Chỉ Nam ngồi ở nhà ăn một hồi rồi mà vẫn chưa thấy Hứa Lan Chu trở về, cậu giữ lấy hai suất ăn, thẫn thờ nhìn khắp nơi.
"Lan Chu đi lâu vậy không biết."
Vừa nói Chỉ Nam vừa múc từng muỗng nhỏ bỏ vào miệng, đồ ăn ở nơi này không hợp khẩu vị của cậu cho lắm, mặc dù biết rõ là không còn thứ gì khác ngoài những thứ này, nhưng dù vậy Chỉ Nam vẫn kén ăn. Cậu chỉ ăn thêm hai miếng nữa rồi trực tiếp dừng muỗng. Có lẽ vì uống nước dinh dưỡng của Tinh Tế quen rồi nên khi ăn lại cậu vẫn chưa quen lắm.
Khác với Hứa Lan Chu, gia đình Chỉ Nam chỉ là gia đình bình thường, nhà cậu cũng không có gì gọi là khá giả.
Chính vì vậy những thứ sơn hào hải vị trước mắt cũng không thể thu hút cậu là bao.
Thấy thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, Chỉ Nam tính đứng dậy đi tìm Hứa Lan Chu thì bỗng dưng, cậu thấy hắn từ xa đi tới. Lúc này Chỉ Nam mừng rỡ ra mặt.
"Lan Chu à, bên này!" Chỉ Nam phất tay gọi.
Dường như Hứa Lan Chu cũng đã thấy cậu ta. Hắn chỉ liếc mắt qua mấy dãy bàn, không nói một lời đã nhanh chóng đi lại chỗ của Chỉ Nam. Sắc mặt hắn có hơi nghiêm trọng.
"Thương Trình sốt rồi."
Chỉ Nam ngẫn ra một lúc, sau đó mới sực tỉnh mà hỏi lại: "Chẳng phải lúc nãy còn tốt lắm sao?" Thằng nhóc đó làm sao mà sốt rồi? Không đời nào, nó là người mạnh nhất trong số 100 đứa trẻ đấy!
"Không biết." Y đột ngột bị sốt, ta cũng không còn cách nào.
1314 nằm trên vai hắn, hai mắt nó nhắm lại nhưng miệng vẫn luyên khuyên không ngừng.
[ Có khi là tác dụng phụ của việc đột ngột hắc hóa đó thưa ngài. ]
Hứa Lan Chu nhíu mày: 'Hàm hồ, lúc trước cũng hắc hóa, nhưng đâu có di chứng gì để lại?'
( Lần này thì khác, đây đâu còn là mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình máu chó nữa. Lần này chúng ta xuyên vào, chính một cuốn tiểu thuyết kinh dị mà. ]
Hứa Lan Chu suy xét lời nó nói, cảm thấy có lý, hắn mới khẽ gật đầu: "Cũng phải."
Chỉ Nam nhìn sắc mặt của Hứa Lan Chu có phần dịu đi, cậu thở dài một hơi rồi nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm, ăn cơm đi. Từ sáng giờ vẫn chưa ăn gì, sắp ốm như sào rồi."
"Tớ biết rồi."
7 giờ tối.
Hành lang yên tĩnh không có lấy một bóng người đi lại, trong phòng của tầng lầu vang lên tiếng của mấy đứa trẻ nô đùa. Riêng chỉ duy nhất phòng số 10 là tĩnh lặng.
Những đứa trẻ quay quanh thành giường, lo lắng nhìn đến người đang nằm trên đó.
"Anh ấy bị sao vậy ạ?" Nhan Chu Tuế ôm Tư Vĩnh Niên trong lòng, cậu nhóc lo lắng nhìn Thương Trình đang thở khó khăn, đáy mắt trong veo ánh lên từng hồi sốt ruột.
Chỉ Nam xoa đầu cậu nhóc, cậu ta mỉm cười nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng. Cậu ta chỉ bị sốt thôi."
Trong lòng Hứa Lan Chu dậy lên từng cơn thủy triều, vậy mà bên ngoài hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, hắn nói: "Nam, sắp 8 giờ rồi."
Lúc mà hắn nói xong, Chỉ Nam mới chợt nhớ lại.
Phải rồi, điều luật số 6 "Tuyệt đối không được bước ta khỏi phòng vào lúc 8 giờ tối."
"Không sao, vẫn còn một tiếng nữa. Phòng tớ rất gần phòng cậu." Chỉ Nam cười cười.
Hứa Lan Chu không trả lời, hắn trầm ngâm, kêu Vương Túc lấy cho hắn một cái thao và một cái khăn sạch. Xong mới bảo Chỉ Nam đi cùng cậu nhóc để phòng hờ bất trắc.
Lúc Chỉ Nam sắp bước ra cửa, Hứa Lan Chu mới quay đầu gọi: "'Chỉ Nam."
