Hứa Lan Chu dẫn đầu toàn đội,hắn cầm Huyết Trường Dạ trên tay,tay còn lại cũng nắm chặt lấy cổ tay của Ên.
Hắn sợ En sẽ đi lạc khỏi mình.
Hứa Lan Chu cùng đoàn người đi sâu vào trong khu rừng,bầu không khí im lặng đến mức có hơi quỷ dị này chỉ được phá vỡ khi một người trong số đó nhìn thấy một con lớn rừng đang ăn cỏ.
Hứa Lan Chu: "..."
Lần đầu tiên hắn thấy lợn ăn cỏ nên có chút không nói thành lời.
Telliben hét lên với mấy người còn lại: "Mau chóng bắt lấy nó!"
"Nếu không bắt được nó,hôm nay tất cả chúng ta đều phải nhịn đói!"
Nghe vậy nguyên một đoàn người liền hùng hùng hổ hổ mà tiến lên, tiếng hét hình hổ của họ vang trấn dọa cả một đàn chim bay lên trời.
Maricus: "..." Đây là ngại mạng mình quá nhỏ sao?
Ông thở dài, lại đưa thêm súng sống cùng đạn dược để mọi người đều có thể tức thời nổ súng.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy,bọn thổ dân trên Traml có lẽ cũng đã để ý đến bọn họ rồi.
"Căng não mà quan sát, bọn thổ dân ăn thịt người có thể đang để ý đến chúng ta." Maricus hướng mắt nhìn về chỗ mà bọn người Lee vừa tiến vào đó. Trong lòng ông không khỏi có chút lo lắng.
Đoàn người trên Benelly tức khắc như chết lặng,bọn họ lập tức cầm lấy súng. Đề phòng cảnh giác mà nhìn khắp xung quanh.
Bỗng từ đâu xuất hiện một đám sương mù mờ ảo. Maricus đột nhiên trở nên cảnh giác.
"Đừng hít vào! Nó có...." Chữ độc chưa kịp nói,Maricus đã bị ai đó đánh ngất.
Những người còn lại nhìn thấy Maricus năm xuống,họ hoảng hốt muốn chạy lại giúp ông nhưng cũng chỉ đi được vài bước, tất cả mọi người trên Benelly đều ngã xuống.
Một bóng đen cao dài hơn 2m tiến gần về chỗ họ,ánh mắt nó tỏ ra ánh sáng màu đỏ,hình thù đầy lông lá. Maricus nằm dưới đất cố gắng mở mắt.
Là thổ dân ăn thịt người.
Hình ảnh cuối cùng mà Maricus nhìn thấy,chính là tất cả thủy thủ đều bị những con quái vật cao hơn 2m này vác lên vai,rồi sau đó ông ngất lịm.
Đoàn người Hứa Lan Chu chỉ thoáng chốc đã bắt được bốn, năm con heo rừng cùng vài rổ trái cây có thể ăn được.
Nhưng đến khi họ quay trở lại Benelly,tất cả đều sững sốt. Trên thân tàu có rất nhiều dấu chân kì lạ, nếu đo với tỉ lệ chân của bọn họ. Thì dấu chân này to khoảng gấp hai bàn chân của bọn họ.
Cả người Amanda như chết cứng, Telliben cũng không tránh khỏi mà có chút trầm mặt.
"Thổ dân ăn thịt người." Sắc mặt Telliben u ám.
Hứa Lan Chu bình tĩnh nói với gã: "Trên tàu không có ai,thẳng là đã bị bắt đi hết. Chúng ta phải mau chóng cứu bọn họ về rồi đào tẩu." Nếu không nhanh lên,bọn người Maricus có thể sẽ bị ăn sống hết!
Hứa Lan Chu nhanh chóng dẫn dắt đoàn người để đồ ăn vào buồng tàu rồi cho hai người ở lại canh gác, những người còn lại đều phải mau chóng cứu thuyền trưởng.
Amanda đột ngột lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng trên con tàu.
"Vậy ai sẽ là người ở lại đây?'
Hứa Lan Chu nhìn quét qua tám người bọn họ. Sau đó hắn liền nhanh chóng tiến tới chỗ của Amanda.
"Anh cùng Ên ở lại Benelly đi." Hứa Lan Chu thâm tình vỗ vai Amanda bộp bộp.
Amanda như hóa cứng, bây giờ gã đột nhiên muốn đi theo Lee cùng mọi người!
"Tôi,tôi không muốn ở lại!" Amanda run rẩy nói.
