[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng - Chương 81: TG4: Giáo Chủ Sinh Hoạt Thường Ngày (10)




Như Kỉ Tình suy nghĩ, Độc Cô Duy Ngã thật sự là từ tận phế phủ thốt ra lời ngợi khen này.



Kỉ Tình rất đẹp, chỉ cần nhìn chỉ số nhan giá trị đạt đến 90 mà hệ thống phán định liền đã có thể đoán ra được phần nào.



Gương mặt lãnh tình, tinh tế như đao khắc, mắt phượng sắc sảo, bên trong đồng tử huyền sắc lại là một mảnh đạm mạc, tựa như vạn năm hàn đàm, không phản chiếu nửa phần gợn sóng.



Trêи đầu lại đội lấy mão phượng xa xỉ, rực rỡ bằng hoàng kim, cộng với một thân hỷ phục kiểu nữ diễm lệ khôn cùng này, nhất thời lại khiến trêи người y bộc phát ra hai cỗ khí chất đối lập, vừa cấm ɖu͙ƈ lại vừa câu dẫn nhân tâm.



Không biết vì sao, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, Kỉ Tình lại cảm thấy có chút không vui. Không kiềm được mà đưa tay, bóp lấy hai bên mặt của hắn:“Nhìn cho rõ, ta là nam nhân, không phải Mã Tương Vân.”



Ban nãy là bởi vì muốn trà trộn vào mới phải dùng hạ sách đó. Nhưng hiện tại, y lại không muốn bản thân bị xem thành thế thân, nhầm lẫn với người khác.



Dù cho sau khi biết được, hắn sẽ rất tức giận.



Đến lúc đó, cùng lắm lại đánh gãy chân là được. Hắn cũng không thể rời xa y.



Chỉ là, Kỉ Tình phát hiện, chính mình đã đánh giá cao sự lý trí của nam nhân nào đó rồi. Không biết có nghe hiểu những gì y đang nói hay không, lúc này, hắn còn ngoan ngoãn đem đầu thấu tới gần một chút, để y tiện nắn bóp hơn, rầu rĩ lẩm nhẩm.



“Nam nhân sao? Nam nhân rất tốt nha~ Dù sao nương tử rất đẹp, ta rất thích~”



Cất bước đi tới, ngồi xuống bên người Kỉ Tình, Độc Cô Duy Ngã liền không hề báo trước dán tới, tựa như một con chó nhỏ, bắt đầu dùng đầu cọ cọ vào trêи người y:“Nương tử, ngươi thơm quá…”





“Mùi hoa đào rất thơm…”



“Tránh ra.” Nhíu mày, Kỉ Tình liền không do dự nắm lấy cổ áo, đem nam nhân đang dính trêи người mình kéo ra.



Y vẫn không quên, tính hướng của chính mình rất thẳng đâu.




Hai đại nam nhân ôm nhau cọ sát như vậy còn ra thể thống gì nữa.



Chỉ là, Kỉ Tình càng muốn tránh thoát, nam nhân chết tiệt này lại càng giống như keo da chó, dính chặt không thả:“Không muốn, nương tử…”



“Cút.” Quyết tâm đem đối phương xô ra, lúc này, Kỉ Tình cũng đứng dậy, trước đem mão phượng trêи đầu gỡ xuống, vứt sang một bên.



Không thể không nói, lúc này, Kỉ Tình là thật khâm phục những tân nương có thể mang thứ đồ chơi này lắc lư lâu như vậy. Vừa vướng tóc lại vừa nặng, quả thật là khó chịu muốn chết!



Chỉ là, bởi vì không chút phòng bị, Kỉ Tình liền đã bất ngờ bị người từ phía sau tập kϊƈɦ.



Đợi khi y kịp phản ứng lại, thân thể liền đã bị một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt, không thể nhúc nhích, chuyển động mảy may.



