chung quanh liền bị điều động, rất nhanh đã xoay tròn ngưng tụ thành lưỡi dao gió, chém về phía đầu của xác sống.

“Cẩn thận!” Nguyễn Nhuyễn quan sát tình huống từ miệng cửa kính xe liền ném Thiết Côn ra ngoài. Thiết Côn bị ném ra ngoài như một cây lao, vèo một cái liền lặng yên không tiếng động mà bay vòng qua lưng cô gái đánh mấy tên mấy xác sống bay ra ngoài.

Nghe được tiếng kêu, cô gái trẻ tuổi liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn một cái. Sau khi giải quyết hết xác sống bên cạnh kia, liền chậm rãi đi tới, mím môi nói: “Vừa rồi cảm ơn cô.”

“Không cần khách khí, chỉ là một cái nhấc tay thôi mà.” Nguyễn Nhuyễn khoát tay, tỏ vẻ không cần để ý.

“Mấy người muốn đi đến căn cứ sao?” Khí chất của Lê Nhiễm lãnh diễm, lại là người trọng tình trọng nghĩa. Vừa rồi cô gái này cứu cô ta, cô ta luôn muốn báo đáp gì đó, hiếm khi chủ động nói chuyện với người khác: “Tôi cũng muốn đi Dung Thành.”

Trên con đường này có rất ít người, một bên thông đến căn cứ Dung Thành, bên còn lại là đi đến một thành phố khác. Thành phố đó đã thất thủ, cả nhà Lê Nhiễm là từ tòa thành kia mà trốn ra.

Cô ta chắc chắn phương hướng của cô gái này đi đến Dung Thành, muốn mời hai người bọn họ họp thành đội đi với mình. Cô ta là người dị năng, sức lực cũng không yếu. Nếu họ cùng nhau lên đường, thì hai bên còn có thể chăm sóc nhau một chút.

“Thật là trùng hợp, chúng tôi cũng đi Dung Thành.” Ngay lúc tìm không được phương hướng thì gặp được một người cùng đường, cái này là dụng cụ chỉ đường mà ông trời giáng xuống không thể nghi ngờ, đối với Nguyễn Nhuyễn mà nói thì là điều vô cùng vui mừng: “Vậy chúng tôi sẽ đi phía sau xe cô, trên đường cũng có thêm làm bạn.”

Vốn dĩ Lê Nhiễm muốn mời hai người Nguyễn Nhuyễn trực tiếp ngồi xe của mình. Dù sao thì chiếc xe kia của cô ta cũng còn nhiều chỗ trống, có thêm hai người thì cũng ngồi được. Nhưng nghĩ đến bản tính ích kỷ lạnh nhạt của người nhà, nên cô ta đã bỏ đi cái ý niệm này, miễn khiến cho người ngoài cảm thấy ngột ngạt. Vì thế liền gật đầu, đi về phía chiếc xe ở trước mặt.

Vừa ngồi lên xe, tiếng oán trách của một người đàn ông trung niên truyền tới: “Sao mà chậm chạp thế? Bộ không biết trì hoãn trên đường nhiều hơn một phút thì sẽ nguy hiểm hơn một phút sao?”

“Cả nhà chúng ta chỉ có mày là người có dị năng, mày không sốt ruột, chúng tao đều phải sợ đêm dài lắm mộng đây này.” Mẹ Lê đang dỗ con trai không những không ngăn cản chồng mình, mà ngược lại còn giúp ông ta quở trách con gái lớn một chút.

Lê Nhiễm khởi động xe, nhắm mắt làm ngơ những lời này. Ánh mắt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhìn thấy mẹ Lê đang xé hai cái bánh mì. Một cái cho đứa con tám tuổi, cái khác thì chia làm hai phần, bà ta cùng cha Lê mỗi người một nửa.

Vừa gặm bánh mì, vừa oán giận trách bánh mì quá khô khốc, khó có thể nuốt xuống. Trong lời nói không hề lo lắng tới đứa con gái chưa được ăn gì, chỉ uống được một chút nước.

Lê Nhiễm thấy thế thì ngay cả mí mắt cũng lười nhấc, chỉ im lặng lái xe, lái về phía Dung Thành.

Nhà bọn họ xuất thân từ nông thôn, từ đời bố mẹ đã có quan niệm trọng nam khinh nữ nghiêm trọng. Họ vẫn luôn oán trách rằng sao cô ta không phải con trai. Vì thế từ nhỏ đã không yêu thương gì cô ta, việc dơ bẩn, nặng nhọc đều vứt cho cô ta làm.