Hứa Lan Chu nhăn mặt. Hắn nhìn tới En,từ khi hắn nói để En ở lại đây trông giữ con tàu, En cũng không lộ ra chút biểu cảm gì khó xử. Vợ hắn chỉ có một mặt lãnh đạm,nhưng khi Amanda nói muốn đi theo đám người bọn họ,hắn không hiểu vì sao lại cảm nhận được dường như Ên có chút khinh bỉ anh ta.
Hứa Lan Chu cũng không muốn phí thời gian với gã,nên đã đồng ý điều kiện của anh ta muốn.
Thay vào đó, Hứa Lan Chu lại để Telliben ở lại. Để Telliben ở lại Benelly cùng En, Hứa Lan Chu cảm thấy yên tâm hơn thẳng. Telliben rất trách nhiệm, dù cho có chết anh ta cũng không tồi tệ đến nổi lấy một đứa nhóc ra để che chắn cho mình đâu. Bởi vì tính tình của anh ta vốn dĩ là như thế mà.
Nhưng đổi lại là Amanda ở cùng En, Hứa Lan Chu thẳng cũng không được an tâm lắm. Hắn cứ cảm thấy Amanda dường như có chút bệnh hoạn.
Telliben đứng trên thành tàu nói vang vọng: "Vậy được rồi, mọi người đi cẩn thận."
Hứa Lan Chu xoa đầu Ên một cái, lại thấy không đủ nên hắn lại vò vò đầu Ên thêm một chút nữa, đến khi đầu tóc của đứa nhỏ rối bù,hắn mới thỏa mãn mà khoát tay với Telliben rồi đi vào trong rừng.
Dù đám người của Hứa Lan Chu đã đi xa,nhưng Èn vẫn hướng mắt nhìn đến. Cậu có cảm giác,người nọ nhất định sẽ bình an mà trở về. Ên cứ đứng đó,cho đến khi có vài con cá sấu nhìn thấy cậu rồi chậm chậm bò tới,cậu mới chịu leo lên tàu bằng đường lưới.
Không mất thời gian,Hứa Lan Chu đã nhìn thấy đám người Maricus bị nhốt trong cái lồng hình tròn được làm từ dây leo.
Đại khái thì bọn họ bị đám người này nhốt trên không trung. Xung quanh những cái lồng khác Hứa Lan Chu cũng có thể nhìn rõ được vài cái xác đã phân hủy dữ tợn.
Amanda nhịn không liền xoay sang chỗ khác nôn vài lần.
Cái này làm sao mà cứu được đây??
Đám người đằng sau Hứa Lan Chu có chút trầm mặt,chỉ riêng Hứa Lan Chu là vẫn còn bình tĩnh mà quan sát.
Để coi,nếu hắn dùng Huyết Trường Dạ chém một kiếm, bọn họ sẽ một đường mà lăn rồi rớt xuống dưới nước luôn!
Nhưng nếu rớt xuống, họ cũng sẽ không thể thoát ra được,vì cái lồng sẽ chìm xuống và nhấn theo cả đám người Maricus.
Vậy nếu cái lồng va chạm mạnh với mặt nước, liệu nó có bung ra không?
Y nghĩ này chợt lóe lên,ánh mắt của Hứa Lan Chu liền sáng thẳng.
Hứa Lan Chu kéo góc áo của Amanda,hắn nói nhỏ: "Mau làm gì đó gây sự chú ý với đám người Maricus đi."
Amanda trợn tròn mắt nhìn Lee: "Sao lại là tôi?"
Hứa Lan Chu không lạnh không nhạt trả lời: "Vậy anh muốn dẫn dụ đám thổ dân phía trên cầu nhỉ?"
"Không,không,không! Tôi làm!
Nhìn Amanda ngoan ngoãn như vậy,Hứa Lan Chu vừa lòng gật đầu. Hắn kéo tay hai người đàn ông, nói nhỏ bọn họ chạy xuống chân núi thu hút sự chú ý của đám thổ dân phía trên,còn lại cứ giao cho hắn xử lý.
Cả đám chia nhau ra hành động, hai người kia chạy xuống dưới chân núi gây ra động tĩnh không nhỏ. Không ngoài dự đoán,bọn thổ dân lập tức kéo người đuổi theo hai gã ta.
Còn Amanda,gã thấy không còn thổ dân xung quanh đây nữa, liền trực tiếp đưa tay lên trời mà hú hét,gã đã gây sự chú ý cực mạnh với đám người Maricus.
Đám Maricus đang ngồi cưa dây leo thì nghe thấy giọng gã,tức khắc liền xoay qua tìm kiếm bóng hình của quân mình.
Maricus nhìn thấy Lee thanh lãnh đứng đó,còn Maricus và một người còn lại đang nhảy tưng bừng lên gây sự chú ý của bọn họ,Maricus cảm thấy vui mừng như điên.
