Tống Cố Trạch... Tống Cố Trạch ngổn ngang trong gió.
Phát hiện ánh mắt của cậu, sếp hờ không nói lời nào, dắt tay Tống Cố Trạch tới chỗ nướng thịt.
"Sếp à cuối cùng anh cũng tới rồi!" Gia Huy như gặp ân nhân, ôm đùi sếp không tha, "Anh là cha nuôi của em, em kêu là cha! Anh ơi, nướng thịt cho em ăn với!"
Sếp hờ khó chịu di chuyển chân, "Buông ra coi!"
Mấy đồng đội bên cạnh điên cuồng hóng chuyện, không có ai có ý định giải vây cho anh.
Sếp hờ vô cùng bất đắc dĩ, thỏa hiệp: "Ừ ừ, nướng cho mày! Nướng cho mày!"
Gia Huy thấy vậy liền cười hi hi, buông ra, ngoan ngoãn ngồi một bên chờ thịt.
Mai Hồng ngồi bên cạnh Tống Cố Trạch giới thiệu: "Thằng ham ăn đó là Gia Huy. Thằng đeo kính là anh nó, tên Gia Nghĩa. Còn thằng trông nghiêm túc kế bên là Thanh Kiệt, thằng này trong ngu ngu vậy thôi chứ nó nguy hiểm lắm, nhớ tránh xa nó ra."
Thanh Kiệt nóng lòng làm quen với bé dễ thương, lườm nguýt Mai Hồng, "Con gái con đứa mà mỏ nhọn."
Mai Thanh xí một tiếng, móc ra pháp bảo - một cây xiên thịt nướng chín ngon bá chấy.
Lập tức Thanh Kiệt như cọng cỏ đáng thương gió chiều nào ngã theo chiều ấy: "He he, chị Hồng, chị Hồng đáng yêu, chị Hồng dễ thương!"
Tống Cố Trạch cong mắt nhìn bọn họ chơi đùa, cảm thấy rất thú vị.
Sếp hờ đưa ly phở qua.
Tống Cố Trạch vội vàng nhận lấy, thấy bên trong có thêm vài miếng thịt liền quay sang cười với ảnh một cái, tỏ vẻ cảm ơn.
Anh sếp hờ nhìn nhóc con húp nước sùm sụp.
Tống Cố Trạch gõ chữ: "Anh không ăn sao?"
【Cảnh cáo OOC cấp độ 1. Tuấn Anh đáng thương rất ngại ngùng khi tỏ ý kiến, làm sao có thể chủ động quan tâm mọi người?】
Tống Cố Trạch không quan tâm nó, ngó nghiêng lấy một miếng thịt để lên giá nướng, nướng cho sếp hờ ăn.
Sếp hờ ăn xong miếng thịt cậu nướng thì rất vui vẻ.
Tống Cố Trạch nhìn sếp hờ, lại cảm thấy rất giống Châu Diễn, lòng chợt hụt hẫng.
Cũng không biết cậu ấy ra sao rồi.
Ăn uống xong, Thanh Tùng nói với sếp: "Sếp, em có hỏi chị Google rồi. Chạy thêm một đoạn 1 km nữa là tới khu đô thị, chỉ là em sợ có nhiều thây ma."
Lúc trước họ định đi vòng qua, bởi có lấy nhiều cũng không giữ được bao nhiêu. Nhưng giờ thì đã có nhóc không gian làm bảo mẫu!
Chẳng mấy chốc đoàn bọn họ sẽ giàu lên!
Thật kích thích!
Sếp hờ gật đầu. Nhìn qua Tống Cố Trạch, "Dị năng của em có thể chứa được bao nhiêu?"
Tống Cố Trạch nghiêng đầu, cậu không biết.
【Không gian ban đầu có bảy ô, những vật cùng loại sẽ được xếp vào một ô.】
Tống Cố Trạch cảm thấy có lẽ sẽ không chứa được bao nhiêu..
【Cậu dám xem thường đồ chúng tôi tặng?!】hệ thống nổi đóa.
【Tôi nói cho cậu biết! Thực phẩm một ô, quần áo một ô, hạt giống một ô, các loại trái cây một ô, đồ cơ khí điện tử một ô thì cậu vẫn dư ra hai ô trống!】
Oa! Tống Cố Trạch cảm thán, nhiều như vậy!
Hệ thống đắc ý: 【Còn không nhìn xem chúng tôi là hệ thống gì!】
Tống Cố Trạch muốn giả bộ không biết, nhưng sợ người ta chướng mắt mình nên vung tay biểu đạt, sau đó còn dùng laptop gõ: "Không biết, nhưng em cảm giác sẽ chứa được thật nhiều!"
Sếp hờ sờ đầu cậu, "Ừ."
