Thương Trình và Hứa Lan Chu đi phía sau con dê có số hiệu là 203, y vừa đi vừa lén liếc nhìn thiếu niên nọ.
"Thương Trình." Hứa Lan Chu cất tiếng gọi.
Tiếng gọi này của hắn làm tim Thương Trình xém chút nữa là ngừng đập, y cố tỏ ra bình tĩnh như mọi ngày, đáp nhẹ một tiếng: "Um..."
"Có gì muốn nói sao?" Hứa Lan Chu đi không nhanh không chậm, lời nói của hăn rất vững vàng, đến một chút loạn nhịp cũng không có.
Thương Trình không ngờ người nọ sẽ hỏi mình một câu như vậy, y cảm thấy hơi ngại ngùng. Có lẽ vì ánh nhìn của y quá rõ ràng, nên người nọ mới có thể phát giác rồi hỏi y như vậy chăng.
Thương Trình nhìn hắn, y ngập ngừng hỏi: "Lan Chu... còn giận tôi sao?"
"Không giận." Hứa Lan Chu trả lời rất nhanh.
Vì sao hắn phải giận y chứ. Chẳng có lý do gì mà hắn phải giận y cả.
"Vậy Lan Chu đang bực chuyện gì thế?"
Từ lúc y đánh nhau với Ngao Vệ đến bây giờ, y có cảm giác người nọ đang đối xử với y rất lạnh nhạt, giống như đang cố tình xa cách y vậy. Chuyện này khiến y cảm thấy bất an vô cùng.
Hứa Lan Chu liếc mắt nhìn Thương Trình, hắn hờ hững đáp: "Không liên quan đến cậu."
Không biết lời qua tai Thương Trình đã biến hóa như nào, nhưng khi nghe xong thì nháy mắt Thương Trình liền nghẹn ngào mà xục xịch. Lòng y đau quặn, tim thì lại không ngừng nhói lên, trông đáng thương vô cùng. Hai mắt
Thương Trình ngân ngấn nước, y mím môi, cúi mặt xuống, không dám hỏi gì nữa.
Quả nhiên là cậu ấy vẫn đang giận...
Thấy Trình thiếu nữ rưng rưng nước mắt, 1314 không đành lòng nhìn y như vậy, nó liền bay đến trước mặt Hứa Lan Chu, nói đỡ cho Thương Trình.
[ Ký chủ à, ngài đừng giận nữa, ngài xem y đi, sắp khóc đến nơi rồi! Ngài đừng giận nữa mà. ]
Hứa Lan Chu nghe 1314 nói thì khó hiểu, hắn nhíu mày. Rõ ràng là hắn đâu có giận Thương Trình đâu chứ! Hắn nói không giận, thì chính là không giận. Nào có nói đen là trắng, nói trắng là đen đâu kia. Nhưng sự thật thì trong người hắn đang cảm thấy buồn bực là thật.
Trần đời này mấy ai bị kéo đi lãnh phạt mà vui cho được?
Chỉ Nam bị chúng kéo đi mất, rốt cuộc không biết chúng đã kéo cậu ta đi đâu rồi.
Hứa Lan Chu thở dài, lại nhìn lên con quái vật.
Con quái vật mang số hiệu là 203 này nó muốn dẫn hắn và Thương Trình đi đâu chứ, còn bao lâu nữa thì mới tới, làm sao để chạy thoát được?
Đại não của Hứa Lan Chu không ngừng suy nghĩ, đôi mắt hắn nhìn đăm đăm vào lưng của con quái vật, trong lòng không khỏi than vãn. Nếu mà có Huyết Trường Dạ ở đây thì tốt biết mấy.
Mắt Hứa Lan Chu nhìn khắp nơi, xung quanh chỉ toàn là cửa kính dày hơn lớp kính chống đạn, bên ngoài cửa kính ấy cũng chỉ toàn là tuyết trắng, đến một chút cơ hội trốn chạy cũng không có, đến một con kiến cũng không lọt vào đây được, thì làm sao hắn có thể đưa Thương Trình cùng lũ trẻ chạy được đây...
Hứa Lan Chu vừa đi vừa âm thầm suy tính, lúc hắn cùng Thương Trình đi ngang qua đường hầm, không hiểu vì sao mắt hắn lại không nhịn được mà nhìn vào trong đấy. Sau đó, da gà da vịt của hắn đều thi nhau mà nổi lên, sóng lưng hắn lạnh toát. Hứa Lan Chu nhanh chóng đảo mắt, làm như vừa rồi mình không có nhìn vào nơi đó.
