Dưới ánh trăng bạt ngàn, Thục Y Dạ kéo Sở Ngạn vào vòng tay của y, nụ cười trên môi tô đâm khiến hắn hừ hừ vài tiếng -"Không sợ bị hồ yêu hút hết dương khí sao?"-
Thục Y Dạ nhún vai, dùng khăn lau đi vết máu trên mặt cùng tay cũng hắn -"Nếu sợ đã không đến ngồi riêng cùng ngươi đúng ngày đêm trăng rằm"- Ngày đó y được hoàng huynh cũng là thánh thượng hiện tại phái đi điều tra việc người chết trở thành xác khô, còn bị moi tim, thảm không nỡ nhìn. Theo hướng của Giang Tô mà tìm đến được thanh lâu, vốn dĩ chỉ ôm tính tò mò bước vào không ngờ bắt gặp được tiểu hồ ly càng khiến người khác đảo điên hơn bao giờ hết.
Vốn dĩ đang tâm tình, lại có tiếng vó ngựa chạy đến, Thục Y Dạ vẫn là nhanh tay đem hắn ngồi lên yên ngựa mà quất roi chạy. Bạch ngựa lao vun vút trong đêm, băng qua những cành cây mang sự u ám. Rất nhanh phía sau đã có người đuổi đến kịp thời, Thục Y Dạ không còn cách nào khác dặn dò hắn -"Giữ dây cương cho cẩn thận"-
Nói xong không do dự nhảy lên không trung, hai tay vò đan vào nhau, sức mạnh kinh tâm từ lòng bàn tay được tung ra, nó khiến cho những con ngựa chạy theo phía sau sợ hãi mà vung chân đứng dậy. Dưới sự tấn công dồn dập của đám người truy sát, Thục Y Dạ không hoảng cũng chẳng bất ngờ, chỉ chuyên tâm tiêu diệt từng người.
Sở Ngạn không nghe theo y, một lần liền dừng ngựa, kiêu ngạo ngồi xem trận đánh. Mọi thứ có lẽ sẽ vẫn bình yên nếu không phải có kẻ vẫn thích đánh lén hắn. Sở Ngạn nhàn nhạt quay đầu nhìn kẻ đang len lén đi đến cạnh mình, đồng tử của hắn sáng lên một màu đỏ rực, uy lực của yêu hồ lại xuất hiện khiến kẻ vung kiếm kết liễu hắn lập tức như bị thôi miên, một bước liền đâm xuyên qua cổ họng đồng bọn của mình.
Hai người trước sau giải quyết tất cả hắc y nhân. Thục Y Dạ thấy hắn ngồi trên ngựa đung đưa hai chân đầy kiêu ngạo cũng buồn cười không kém -"Ngốc thật, sao lại không bỏ chạy?"- Y không lo hắn bị tấn công vì dù gì cũng là yêu hồ hóa thân. Chỉ sợ hắn sẽ nhân lúc này chạy thoát khỏi mình thôi, dù rằng y đã muốn thì cả đời hắn cũng không thể chạy thoát được.
- "... Có muốn thì sao, không muốn thì sao? Cũng không chạy khỏi tay ngươi được"- Nội việc gây sức ép lên Cô Bà, làm cho bà ấy tự đưa hắn đi, không gây náo động đến cả giang hồ lẫn quan lạ thì cũng hiểu vị vương gia này có bao nhiêu mưu mô để trói hắn bên cạnh rồi.
Thục Y Dạ chỉ cười không đáp, nhặt đôi hài dưới đẩt lên, hơi cúi người xuống mang vào cho hắn -"Cẩn thận không lại bị thương"-
- "Nói thừa"- Sở Ngạn bỉu môi. Cảm nhận rõ cái ôm ấm áp của y, hắn cũng chẳng do dự dựa vào lòng người kia.
Ngựa thong thả bước qua thảo nguyên rộng lớn. Sau một lúc, Thục Y Dạ mới từ từ mở lời -"Ban đầu ta cũng không có ý định đem ngươi rời khỏi Phồn Hoa lầu sớm như vậy nhưng..."- Y hơi ngập ngừng khi nói đến đây, chỉ là không ngờ Sở Ngạn rất tự nhiên tiếp lời.
- "Ngươi bị truy sát, không thể không rời khỏi kinh thành và ngươi cũng không muốn cô độc vãng lai một mình, đúng không?"- Sở Ngạn trừng mắt nhìn nụ cười trừ của y. Ngày mà y đưa ngọc bội của vương gia cho hắn thì Sở Ngạn cũng đã nghi ngờ rồi.
Đúng là Thục Y Dạ đã có ý muốn mang hắn khỏi Phồn Hoa nhưng đối mặt với sự nghi ngờ của hoàng huynh, y vẫn không thể manh động, nếu không chỉ hắn mà cả y đều nguy hiểm đến tính mạng của mình.
- "Cùng đã lỡ rồi thì thôi vậy"- Sở Ngạn lười biếng dựa vào lòng của y mà lim dim chuẩn bị ngủ.
Cho đến khi chỉ còn sự mơ màng, bên tai hắn lại vang lên thanh âm quen thuộc -"Xin lỗi vì không nói cho ngươi biết trước"- Nghe được câu này Sở Ngạn chỉ có thể thở dài, hai người đã xin lỗi quá nhiều rồi. Hắn cũng chẳng giận y nữa đâu, Sở Ngạn đã nguyện ý để y bước vào vòng tròn của mình thì bản thân đã chấp thuận dựa vào y rồi.
Thục Y Dạ nhìn người ngủ trong lòng, hơi xoa xoa thái dương, tuy có phần mệt mỏi nhưng có Sở Ngạn ở đây rồi thật tốt.
Cách đấy ba năm khi thánh thượng đăng cơ, ngoài mặt bác ái giúp đỡ cho các nhân sĩ giang hồ nhưng đằng sau lại muốn thông qua đó mà điều khiển dân chúng. Triệt để toàn bộ những kẻ muốn nổi dậy chống lại triều đình. Còn mượn tay quan lại tuyển chọn tú nữ vào cung nhưng sự thật chính là cống nạp cho các nước ngoại giao, trở thành kẻ nịnh hót trong mắt tất cả cường quốc, chỉ tội nghiệp cho các thiếu nữ ngây thơ tưởng mình một bước đổi đời.
Còn y dù là hoàng đệ cùng mẫu thân với gã ta nhưng đương kim thánh thượng nào có buông tha. Từ lúc gã còn là thái tử, để không xảy ra sơ sót một đường thuận lợi cho gã lên ngôi mà không lưu tình đẩy y ra biên cương, thập tử nhất sinh. Cũng coi như mạng y lớn mới sống sót được để trở về.
Chỉ là không ngờ ngoài mặt hoàng huynh kia thương yêu đệ đệ nhưng vẫn luôn chờ đến thời cơ tiêu diệt y.
Hoàng huynh của y đúng là miệng có mật, bụng có kiếm.