Trở lại hai chiếc xe, Tống Cố Trạch gom hết mấy bao thức ăn, còn có nồi niêu xoong chảo, gia vị, mấy bao gạo và mấy thùng nước.
Cả đám người mắt tròn xoe nhìn từng món đồ biến mất, hận không thể khen cậu lên mây xanh.
Tống Cố Trạch được khen thì rất vui sướng, nhưng đầu óc có chút mơ hồ.
Sếp hờ đỡ cậu ngồi phía sau xe, an ủi: "Không sao, mệt mỏi khi dùng dị năng là chuyện bình thường." giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ.
Tới khi nói chuyện với anh em thì: "Gia Huy! Mày còn không mau lái xe!" giọng điệu trở nên hung hăng.
"Sếp! Anh thay lòng rồi! Rõ ràng năm xưa em là đàn em anh thương yêu nhất mà?! Sao anh có người mới thì lại bỏ rơi em chứ? Anh có nhớ những khi chúng ta cùng ăn chung, tắm chung, ngủ chung.. Anh đã nói với em thật nhiều lời ngon ngọt.. Hức.. Sếp.." Gia Huy khóc lóc, vội vàng ôm lấy Tống Cố Trạch, "Nhóc đáng yêu ơi.. Sếp không cần anh kìa.."
Mai Hồng lập tức cho Gia Huy ăn nộ long cước!
"Xê ra! Ai cho ôm mà ôm!" mắng xong quay lại dặn dò Tống Cố Trạch: "Em phải nhớ, sau này mà có mấy thằng xa lạ ôm ấp em thì chắc chắn là biến thái, biến thái thì phải dằn cho nó một trận, nhớ chưa!"
Sếp hờ phất tay, "Cho thằng nhỏ nghỉ ngơi."
Mai Hồng gật đầu, nhét vào tay Tống Cố Trạch hộp sô cô la.
Tống Cố Trạch nhe răng cười.
Sếp hờ tìm đề tài trò chuyện: "Laptop của em là sử dụng pin Mặt Trời sao?"
Tống Cố Trạch ăn một viên sô cô la, gật đầu nhỏ.
Sếp hờ cố gắng: "Vậy trong đó có game không?"
Tống Cố Trạch lại gật đầu, khoe ra tài sản duy nhất của nguyên chủ.
Đoạn đường không tính là xa, Tống Cố Trạch đưa laptop cho sếp hờ rồi ôm túi ngủ.
Hệ thống nhân lúc cậu ngủ đi báo cáo với quản trị viên.
【Kí chủ mã số H - 029 có các chỉ số vô cùng cao, đặc biệt là chỉ số phản xạ. Biểu đồ tâm trạng của cậu ta cũng vô cùng bất bình thường, ngoại trừ lúc bị xe tông vượt mức 75 - Mức độ giật mình thì đại đa số thời điểm đều dao động ở mức 30 - Mức độ bình tĩnh.】
【Cậu ta nhập diễn rất nhanh, khi nói dối nhịp tim không lên không xuống, ở mức bình ổn.】
【Cậu ta rất bình tĩnh, rất tỉnh táo, đề nghị theo dõi gắt gao.】
Hệ thống báo cáo xong, các đóm sáng nhấp nháy một chút.
Hệ thống cảm thấy kí chủ ngốc của mình bị nghi ngờ, lại đứng ra giải thích.
【Thiệt ra kí chủ của tui ngốc lắm, chỉ số cao là do cậu ta là người tinh tế được cải thiện gen, còn biểu đồ thì chắc là do ngốc quá không hiểu người ta nói gì nên không lên xuống thôi, do ngốc nên mới nghe lời nhập diễn ấy mà!】
Đóm sáng chớp nháy liên tục, sau đó lặng đi.
Biết nguy cơ đã bị giải trừ, hệ thống thở phào. Dù sao bị theo dõi cũng không dễ chịu gì, xem như cho nhóc ngốc thoải mái chút.
Nó vui vẻ uốn éo dáng người.
Tít tít - -
Tống Cố Trạch nghe thấy âm báo, vội vàng bật dậy, ai ngờ đầu bị đụng một cái đau điếng.
"A.." nhóc câm phát ra âm thanh khó chịu.
Anh sếp hờ ăn đau xoa cằm, vẫn lo lắng hỏi han Tống Cố Trạch: "Có đau lắm không? Anh xin lỗi."
Tống Cố Trạch nhìn lại, hóa ra lúc nãy cậu nằm lên đùi sếp, bật dậy một cái liền đụng trúng người ta..
Cũng không để ý chút chi tiết vì sao mình lại từ ngồi đổi sang nằm, Tống Cố Trạch lắc đầu, gõ: "Em xin lỗi ạ."