Năm thi đại học, đứa em trai nhỏ hơn cô ta mười tám tuổi được sinh ra. Bố mẹ vỡ òa trong niềm vui, thậm chí còn muốn cô ta đi làm công để nuôi dưỡng em trai của mình, kiếm tiền mua sữa bột. Lê Nhiễm đương nhiên không muốn cuộc đời của mình cứ như vậy mà bị hủy hoại, dựa vào khoản tiền cho sinh viên vay mà học đại học ở ngoài, sau khi tốt nghiệp vào làm tại một doanh nghiệp của nhà nước ở địa phương.

Cuộc sống chầm chậm đi vào quỹ đạo, cô ta cũng suy nghĩ rõ ràng rằng sẽ vạch rõ ranh giới với bố mẹ muốn hút máu mình. Mỗi tháng định kỳ gửi một khoản tiền vào trong thẻ của bọn họ, nhưng muốn nhiều thêm thì cũng không có.

Virus zombie đột nhiên không báo trước mà xảy ra. Lúc đó bố mẹ cô ta lấy lý do là em trai bị bệnh nặng để lừa cô ta về, thực ra là vì để giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô ta. Là một ông già đã từng ly hôn, ưu điểm duy nhất chính là trong nhà có nhiều tiền.

Lê Nhiễm bị lừa liền nổi giận đùng đùng lái xe rời khỏi, kết quả vẫn chưa đi được, liền nhìn thấy tình cảnh zombie đi rêu rao trong thành phố. Nhất thời mềm lòng, cô ta quay về tìm em trai và bố mẹ, muốn dẫn theo bọn họ cùng đi.

Thế mà con bọ hút máu này một khi đã dính vào thì sẽ không ném đi được. Bọn họ kéo cô ta lại, có nguy hiểm thì cô ta lên, có lợi ích thì bọn họ lấy. Vào lúc mạt thế này, bản tính ích kỷ xuất hiện mạnh mẽ. Nghĩ rằng suy cho cùng thì màu mủ tương liên đều là người một nhà, cô ta nhịn rồi lại nhịn, nghĩ khi nào đến Dung Thành hẵng nói.

Tìm được người dẫn đường, Nguyễn Nhuyễn yên tâm hơn nhiều. Vui vẻ rạo rực đọc tên của cô gái đó hai lần, bỗng nhiên đôi mắt trừng đến tròn xoe. Cô đã nói sao tên của cô gái đó nghe quen tai đến như vậy, tên của nữ chính trong cốt truyện ban đầu chính là cái tên này.

Lúc đó một lòng chú ý đi theo Thẩm Ân, nam nữ chính trong câu chuyện đều là lướt qua nhau. Cô nhớ nam nữ chính cùng nhau thành lập một tiểu đội dị năng, giải cứu những người bị zombie bao vây, thành lập căn cứ lớn nhất ở lúc mạt thế. Dị sĩ tài ba dưới tay không ngừng tăng thêm, mọi người cùng góp phần không chế sự lây lan của virus zombie.

Dẫn dắt mọi người nghênh đón ánh sáng rạng đông hy vọng của nữ chính, hồi tưởng lại những sự tích trong cốt truyện ban đầu, trong lòng Nguyễn Nhuyễn càng chân thật. Virus zombie có thể được ngăn chặn đến không thể tốt hơn, mạt thế gió tanh mưa máu không thấy ánh đao này khiến bao nhiêu người trải qua sinh ly tử biệt, nghiêm trọng hơn thậm chí là cửa nát nhà tan.

“Vui?” Thẩm Ân vẫn luôn nhìn chằm chằm thiếu nữ phát hiện cảm xúc của cô thay đổi, khóe môi cũng cong lên theo.

“Vui chứ.” Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu cười cười, giả vờ thần bí nói: “Tôi cảm thấy chị đó là một người lợi hại, nói không chừng là người có thể cống hiến to lớn đối với việc kết thúc mạt thế.”

“Kết thúc mạt thế?” Thẩm Ân lẩm bẩm một câu, nhìn chằm chằm góc nghiêng của thiếu nữ, muốn nói rồi lại thôi.

Mạt thế kết thúc sẽ không dễ dàng như vậy, phải tìm được nguồn truyền nhiễm của virus zombie, thuốc khống chế liên quan có thể nghiên cứu chế tạo ra hay không còn là một vấn đề. Chẳng qua anh không nói làm đả kích đến hy vọng tốt đẹp của cô gái đối với tương lai, chỉ cười nhạt đáp lời.