Ông đưa tay ra khỏi lồng,sự vui mừng hiển rõ trên khuôn mặt: "'Amanda!"
"Thuyền trưởng! Bọn tôi đến cứu anh đây!" Tiếng của Amanda từ xa vọng lại.
Cả đoàn người bị nhốt trong lồng cây ,ánh mắt họ tràn đầy hi vọng nhìn tới, nhưng sau đó lại như nhận ra chuyện gì đó, khuôn mặt bọn họ không khỏi nheo lại.
Cái lồng này được làm từ dây leo rất dày,nó cứng như gỗ vậy. Họ cố cưa nó từ nãy giờ nhưng chỉ làm nó bị hõm xuống một chút. Điều đó làm họ không khỏi tuyệt vọng,giây phút nhìn thấy đám người Amanda,họ đã rất kích động, muốn nhào tới cầu cứu nhưng không thể.
Nhưng chỉ vài giây sau đó,giọng nói của Amanda vọng lại làm họ cảm thấy rất khó hiểu.
"Tất cả mau ngồi xuống!"
Đoàn người: "?"
Đột nhiên,bọn họ thấy một sóng kiếm từ trong bụi cây phía sau Amanda lao tới với tốc độ cực nhanh, theo phản xạ của cơ thể,đám người bọn họ liền ngã về đằng sau, thế là tất cả đều cùng ngã.
Ngay khi sóng kiếm kia chém tới, cái lồng hình tròn bị nó cắt mất phần đầu.
Lồng cây rơi tự do.
Cả đám mở to mắt,âm thanh vang lên đồi là gì Amanda không nghe rõ. Nhưng Hứa Lan Chu đứng sau nghe được thì lại cười trên nỗi đau của người khác.
"Mẹ ơi con chưa muốn chết!" Giây phút đó Hứa Lan Chu đã bật cười.
Hắn tính cả rồi, không chết được.
Cái lồng vừa đáp xuống mặt nước lập tức bung ra,cả nhóm Maricus ai cũng biết bơi nên thuận lợi bơi được vào bờ.
Maricus nằm trên bờ thở dốc: "Fuck con mẹ cậu Lee!" Sóng kiếm đó ông không thể nhầm lẫn được, là cây kiếm kỳ quái của Lee,ông chắc chắn!
Ariche nằm sải lai bên cạnh, anh ta yếu ớt nói: "Thuyền trưởng,tôi hình như uống nước hơi nhiều...."
"Chưa chết là mừng rồi,uống tí nước biển không chết được." Maricus mặt than nói.
Cả đám người kia cũng nằm sải lai trên đất, một người quấn khăn vàng tay nắm chặt cái mắt kính mát thở phào:
"Tôi còn tưởng Lee tính giết chúng ta đấy thuyền trưởng."
"Nếu cậu ta muốn giết chúng ta thì cả đám người các anh không sống tới giờ này đâu." Maricus bình thản nói.
"Burn,ông mau xem thử vết thương của Nick đi,tôi thấy chân anh ta chảy máu." Ariche sắc mặt không tốt nói.
Nhìn Nick năm chật vật trên đất, bàn chân đã bị máu thấm ướt đẫm, Ariche hơi nhăn mặt. Anh rất lo lắng cho
Nick,với tình hình ở đây,nếu như vết thương của Nick bị nhiễm trùng thì sẽ không còn cách nào có thể cứu được anh ta.
Burn là ông lão đầu đội khăn,tay cầm kính lúc nãy. Ông ta cầm lấy cái kính mát yêu quý của mình mà đeo lên, lúc đi tới chỗ của Nick,cơ thể ông cũng hơi run rẩy, lúc nãy ông cũng đã bị chấn thương không nhẹ. Burn ngồi xuống,vạch ống quần của Nick ra xem thử.
Khuôn mặt đang nhao lại của Burn thả lõng,ông chầm chậm nói với Ariche: "Chỉ là vết thương nhẹ, chắc do lúc nãy rơi từ trên cao xuống,cậu ta va chạm phải vật gì đó sắc bén, không sao đâu. Chỉ cần băng bó một chút là sẽ ổn.”
Nick cùng Ariche đồng loạt thở phào nhẹ nhõm,dù vết thương chảy máu khá nhiều,nhưng Nick vẫn tươi cười với
Ariche: "Burn nói ổn thì sẽ ổn thôi,cậu đừng quá lo lắng."
"Không lo thì ai lo? Anh nhìn xem,ai cũng rơi từ trên cao xuống,chỉ có anh là đổ máu đó." Ariche ngồi cạnh Nick lắc đầu thở dài.
Burn cười ha hả vỗ vai Nick: "Không sao,do cậu xui xẻo thôi. Không có lần sau đâu đừng lo lắng."