Sếp hờ phóng khoáng phất tay, "Không sao."
Tít - tít - -
Âm thanh tín hiệu vẫn còn vang. Tống Cố Trạch tinh ý phát hiện sếp hờ nắm chặt bàn tay, cơ thể cũng căng cứng.
Lát sau, âm thanh biến mất, thay vào đó là giọng nữ trầm.
[Xin chúc mừng cho những người còn sống sót sau đại dịch, thưa quý vị, đây có thể là lần phát thanh cuối cùng cho đến khi quy mô dịch bệnh nhỏ lại, chúng tôi xin nói sơ về trận dịch bệnh.
Dịch bệnh diễn ra trên quy mô lớn, hiện tại nó đã lây lan ra toàn thế giới. Bệnh lây qua đường máu nên mọi người hãy chú ý vết thương.
Có ba điều cần chú ý.
Thứ nhất, chúng tôi đã ghi nhận được, có một bộ phận nhỏ người dân đã có được siêu năng lực chống lại thây ma.
Gọi tạm nó là dị năng, nếu trong nhà quý vị có ai có những triệu chứng như: đau đầu, đột nhiên sốt cao thì hãy kiểm tra toàn thân họ, nếu không có bất kì vết thương nào bị cắn bởi thây ma thì có thể họ đang thức tỉnh, sốt cao sẽ kéo dài từ 1 - 3 ngày và sẽ kết thúc khi có được dị năng.
Xin lưu ý, các chuyên gia đã tính ra khả năng thức tỉnh ở mức 70%, khả năng biến thành thây ma là 30%.
Người đang thức tỉnh thường rất yết ớt nên hãy tìm một chỗ an toàn để trốn. Đây có thể là ánh sáng cho nhân loại.
Thứ hai, quân đội nhân dân đang trên đường tìm kiếm nạn nhân còn bị mắc kẹt tại thành phố, mọi người hãy để lại những kí hiệu cầu cứu ở ngoài cửa sổ, tường nhà, tuyệt đối đừng rời khỏi nhà trừ khi thật sự khẩn cấp.
Thứ ba, sóng dịch vụ trên toàn cầu có thể sẽ bị ngắt kết nối.
Mọi người, xin hãy.. - - bả - o... - vệ tốt cho mình - -..]
Tống Cố Trạch nghe xong, hỏi sếp: "Sếp ơi, vậy chúng ta đi đâu đây?"
"Đích đến của chúng ta là Thành phố Hồ Chí Minh, trên đường cố gắng đi qua những tỉnh thành lớn, cứu được càng nhiều người càng tốt." sếp hờ cắn miếng bánh quy.
Tống Cố Trạch hỏi thêm, "Sếp, mọi người có dị năng gì ạ?"
Sếp hờ: "..."
Tống Cố Trạch:??
Hệ thống vừa trở về liền thản nhiên đáp lời:【Hả, bây giờ đội của nam chính chưa có ai thức tỉnh đâu.】
Tống Cố Trạch:?
【Tui chưa đưa cốt truyện cho cậu sao? Khi mọi người thức tỉnh thì bất hạnh bị thây ma vây quanh, trong thời khắc quan trọng họ đã thức tỉnh thành công, nhưng vết thương quá nặng nên họ đã chết, chỉ còn mỗi nam chính sống sót. 】
Nó còn nói thêm: 【Nam chính cũng cần phải có sóng gió vùi dập mà.】chuyện này nó thấy nhiều thành quen.
Nó gửi một bản cốt truyện cho Tống Cố Trạch, đồng thời gửi một bản kí ức của nguyên chủ ở thời gian gần đây.
Đọc xong Tống Cố Trạch nghiêm mặt suy nghĩ.
Ở trung tâm thương mại chính là chỗ đoàn người sếp hờ thức tỉnh dị năng.
"Đang nghĩ gì đó?" sếp hờ gọi hồn cậu về.
Tống Cố Trạch lắc đầu, cậu gõ chữ: "Các anh phải đi qua trung tâm thương mại sao?"
"Đúng vậy." đối với nhóc đáng thương, anh luôn có thừa kiên nhẫn: "Ở đó có nhiều đồ lắm, chút ta có thể thu thập thật nhiều! Lấp đầy không gian cho em."
Tống Cố Trạch nghiêng đầu, dựa theo kí ức suy nghĩ, "Nhưng mà, ở hướng ngược lại có cơ sở trồng nấm tự nhiên á.. Anh không muốn hả?"
Sếp hờ: "!!!"
Năm 3000, con người tập trung vào xanh hóa, ở khắp Việt Nam có vô số mảnh rừng cây ăn trái được trồng lên, cũng có rất nhiều cơ sở trồng nấm tự nhiên.