Chỉ Nam đứng ở mép cửa, tay cậu run lên giống như cảm thấy có chuyện chẳng lành, cậu nắm lấy tay nắm cửa mà lòng bàn tay đã ẩm ướt vì mồ hôi túa ra. Chỉ Nam hơi nghiêng đầu nhìn lại, cậu cười hỏi: "'Sao thế?"
"Đừng đi theo những đứa trẻ kì lạ nhé."
Cánh cửa đóng lại, Chỉ Nam thất thần đứng ở bên ngoài. Cả dãy hành lang mập mờ ánh đèn len lói từ bên trong khe cửa chiếu ra, bên ngoài chỉ có chút ánh sáng nhỏ nhoi ấy. Chỉ Nam không hiểu lời mà Hứa Lan Chu đã nói, tại sao cậu ấy lại nói với mình như vậy?
Không để Chỉ Nam chìm trong suy tư, Vương Túc đã nhanh nhẹn nắm lấy tay của cậu.
"Anh à, chúng ta đi thôi."
Vương Túc nắm tay Chỉ Nam cười cười, nhưng lúc cậu nhóc quay đầu lại, bàn tay nhỏ nhắn ấy của cậu nhóc vậy mà siết lấy bàn tay của Chỉ Nam đến phát đau.
Cơ thể cậu nhóc run lên dữ dội, hai mắt mở to như vừa trông thấy một thứ gì đó kinh hoàng.
Nhận thấy sự thay đổi của Vương Túc, Chỉ Nam khó hiểu quay đầu nhìn đến hướng mà cậu nhóc nhìn đến. Lúc quay đầu, con ngươi Chỉ Nam đã mạnh mẽ co rụt lại, dưới ánh đèn nhỏ nhoi càng làm dạy lên hình ảnh ma quái làm lòng người lo sợ này.
Con ngươi Chỉ Nam phản chiếu bóng hình của một đứa trẻ màu đỏ, từ hướng của đứa trẻ kì lạ ấy. Bóng tối giống như đang nuốt trọn lấy những ánh sáng lập lòe kia, khoảng cách ngày một thu hẹp đến gần họ.
Sóng lưng Chỉ Nam lạnh toát, cậu nắm chặt lấy tay của đứa nhỏ, tay còn lại nhanh chóng mở cửa, nhưng kì lạ thay, Chỉ Nam vặn mãi nhưng cánh cửa vẫn không chịu mở ra, cậu hoảng sợ đến mở to mắt.
Sao lại không mở được!??
"Anh...anh, a...." Vương Túc bắt đầu khóc toáng lên, nhưng thời gian giống như cô động lại vậy, cậu nhóc khóc rất lớn, thế nhưng lại chẳng có cánh cửa nào mở ra để xem tình hình của bọn họ.
Đứa trẻ màu đỏ thân hình toàn là máu, nó bắt đầu đi lại, rồi dần từ đi chuyển sang chạy đến chỗ của bọn họ. Nụ cười méo mó vặn vẹo của nó khiến cho Chỉ Nam lạnh tóc gáy.
Chỉ Nam dùng sức tông cửa.
Mở ra! mở ra! Khốn nạn!
Trong lòng Chỉ Nam hoảng sợ đến cực điểm, cậu lo lắng nhìn đứa nhỏ bên cạnh.
Hoặc là cửa được mở, hoặc là cả hai đều sẽ chết.
Chỉ Nam sợ ma lắm, tay chân cậu lạnh đến bủn rủn, nhưng bởi vì muốn sống mà cậu đã liều mạng tông vào cánh cửa ấy.
Tốc độ của đứa trẻ màu đỏ ấy càng nhanh, tim của Chỉ Nam đập càng mạnh. Lúc đứa trẻ ấy sắp vồ tới Vương Túc, cánh cửa ấy thế mà đã mở được. Chỉ Nam không nhiều lời, cậu nhanh nhẹn kéo rồi quăng cậu nhóc vào phòng, sau đó vương chân đạp cho đứa trẻ màu đỏ ấy một đạp văng ra xa rồi mới nhảy vào đóng sầm cửa.
Chỉ Nam thở từng hơi dồn dập, cậu trợn mắt nhìn mấy đứa trẻ trong phòng mà lớn tiếng quát: "Sao lại không mở cửa hả!?" Chết tiệt, có biết là ông đây đã xém chết rồi không!
Hứa Lan Chu quay lại nhìn cậu ta, hắn nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Hai người đã đi đâu từ nãy đến giờ vậy? Tớ kêu
Chu Tuế chạy đến nhà tắm chính để tìm các cậu nhưng Chu Tuế đã nói rằng không thấy hai người đâu cả. Rốt cuộc hai người đã đi đâu vậy?"
Chỉ Nam đần cả mặt ra, cậu lắp ba lắp bắp nói: "Không.. không thể nào! Từ nãy đến giờ tớ vẫn đứng ở trước cửa mà!"
Vương Túc bị Chỉ Nam quăng vào năm ngã nghiêng dưới đất, cậu nhóc chậm rãi ngồi dậy, sau đó lại khóc toáng lên rồi chạy đến ôm chầm Hứa Lan Chu: "Có ma...có ma...anh, có ma...."