Lái xe liên tiếp mấy giờ đồng hồ, năm sáu giờ chiều, thấy xe ở phía trước dừng lại ở ven đường, Nguyễn Nhuyễn cũng dừng lại theo. Không gian trong xe nhỏ hẹp và kín, ở trong xe lâu khó tránh sẽ khó chịu.

Mở cửa xe ra, lấy xe lăn ở ghế sau xuống. Rồi đi đến trước mặt người đàn ông, liền thấy động tác của anh thành thạo mà dang tay ra, ngoan ngoãn để Nguyễn Nhuyễn bế anh xuống.

Đi mấy hôm nay, hai người đều quen với cách chung sống như vậy, nhưng lọt vào mắt người ngoài thì chính là một chuyện hiếm lạ. Người đàn ông cao cao gầy gầy để thiếu nữ nhỏ nhắn bế bằng cách bế công chúa, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không hợp lý.

Lê Nhiễm kinh ngạc một lúc, nhìn thấy chiếc xe lăn được đặt trước xe mới hiểu ra, nhìn một cái rồi dời tầm mắt đi. Ngược lại là cậu em trai tám tuổi của cô ta kinh ngạc đến kêu thành tiếng, cợt nhả chỉ vào Thẩm Ân, lớn tiếng hét: “Tên tàn phế gãy chân, còn để người khác bế, nhục nhã.”

Nói rồi còn đi kéo tay áo của cha Lê mẹ Lê, kêu bọn họ cũng nhìn. Cha Lê và mẹ Lê không cảm thấy con trai nói sai chỗ nào, liếc mắt nhìn Thẩm Ân, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường: “Ý chí muốn sống của một người tàn phế chân cũng khá kiên cường, còn muốn đến căn cứ? Cũng không xem xem người ta sẽ thu nhận một người vô dụng chỉ biết ăn uống thôi hay không?”

Người ở lại căn cứ là những người có dị năng, có điều phần lớn đều là người bình thường. Đồ ăn là phân theo lao động, đối với người có cống hiến to lớn trong việc xây dựng căn cứ thì có thể được phân nhiều đồ hơn. Người ở đó đều phải làm việc giúp, xây tường hoặc là đi tuần tra. Đối với người già yếu bệnh tật thì sẽ có chính sách khoan dung, không để cho bọn họ chết đói.

Nhưng đồ ăn thì chỉ có một ít, căn cứ chứa càng nhiều người thì thức ăn được chia cho từng người sẽ càng ít. Bản thân cha Lê mẹ Lê chen chúc đến vỡ đầu cũng muốn vào được căn cứ, chỉ mong sao ở bên nhau một người cũng không đi.

Bọn họ sỉ nhục Thẩm Ân là xuất phát từ một trạng thái tâm lý bất thường, cũng xem anh như một nơi trút giận, thuận tiện phát tiết hết những phiền muộn tích tụ trong lòng những ngày hôm nay.

Lời khó nghe lọt vào tai, lửa giận của Nguyễn Nhuyễn dâng lên. Mặt lạnh nhìn sang, lời nói ra cũng không khách sáo: “Tán phế chân thì sao, dù sao cũng tốt hơn những người cậy mình nhiều tuổi, không biết xấu hổ. Còn có quản lý tốt con nhỏ của nhà mình, với cái miệng không biết giữ mồm giữ miệng này, sớm muộn cũng sẽ phải chịu đòn hiểm của xã hội.”

“Cô cái con nhóc thối này!” Về cãi nhau thì mẹ Lê chưa từng thua, hôm nay ở trước mặt con trai bị cô gái nhỏ này giảng đạo, nhất thời trên mặt không nén được giận, vén tay áo lên chống nạnh muốn cãi nhau ba trăm hiệp với Nguyễn Nhuyễn.

“Đủ rồi! Ồn ào cái gì mà ồn ào, còn chê chưa đủ mất mặt đúng không?” Lê Nhiễm lôi cánh tay của mẹ cô ta ra sau một cái, còn liếc người em trai bụ bẫm không hiểu chuyện một cái.

Ai ngờ mẹ Lê vội vàng ôm lấy con trai, bảo vệ như một viên ngọc. Vỗ cánh tay duỗi chân ra, mở to cổ họng gào khóc: “Sắp chết rồi, mày cái đứa con gái bất hiếu này. Cùi chỏ nghiêng ra phía ngoài, giúp người ngoài mắng mẹ ruột mày, còn trừng mắt với em trai mày. Nó còn nhỏ như vậy, bị dọa sợ thì phải làm sao?”

