Trong màn đêm, Sở Ngạn đưa tay chặn lại đứa nhóc đang nổi điên mà cào cấu loạn xạ lên cánh tay của hắn -"Thật phiền phức"- Đứa nhóc này sau khi đã ăn xong tim của mẹ nó liền quay sang hắn mà tấn công. Hắn lặng lẽ nhìn lên cao, lần này không phải là nhìn Volk nữa mà là nhìn tổng quát tất cả quý tộc đang hứng phấn xem bọn họ chém giết lẫn nhau.
Trong ánh mắt của Sở Ngạn dấy lên một tia hung tàn, trực tiếp bóp nát xương hàm của nó khiến đứa nhóc đang gào thét muốn tấn công hắn lập tức trào máu, cơ thể vô lực buông lỏng mặc cho Sở Ngạn muốn phán quyết nó như thế nào cũng được. Một nắm tay nữa có thể kết liễu đứa nhóc kia nhưng hắn lại không làm vậy, chỉ buông nó ra rồi chậm rãi đứa cái nhìn đầy thánh thức về phía Volk.
- "Khiêu chiến với quý tộc không phải là một cách hay đâu"- Michael chứng kiến hành động mang đầy tính thách thức của hắn mà không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Sở Ngạn nghe xong chỉ đơn giản cười một cái, thần thần bí bí nói với lão -"Nhưng cách phục tùng cũng không phải cách hay đâu"- Hắn không màng đến Michael có hiểu hay không, chậm rãi bước ra chiến trường của nhân loại, tay cầm lên cung tên được một kẻ sắp chết nắm chặt, hắn không ngần ngại dẫm nát canh tay kẻ đó rồi nâng tên lên.
Dưới ánh sáng nhẹ nhàng của ngọn lửa, mũi tên hung tàn lao vun vút về phía Volk. Quý tộc đều sợ hãi hướng về phía vị công tước ngạo nghễ kia rồi lại quay xuống kẻ mang gan cao tận trời dám chính thức tuyên chiến với quý tộc bọn họ. Nhưng ngược với phản ứng của đồng loại, Volk bình tĩnh đến dị thường, thậm chí nụ cười trên môi càng lúc càng đậm. Y từ từ vươn tay tháo mũi tên kề sát bên má của mình xuống, tiện tay bóp nát con rắn đang bị ghim bởi mũi tên.
- "Bắn hay lắm"- Ba từ đơn giản nhưng khiến cho ai cũng khó hiểu nhìn nhau. Đây rõ ràng là thú cưng của công tước, nó chết rồi sao còn khen kẻ bắn nó?
Sở Ngạn nhếch mép xem như đáp lại lời khen của y. Bắt đầu chuyển hướng, cung tên lặng lẽ nhắm vào Camael đang ở phía xa xa, một phát liền nhẹ nhàng ghim vào cánh tay của gã khiến gã như từ trong cơn mê muội tỉnh lại. Sự đau đớn truyền đến khiến Camael sợ hãi nhìn xuống, máu của gã cùng máu của khúc ruột gã cầm trong tay như hòa làm một. Người phụ nữ trước mặt vẫn còn dùng cái nhìn đầy hận ý hướng về phía Camael, đứa con trong bụng chưa sinh vì mẹ bị rạch bụng mà không có gì chống đỡ lăn ra ngoài, dây rốn vẫn vẫn còn, máu đầm đìa rơi vãi trên mặt đất.
Camael ngồi bệt xuống mặt đất, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng từng lời đều bị khuất nghẹn ở cổ họng. Chính tay gã đã giết chết một người phụ nữ và đứa trẻ chưa hoàn thiện hình hài vô tội này sao...
- "Nếu ngồi đó mà hối lỗi hay cầu nguyện thì đang tự tìm chết đấy"- Sở Ngạn tốt bụng nhắc nhở một cái rồi lại giương cung bắn vào tay của Vival. Mỗi phát đều bách phát bách trúng khiến cho quý tộc phía trên cũng phải âm thầm gật đầu thán phục.
Sở Ngạn chuyển mình liền tiêu diệt hơn một nửa kẻ điên loạn. Năm mươi người này, Volk đã cho hắn chọn thì đương nhiên hắn nên tận dụng một cách triệt để rồi. Ra chương nhanh nhất tại [ TRÙMtruу ện.оr g ]
- "Uriel, cậu đang muốn làm gì?"- Camael nhíu mày hỏi.
- "Ảo giác thì cách thức tỉnh tốt nhất là đau đớn"- Một câu nhẹ nhàng nhưng đánh sâu vào tâm lý đang sợ hãi của Camael. Hắn đây là một cứu nhiều người hơn sao?
Michael lại không nghĩ Sở Ngạn đơn giản như vậy, hai tay lão siết chặt vào nhau hướng mắt lên quan sát vị công tước đang ưu nhã cười kia. Sao trực giác của lão lại mách bảo rằng bọn họ giống nhau đến thế chứ.
Ngay khi lão vẫn đang quay mồng trong đống nghi vấn của mình. Cánh cửa sắt được kéo lên, một gã thợ rèn to cao từ từ bước ra, bên cạnh còn có bốn tên hộ vệ đầy mạnh mẽ dọn dẹp đường cho gã xuất hiện. Trên tay của gã là một thanh sắt được nung đỏ sẵn, gã thợ rèn uống một ngụm rượu rồi chậm rãi ngồi xuống như đang chờ đợi gì đó.
Một tên trong bốn hộ vệ tiến vào chiến trường, qua mấy giây sau liền lôi xềnh xệch một gã ra bên ngoài. Kẻ bị lôi đi trên mặt đất bị đánh đến vô lực, toàn thân đều là máu tươi cùng vết thương. Kẻ đó được lôi đến trước mặt gã thợ rèn, trơ mắt nhìn thanh sắt nóng hừng hực hiện lên cả màu cam nhạt từng chút một hạ xuống người mình. Gã kêu thất thanh như bị chọc tiết, đau đớn khôn cùng, máu chảy dữ dội như suối. Nhưng thợ rèn vẫn không dừng lại, lấy ra cây búa và một cây đinh dài dày khoảng hai gang tay đặt vào vùng thùy trán. Không nương tay mà gõ búa đóng xuống, kẻ bị tra tấn không chết ngay mà phải sống cảm nhận thứ đinh gỉ sét dài ngoằng kia một chút rồi một chút tiến vào đầu mình.
Đến khi một nhát búa nữa làm vỡ hộp sọ của kẻ đáng thương khiến kẻ đó trút hơi thở cuối cùng nhưng không thể nhắm mắt thì gã thợ rèn mới dừng lại.
Sở Ngạn híp mắt nhìn toàn bộ quá trình, đây là muốn thị uy sao?