Nhóm dịch: Bánh Bao
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Thương lượng với đạo diễn thay đổi trang phục đi?”
“Sao có thể? Đạo diễn của chúng ta đối với thứ gì cũng phải gọn gàng hoàn mỹ, lần trước vì quay cảnh hoàng hôn ly biệt còn chờ tận nửa tháng, sao ông ta sẽ nghe mà đổi trang phục khác.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Tìm thợ may.”
“May không tốt, mấy ngày nay chúng ta cũng không thể quay phim!”
“Tiền thưởng của chúng ta cũng không còn!”
“Chị Từ, vậy làm sao bây giờ?
“Phải đó, thứ gì ở đoàn làm phim đều đốt tiền cả.”
Nhân viên công tác mặt mày ủ rũ hỏi chị Từ, lại nghe đạo diễn thúc giục, bọn họ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, Khúc Thanh Thanh ở một bên thấy thế, nhịn không được lên tiếng: “Cái đó, chị Từ, nếu không, để tôi thử xem.”
Chị Từ nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Khúc Thanh Thanh: “Làm sao cô biết tôi là Chị Từ?”
“Tôi nghe vừa rồi bọn họ gọi thế.”
“Cô là ai?”
“Tôi chỉ là một người qua đường.”
“Cô vừa nói gì? Thử xem? Thử cái gì?”
Khúc Thanh Thanh nghĩ đến mình đã xem qua “Năm mươi điều người mới làm việc phải học, thái độ lập tức khiêm tốn, mỉm cười nói: “Tôi nói, để tôi đến thử sửa bộ trang phục này một chút.”
“Cô?” Chị Từ hiển nhiên không tin Khúc Thanh Thanh có thực lực này.
Khúc Thanh Thanh nói: “Tổ tiên tôi mấy đời đều biết thêu thùa, tôi cũng vậy.”
Chị Từ vẫn không tin, dù sao Khúc Thanh Thanh còn quá trẻ.
Khúc Thanh Thanh nhìn về phía rất nhiều đạo cụ cổ trang bên cạnh, có những cái dấu nhỏ, khăn tay, kéo, thêu tơ.
Cô có chủ ý, một lần nữa nhìn về phía chị Từ nói: “Nếu không tôi làm cho chị xem, nếu có thể, chị cứ để tôi thử.”
“Cô...” Lời từ chối gần như sắp ra khỏi miệng, chị Từ dừng lại một chút, nghĩ mình cũng không có biện pháp khác, nhỡ đâu cứu nguy được thì sao, vì thế chị nói: “Được, cô làm thử đi.”
“Được.”
Khúc Thanh Thanh từ trong đạo cụ chọn ra vải thêu căng, thêu châm, khăn tay cùng một sợi chỉ nhỏ màu hồng nhạt, thuần thục đem trải khăn tay lên khung.
Một động tác đơn giản như vậy, làm giống như cầm đũa ăn cơm, tự nhiên cực kỳ.