Thằng bé bụ bẫm bước lên kêu than với mẹ Lê, giọng nói the thé vang vọng trong không trung, suýt chút nữa đâm thủng màng tai của người ta. Nguyễn Nhuyễn cách xa mấy mét nghe đến cau mày, theo bản năng lấy hai tay che lỗ tai của Thẩm Ân, tranh để anh bị âm thanh ma quỷ này tàn hại.

“Tôi không sao.” Kéo bàn tay mềm mại của thiếu nữ xuống, Thẩm Ân lắc đầu với cô, chỉ vào cây đại thụ ở một bên: “Qua gốc cây đi, ngồi ăn chút gì đó.”

Quan sát kỹ sắc mặt của người đàn ông, thấy tâm tình anh không có vì những lời nói đó mà dao động, đôi lòng mày nhíu chặt của Nguyễn Nhuyễn thả lỏng một chút, đầy xe lăn đến dưới gốc cây.

Bên đó cha Lê chửi kháy, còn mẹ Lê thì bày ra vẻ mặt phiền chán đối với người con gái lớn, kêu gào mấy phút liền im lặng. Tình tình của Lê Nhiễm như thế nào bà ta biết rất rõ, thích mềm không thích cứng, coi trọng tình thân huyết thống. Đây cũng là điểm để bà ta dám năm lần bảy lượt gầy khó dễ, chẳng qua chính là dựa vào thân phận bề trên.

Nhưng cô con gái này đồng thời cũng rất bướng bỉnh, chuyện đã nhận định rồi thì chín con trâu cũng không kéo xuống nổi. Vừa nhìn thấy vẻ mặt này, mẹ Lê liền hiểu được cô ta đã chán ghét bản thân mình rồi. Nếu còn tiếp tục làm loạn, đối với bản thân mình một chút lợi ích cũng không có.

Hừ một tiếng, mẹ Lê vui vẻ chạy đến bên chiếc xe, xách cả cái túi mua sắm ra. Bọn họ chạy đi vội vàng, trước lúc đi muốn mua đồ lại phát hiện siêu thị sắp đóng cửa, hoặc là bị cướp hết sạch, không còn gì nữa. Thức ăn mang đi chỉ có bánh mỳ ngày thường đề phòng bị đói ở trong nhà, còn có một chút đồ ăn như mực, hạt, yến mạch.

Những món đồ hỗn tạp cộng lại không nhiều, nhưng nếu ăn tiết kiệm một chút thì cũng có thể chống đỡ được tới căn cứ Dung Thành. Không biết thế nào khi cậu nhỏ bụ bẫm khẩu vị tốt, một bữa ăn hai cái bánh mì vẫn còn đói, trên xe không có gì làm liền lấy đồ ăn vặt ăn. Cha Lê mẹ Lê cưng chiều cậu, đòi cái gì cũng cho. Không bao lâu, túi mua sắm đã tiêu tan hơn phân nửa.

Lấy thịt heo còn sót lại trong túi cho con trai ăn, mẹ Lê và bố Lê mỗi người lấy một túi yến mạch nhỏ, dự định ăn với nước. Lê Nhiễm đưa tay ra, mẹ Lê còn không nỡ mà lấy đồ ăn giấu ra sau, đau lòng hỏi: “Mày cũng muốn ăn? Buổi sáng không phải vừa ăn một cái bánh mì sao?”

Đúng đấy, còn có mặt mũi để nói. Cả ngày cô ta chỉ ăn cái bánh mì, ngay cả một giọt nước cũng chưa kịp uống. Mặc kệ phản ứng của mẹ Lê, Lê Nhiễm kéo cái túi lại. Lấy từ bên trong ra hai cái bánh mì và một chai nước suối, nhấc chân đi về phía Nguyễn Nhuyễn.

Bây giờ đồ ăn còn quý hơn vàng. Nếu không phải ba người mẹ Lê nói thực sự quá khó nghe, Lê Nhiễm cũng sẽ không nghĩ lấy đồ ăn ra để xem như nhận lỗi. Tạ lỗi là một mặt, mặt khác là cô ta nàng động lòng trắc ẩn. Cảm thấy một cô gái nhỏ Nguyễn Nhuyễn dẫn theo một người đàn ông tàn phê cũng không dễ dàng, mọi người đều là con gái, có thể giúp thì giúp một tay.