Cho đến lúc hắn đi lướt qua chỗ đó rồi, hắn mới thở ra từng hơi nhẹ nhõm.
Lúc nãy khi nhìn vào trong, hắn nhìn thấy một đứa trẻ với làn da trắng bệt đang đứng ở trước đường hầm vẫy tay mỉm cười với hắn. Đầu Hứa Lan Chu toát mồ hôi lạnh.
Thứ đó rốt cuộc là cái quái gì vậy?
Bề ngoài nó không khác gì một đứa trẻ, nhưng làn da của nó thì lại rất nhợt nhạt, hốc mắt nó sâu hút, đã thế nó còn đứng ở trong bóng tối, trông vô cùng dọa người.
Hứa Lan Chu lấy dũng khí quay đầu nhìn lại lần nữa, phát hiện đứa trẻ ấy vẫn còn đang nhìn mình, bờ môi tái nhợt của nó kéo lên thành một nụ cười. Nó đứng ngay cửa đường hầm, nhìn hắn bằng khuôn mặt rất hiền từ, bỗng nó mở miệng nói từng chữ.
"Cẩn..thận...với..đứa..trẻ.. màu...đỏ."
Sau đó liền mơ hồ biến mất không để lại chút dấu vết.
Con ngươi Hứa Lan Chu mở to, hắn vương tay kéo lấy Thương Trình, gấp gáp hỏi: "Thương Trình, có nghe thấy gì không?"
Thương Trình tuy hơi hoang mang nhưng vẫn trả lời hắn: "Không, không nghe thấy gì hết."
Không thể nào! Rõ ràng là âm thanh ấy rất rõ! Hứa Lan Chu trợn to mắt, trong lòng hắn dâng lên từng cơn sóng dữ. Liệu con quái vật đó có phải đang cố tình nhắc nhở cho hắn chuyện gì không!? Tại sao nó lại bảo hắn phải cẩn thận với đứa trẻ màu đỏ?
Đầu Hứa Lan Chu nổi lên từng lớp mồ hôi lạnh. Dường như hắn đã nhận ra hàm ý trong câu nói của đứa trẻ màu trăng ấy rồi.
Có thể con quái vật màu đỏ kia đã nhắm đến hắn!
Hứa Lan Chu cười gẵn.
Nhớ lại việc mình bị theo dõi lúc đưa Thương Trình về phòng, Hứa Lan Chu càng chắc chắn thông tin mà hắn đang tiếp nhận có độ chính xác lên đến tận 90%.
Vậy ra hắn thật sự là mục tiêu mà nó đã cào hụt thật.
Đáy mắt Hứa Lan Chu ánh lên từng tia điên cuồng, sóng dữ trong lòng hắn như thể đã hóa thành sóng thần, nó đánh vào trong nội tâm hắn khiến hắn hưng phấn đến hít vào từng ngụm khí lạnh.
Đến đây! Ông đây cũng chẳng sợ mi đâu, ranh con!
'Hệ thống! Quét cái đường hầm đó cho ông! ' Hứa Lan Chu lạnh lùng ra lệnh cho 1314.
( Hệ thống nghe lệnh. ]
1314 xuất hiện ngay tức thì, nó dùng mắt của nó, quét cái đường hầm ấy một lượt. Âm thanh của dãy số liệu vang lên bên tai không dứt, màn hình hệ thống lập lòe ánh sáng xanh, đến khi nghe thấy hệ thống ting lên một tiếng, quá trình này mới hoàn thành.
[ Hệ thống thông báo: Phát hiện rất nhiều xác chết trẻ em phía trong đường hầm. ]
[ Hệ thống thông báo: Xin chúc mừng người chơi đã thành công kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến. ]
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Thoát khỏi cô nhi viện tử thần. ]
( Thời gian: Không giới hạn. ]
[Xin mời người chơi tiếp tục hoàn thành. ]
Âm thanh máy móc chấm dứt, ánh sáng xanh của màn hình hệ thống cũng tắt đi hẳn. Sắc mặt của Hứa Lan Chu lạnh lùng đến cực điểm, nội tâm hắn giận dữ đến sôi trào.
Thì ra là vậy... Đường hầm, là nơi chúng vứt xác của trẻ em.
Không thể tha thứ được!
"Đến rồi." Con quái vật mang số hiệu 203 quay đầu nhìn Hứa Lan Chu và Thương Trình. Đứng trước căn phòng bí ẩn, sự trừu tượng của khung cảnh này càng làm gia tăng cái sắc lạnh trong đáy mắt của nó.