“Nương tử, đã tối như vậy, ngươi còn muốn đi đâu?” Gác cằm vào trêи hõm vai của Kỉ Tình, Độc Cô Duy Ngã liền hừ hừ nói:“Chúng ta còn phải động phòng nữa.”




“Động phòng rồi mới có thể sinh nhi tử.”



“Sinh cái đầu ngươi, mau buông ra.” Bị một nam nhân nửa ôm đã dìu đặt trêи giường, Kỉ Tình chỉ có cảm giác lông tơ dựng đứng, linh cảm bất tường cũng không khống chế được, bắt đầu nảy sinh.



Cảm nhận được phản kháng của người trong lòng, Độc Cô Duy Ngã chỉ tựa như một đứa trẻ to xác, nhất quyết phản đối:“Không muốn. Ta muốn ôm nương tử!”



“Muốn hôn hôn, còn muốn nương tử sinh bảo bảo.”



Nghe thấy mấy chữ "sinh bảo bảo", không biết do đâu, đáy lòng Kỉ Tình liền hơi đọng lại một chút. Nhưng rất nhanh, y liền đã nổi giận mắng mỏ. “Độc Cô Duy Ngã! Ngươi có bệnh à, mau buông ra, bổn tọa sẽ không động phòng với ngươi! Bổn tọa là nam nhân, cũng sẽ không sinh được!”



Chỉ là, lời nói của Kỉ Tình đều bị loại người say đến hồ đồ như hắn xem thành gió thoảng qua tai. Lúc này, bàn tay của hắn đều đã không đứng đắn, bắt đầu sờ loạn trêи người Kỉ Tình:“Nương tử, sao ngực của ngươi lại phẳng như vậy?”




“…” Y là nam nhân, nếu ngực không phẳng mới là có vấn đề đâu.



“Ngươi muốn làm gì, mau buông tay…” Cảm nhận được bàn tay nam nhân đang gỡ bỏ nút thắt trêи cổ, luồn vào trong vạt áo của mình, Kỉ Tình ngay tức khắc liền hoảng loạn.



Đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, ai bảo trò chơi này lại chân thật đến như vậy làm gì?



“Đăng xuất, mau đăng xuất trò chơi.”




Kỉ Tình ở trong lòng thầm niệm, nhưng hiệu quả mang lại lại không giống như mong muốn.



[ Đang ở trước mặt NPC, không thể đăng xuất…]



Trong lúc Kỉ Tình thăm hỏi mười tám đời tổ tông của trò chơi quái quỷ này, thì ở phía sau, nam nhân cũng đã thuần thục đem đai lưng của y thô bạo xé rách.



Bàn tay luồn vào trong vạt áo, ngay tức khắc liền chạm đến một mảnh da thịt trơn mịn lại tràn ngập lực lượng.



Vạt áo bị nam nhân kéo sang hai bên, trực tiếp liền tuột xuống đến khuỷu tay, bả vai cân xứng, mỹ lệ của y liền hoàn toàn phơi bày ra. Được hồng y đỏ rực sấn đến càng thêm trắng nõn mê người.



Nhìn thấy mỹ cảnh trước mắt, hô hấp của Độc Cô Duy Ngã liền có chút cứng lại, không khống chế được mà cúi xuống, há miệng gặm cắn, để lại một đám dấu răng ngấn hồng, thậm chí còn rướm máu.



Phảng phất làm như vậy có thể khẳng định được chủ quyền của mình.



“Tê…đau quá, mau đem miệng chó của ngươi ngậm lại.” Không ngờ tới nam nhân sẽ dùng chiêu này, với độ chân thật 98%, Kỉ Tình vẫn là bị gặm đến sinh đau, nhẹ giọng rít khí.



Chỉ là, song song với đó, ngực lại bị một bàn tay nóng bỏng xoa nắn, mang đến cảm giác tê dại, lại làm cả người y đều hơi hơi nhũn ra.