“Chà, không có việc gì đâu.
Ta cũng chỉ để mắt tới đèn pin của hắn mà thôi, dùng để đi vệ sinh thì tốt lắm đấy.”Con mèo: “…”Việc chia nhóm kết thúc, ba đội nhanh chóng tách nhau ra.“Sinh tồn quan trọng nhất là thức ăn cùng chỗ qua đêm.
Bây giờ đang là giữa trưa, qua vài tiếng nữa thì mặt trời sẽ xuống núi.
Đầu tiên chúng ta phải đem chỗ này sửa soạn thật tốt, sau đó lại tìm rau quả.
Cô đi nhặt củi về đây đi.”Trần Dịch Phong trực tiếp ra lệnh.
Tần Ngư liếc hắn một cái: “Anh muốn nghỉ ở chỗ này hả? Vị trí này ban đêm sẽ có thủy triều, nước mà dâng lên thì…”Sắc mặt Trần Dịch Phong hơi đổi, hắn nhíu mày rồi nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, vẫn chưa quyết định là sẽ ở chỗ này, tôi còn muốn hướng lên chỗ cao một chút, trước tiên dùng cọc gỗ cố định cái giá là được.”Thật đúng là….Tần Ngư gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.
Ít nhất thì người này tính toán không sai.
Đã đặt chân lên đảo có rừng rậm, dĩ nhiên không thể thiếu gỗ được.
Bên cạnh có ngay gỗ.“Không cần kiếm cây thô như thế, trông thì thuận tay nhưng lại không dễ bẻ, cô…”Trần Dịch Phong vừa quay đầu lại thì Tần Ngư đã đem cọc gỗ cắm xuống đất đâu vào đó.
Hắn nhướng mày, thuận miệng khen ngợi:“Cô làm cũng không tệ lắm.”Tuy giọng điệu người này vẫn nghe ra ý khinh thường cô, nhưng Tần Ngư cũng chẳng chán ghét loại khoe mẽ như hắn ---- thích ở trước máy quay thể hiện thì cứ mặc sao cô ở một bên trợ giúp lại càng rảnh người đều chăm chú làm việc, một cái giá bằng gỗ nhanh chóng được thành hình.“Hiện tại tôi nhóm lửa, sau đó thì cô canh.
Tôi đi vào trong rừng nhặt lá chuối về để che đồ và đậy thức ăn.”Canh lửa không phải đề tài gì đáng nói, lên hình cũng ít, hiển nhiên chỉ có một mình hắn xuất hiện trên màn Ngư: “Ồ, tốt thôi.”Cô không phải người của thế giới này, mang 50 vạn đi không được, lại chẳng phải người nổi tiếng nên dĩ nhiên không cần tranh ….có thể nhóm lửa ư? Tuy hôm nay đã có thức ăn và chỗ qua đêm an toàn, cô vẫn hy vọng có thể nhóm lửa..