Nó nhìn hắn và Thương Trình bằng ánh mắt thèm thuồng, ngón tay dài ngoằn của nó chỉ vào trong cánh cửa.
"Vào đi."
Vừa dứt lời, cánh cửa đã mở ra. Hứa Lan Chu lo lắng nhìn đến con quái vật, rồi lại nhìn cánh cửa. Đã đi đến tận đây thì hắn cũng đã biết là không có đường chạy rồi. Một cổ khó chịu dâng lên từ tận đáy lòng, tuy vậy bề ngoài
Hứa Lan Chu vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Hứa Lan chu liếc mắt nhìn Thương Trình, thấy y cũng nhìn mình, hắn liền gật đầu một cái, tỏ ý là vào thôi.
Cả hai đều chậm rãi, cấn trọng đi vào trong phòng căn phòng ấy. Khi hai người vừa đặt chân vào trong, cánh cửa đã đột ngột đóng sầm lại. Thế là trong căn phòng này chỉ còn lại mỗi Thương Trình và hắn.
Hứa Lan Chu không khỏi cảm thán, không hổ là truyện kinh dị. Kịch bản giống y đúc trong phim!
Căn phòng này không hẳn là quá tối, vì hắn vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được bóng dáng của Thương Trình đang đứng bên cạnh mình. Chính vì thế, Hứa Lan Chu đã vươn tay tới kéo lấy góc áo của Thương Trình, hắn muốn nắm lấy tay y.
Nhưng không hiểu sao, khi hắn vừa nắm được bàn tay ấy thì liền cảm thấy rất kì lạ.
Bàn tay của Thương Trình trơn trượt, hơn nữa bàn tay của y lại còn lạnh buốt, giống như từ rất lâu về trước nó đã như vậy rồi... Nghĩ vậy, bất giác não của Hứa Lan Chu run lên, nó như gửi đến hắn một lời cảnh báo sâu sắc khiến tim hắn vô thức mà co giật. Hắn nhanh chóng rụt tay lại, lùi về phía sau vài bước.
Hứa Lan Chu nhìn cái bóng đen mơ hồ trước mặt, hắn cảnh giác gọi: "Thương Trình... Cậu có ở đó không?"
"Lan Chu! Ở đây, Lan Chu!"
Hứa Lan Chu quay đầu, âm thanh vừa rồi phát ra từ phía sau lưng hắn. Vậy còn thứ trước mặt hắn rốt cuộc là thứ gì vậy?
Não Hứa Lan Chu như muốn nổ tung, tim hắn đập lên ngày càng dữ dội. Hắn rút từ trong không gian ra một tấm phù trú, rồi nhanh chóng đọc thần chú, ném đến hướng cái bóng đen mờ kia.
"Nổ!"
Chỗ bị ném phù trú ngay lập tức nổ tung, ánh lửa bùng lên dữ dội, căn phòng tối rốt cuộc cũng được ánh lửa của vụ nổ vừa rồi chiếu sáng.
Hứa Lan Chu chống một chân dưới đất, hắn muốn nhìn rõ khuôn mặt của cái bóng đen kia nhưng không thể.
Ngọn lửa ngày càng lan ra khiến hắn buộc phải lùi lại. Ở khoảng cách không xa không gần, Hứa Lan Chu đã ngẩng mặt lên, nhìn đến khung cảnh mơ hồ trong ngọn lửa ấy.
Trong ngọn lửa tưởng chừng như một con quái vật đang nuốt trọn lấy căn phòng, cái bóng đen kia vẫn đứng sừng sững ở trong ngọn lửa đang cháy dữ dội. Toàn bộ khung cảnh xung quanh căn phòng dường như đã bị lửa bao trọn, mặt sàn được lát bằng đá cẩm thạch vì sức nóng của ngọn lửa mà đỏ lên, âm thanh tách tách do đồ vật bị cháy vang lên bên tai không dứt. Hứa Lan Chu nhìn nó, bỗng nhiên nó cũng quay đầu nhìn lại.
Thoáng qua một ánh nhìn, trời đất như bị đảo lộn. Hứa Lan Chu đứng ở không xa sững sờ nhìn cái bóng đang bị lửa nuốt trọn đến biến hình biến dạng.
Trong sự mờ ảo hoang tàn đang chuẩn bị đổ vỡ trước mặt, Hứa Lan Chu vậy mà đã nhìn thấy hắn đang cháy rụi như một đóa hoa hồng.