Thế nhưng đợi cô ta đi đến trước mặt, thức ăn cầm trong tay còn chưa lấy ra, câu xin lỗi liền nghẹn lại trong cổ họng. Cô ta im lặng, cảm thấy bản thân đi qua chính là một sai lầm.

Đùi gà được nấu chín, trứng khô, cá khô nhỏ, lê, táo xanh tươi bày ra tùy ý trên khăn ăn. Cúi đầu nhìn bánh mì trên tay mình, Lê Nhiễm sinh ra vài tia mất tự nhiên, sâu sắc cảm thấy bản thân quá mất mặt.

“Chị Lê Nhiễm.” Lê Nhiễm lớn hơn mình vài tuổi, Nguyễn Nhuyễn liền thuận miệng gọi cô ta một tiếng chị, ánh mắt quét qua bánh mì trên tay cô ta, bừng tỉnh hỏi: “Chị là đến để đưa đồ ăn cho bọn em?”

“Vốn dĩ là vậy, có điều nhìn có vẻ các em vốn không cần.” Lê Nhiễm vẫn là đưa bánh mì và chai nước suối qua, lộ ra mấy phần áy náy: “Trước tiên thực sự là xin lỗi, mẹ chị bọn họ nói chuyện quá đáng quá, các em đừng để ý.”

Không để ý là không thể nào. Sát nhân tru tâm, tổn thương do ngôn ngữ mang lại nhìn không thấy, chạm không được, nhưng lại làm tổn thương người khác sâu sắc nhất. Nguyễn Nhuyễn không bày tỏ sự tha thứ thay cho Thẩm Ân, có điều cũng không giận cá chém thớt với Lê Nhiễm, cười híp mắt nhận lấy đồ, thuận tay nhét vào hai quả táo đỏ, còn có một đùi gà qua: “Tấm lòng nhận được rồi, đây là quà đáp lễ.”

Lê Nhiễm muốn chối từ, nhưng không lay chuyển được Nguyễn Nhuyễn, vô cùng ngượng ngùng nhận lấy đồ.

Người đi xa rồi, Nguyễn Nhuyễn nhìn bóng lưng cô ta rồi cảm khái một câu: “Người khá tốt, chính là gặp phải người nhà khó giải quyết như vậy.”

Nghe vậy Thẩm Ân chẳng nói đúng sai, rút một tờ khăn giấy ra lau tay, cười hỏi: “Vậy người nhà của cô như thế nào?”

“Người nhà của tôi?” Nói đến cái này, Nguyễn Nhuyễn bắt đầu trở nên nhiều lời, mặt mày hớn hở nói: “Cha mẹ tôi thu tiền thuê, trong nhà có chút tài sản. Bọn họ đối với người ngoài rất tốt, nếu như gặp được anh, nhất định sẽ rất thích anh.”

Cha mẹ cô là hiệp hội bề ngoài điển hình, thích những người trẻ tuổi ưa nhìn. Cha mẹ người khác dặn dò con gái tìm bạn trai phải tìm người có phẩm chất tốt, vẻ bề ngoài không quan trọng.

Nhưng cha mẹ cô thì khác với tất cả mọi người, vẫn luôn nhắc bản thân tìm một người khôi ngô, kiểu người nhìn vào là có thể ăn thêm hai bát cơm. Người đứng đắn như Thẩm Ân, bọn họ tuyệt đối sẽ rất hài lòng.

Đột nhiên nghĩ đến việc tìm bạn trai này, lại đúng lúc gặp được người đàn ông có đôi mắt biết cười, tim Nguyễn Nhuyễn đập nhanh một nhịp, đột nhiên dời tầm mắt đi, giơ tay lấy con cá khô đặt trên khăn ăn.

Đồ ăn không tìm thấy, lòng bàn tay chạm vào một chùm lông. Cô cúi mắt nhìn xuống, lại là con mèo trắng nhỏ đó. Trong lòng ngậm con cá khô nhỏ, cái đầu nhỏ chủ động cọ vào lòng bàn tay cô, trong mắt con mèo ẩm ướt.

Vẻ vui mừng dâng trào trong lòng, Nguyễn Nhuyễn xoa xoa đầu con mèo nhỏ, trong lúc đắc ý cảm thấy trên người lành lạnh. Đụng phải ánh mắt của người đàn ông, phát hiện ý cười trong mắt anh đã không còn, đang âm u nhìn chằm chằm cô.