Hứa Lan Chu xoa lưng cậu nhóc, hắn nghiêm túc nhìn đến chỗ Chỉ Nam, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm : "Mau kể lại tất cả."
Chỉ Nam dựa lưng vào cánh cửa, cả cơ thể bủn rủn đến mức không thể cử động được, cảm giác thoát chết trong gang tấc đó còn đáng sợ hơn việc cậu nhảy xuống từ tầng ba để tự tử ở thế giới trước đây.
Một cái chết đến gần còn đáng sợ hơn cái chết đã biết trước.
Chỉ Nam chậm rãi kể lại: "Lúc nãy...bọn tớ đang tính đi lấy thao và khăn sạch cho cậu thì đột nhiên...một đứa trẻ thân hình toàn là máu đã xuất hiện."
Mấy đứa nhỏ nghe Chỉ Nam kể lông tơ của chúng tự dưng lại dựng đứng hết lên, cả đám áp sát vào nhau, im lặng lắng nghe cậu ta kể tiếp.
"Tớ đã cố gắng mở cửa nhưng hoàn toàn không thể mở được, mặc cho tớ đã đập cửa thế nào, cánh cửa vẫn không xoay chuyển."
Giọng Chỉ Nam run run, đầu cậu túa ra rất nhiều mồ hôi, cánh tay vẫn còn run rẩy.
"Chết tiệt, nó bắt đầu chạy đến chỗ của bọn tớ nhưng cánh cửa vẫn không mở!"
"Tớ đã đập cửa rất nhiều."
Hứa Lan Chu ném cho Chỉ Nam một cái khăn để lau mặt, hắn đi đến đứng trước mặt cậu ta, bình tĩnh nói: "Kì lạ, chúng tớ ở trong này hoàn toàn không nghe thấy gì hết."
"Vả lại, cửa cũng không khóa, chỉ cần vặn tay nắm là cửa sẽ mở."
Hắn nói rồi thản nhiên đi đến, vặn lấy tay nắm cửa rồi kéo vào.
Mặt mày Chỉ Nam xám ngoét, cậu ta hét lên: "Không được!" Đứa trẻ đó sẽ vào đây mất!
Cánh cửa mở ra, Hứa Lan Chu thản nhiên bước ra ngoài.
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ Nam ngơ ngác, rốt cuộc chuyện này là sao?
Chỉ Nam loạng choạng đứng dậy, khung cảnh ở bên ngoài đập vào trong mắt. Bên ngoài đèn vẫn còn mở, hành lang được đèn chiếu sáng khác hẳn với vẻ ma mị khi nãy, cậu ngơ ngác, con ngươi như muốn tan rã.
"Chuyện này là sao vậy..."
"Lan Chu à, rõ ràng khi nãy đèn không có mở! Hành lang tối đen như mực, còn đứa trẻ màu đỏ ấy thì đứng ở ngay kia..." Chỉ Nam hoảng sợ đến run rẩy, nước mắt cậu tuôn ra, hai chân cậu lảo đảo đi đến ôm lấy eo của Hứa Lan Chu.
Nhìn đến nơi mà cậu ta chỉ, Hứa Lan Chu không nhìn thấy gì cả. Tuy vậy, hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được chướng khí tỏa ra từ nơi đó rất nồng đậm, đến nổi dù đèn có chiếu sáng thì bầu không khí ở nơi đó vẫn không ấm áp lên tẹo nào, ngược lại khi nhìn càng lâu thì da gà da vịt của hắn cũng sẽ thi nhau mà nổi lên. Một cảm giác bất an vô cùng xâm nhập vào tiềm thức của hắn.
Hứa Lan Chu biết nơi đó có vấn đề, nhưng hắn không tiện nói ra. Bởi vì nếu nói ra sẽ dọa sợ lũ trẻ, khi ấy lũ trẻ sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn. Tình hình đó mà xảy đến thì hắn sẽ không thể nào mà xoay sở được.
Hứa Lan Chu lấy từ không gian của mình ra một tấm phù trú, hắn gấp nó lại thành hình tam giác, bỏ vào trong túi áo của Chỉ Nam.
Hứa Lan Chu nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ, về phòng đi Nam."
"Không! Không muốn!" Chỉ Nam úp mặt vào eo hắn mà khóc lóc. Ở nơi này quá nguy hiểm, cậu không muốn ở một mình một chút nào.
Chỉ Nam hiếu rõ, chỉ khi ở cạnh Hứa Lan Chu mới là an toàn nhất.
"Sẽ không sao đâu, tớ chắc chắn đó." Hứa Lan Chu vỗ về cậu ta như một đứa trẻ.
"Nghe lời, tớ xử nó giúp cậu." Hắn nói rất bình tĩnh, tựa như việc này chẳng phải là chuyện gì to tát.
Nghe được lời khẳng định từ hắn, lúc này Chỉ Nam mới vừa khóc vừa nói: "Lan Chu...xử nó!"