Sếp hờ khó nén vui mừng hỏi: "Vậy em có biết cơ sở nấm ở đâu không?"
Gia Huy ở đằng trước lái xe nghe thấy chữ 'nấm', hai lỗ tai bắt đầu vểnh lên.
Tống Cố Trạch gật đầu.
【Cảnh cáo OOC cấp độ 1.】
Lần này hình như quá mệt mỏi với cậu rồi, hệ thống chỉ gửi một câu ngắn như thế rồi thôi.
Anh vội vàng nói với Gia Nghĩa phía sau: "Đổi đường đổi đường. Chúng ta đi hái nấm trước."
Đầu ba người chạy xe phía sau bật lên dấu chấm hỏi. Nấm ở đâu ra?
Khó trách họ không biết, họ cũng không phải người ở đây. Dù biết ở đây có cơ sở nấm thì cũng không biết đường mà đi.
Hai chiếc xe tung tăng chạy trên con đường hoang vắng.
Hai bên đường nhà cửa đều có vết cào cấu, bên đường lát đát vài con thây ma đang ăn xác người.
Tống Cố Trạch bị ghê tởm, vội vàng thu mắt, ăn một viên sô cô la để vị đắng nhẹ át đi cảm giác buồn nôn.
Đến cơ sở nấm tự nhiên.
Đám người quân nhân kể cả anh sếp hờ sáng mắt.
Cơ sở chừa một lối đi ở giữa, bên trái có các lồng thủy tinh trong suốt, nhìn rất rõ tình trạng bên trong, bên trong mỗi lồng rất rộng, còn rộng hơn cả ba ngôi nhà cộng lại. Các lồng thủy tinh chia làm rất nhiều tầng, trên cửa có ghi tên các loại nấm. Xung quanh cây cối rất tự nhiên, không khí trong lành, vừa bước vào cảnh cửa dường như bước vào thế giới khác, không khí ẩm mát, thật sự khác xa với không khí nóng bức ngoài kia.
Hệ thống giữ ẩm sử dụng năng lượng Mặt Trời nên vẫn còn hoạt đồng.
Thật sự giống như một rừng rậm nhiệt đới!
Thanh Tùng kinh ngạc trợn mắt: "Đây là loại nấm trồng tự nhiên giá thành đắt đỏ hay xuất hiện trên mấy chương trình ẩm thực sao?"
Từ sau cặp kính, ánh mắt Gia Nghĩa sáng ngời: "Còn là loại nấm giá gấp ba lần loại nấm thông thường.." trong đầu anh lúc này là: thật nhiều tiền quá!
Thanh Kiệt cũng mừng như trúng mùa.
Tống Cố Trạch nhìn dáo dác xung quanh, đột nhiên kinh hãi, kéo tay sếp hờ.
Sếp hờ bị cậu kéo thoát mộng, anh kinh ngạc hỏi cậu: "Em làm sao vậy?"
Tống Cố Trạch chỉ về một phương hướng. Dựa vào thị lực 10/10 của mình, sếp hờ kinh hãi không kém gì Tống Cố Trạch.
Ôm ngang cậu lên, chạy đến hướng đó.
Tống Cố Trạch che miệng, không ngờ anh lại táo bạo như thế.
Bốn người Mai Hồng nhìn qua, phát hiện đó là một cây nắm hương khổng lồ!
Hóa ra không chỉ động vật có thể biến dị mà thực vật cũng vậy.
Cây nấm hương này cao gần nửa người, từ màu sắc đến mùi hương đều là cực phẩm.
Tống Cố Trạch một hơi thu vào không gian.
Gia Huy chưa nhìn kĩ, nan nỉ van cầu cậu: "Tuấn Anh, Tuấn Anh đáng yêu, em lấy ra cho anh nhìn nó kĩ thêm tý nha.. Nha.." nấm bự như vậy nhìn một lần liền vui một lần!
Tống Cố Trạch giơ màn hình: "Nhưng mà hình như nấm biến dị còn rất nhiều, các anh không đi xem sao?"
Gia Huy lau nước miếng, "Đúng rồi.. Còn nhiều lắm.." nhìn biểu hiện này chắc chắn đang ảo tưởng mình được ăn nấm rồi.
Mai Hồng kích động ôm lấy Tống Cố Trạch xoay vài vòng trên không trung, "Ôi nhóc đáng yêu! Em là thiên thần mà thượng đế giáng xuống cứu rỗi bọn chị đúng không?"
Lời nói này khiến Tống Cố Trạch ngượng ngùng.
Mấy người Gia Huy cũng nghĩ như vậy, nhóc có dị năng lại còn chỉ bọn họ cơ sở này, tìm được nhóc thật sự quá may mắn!
Không có ai thấy Thanh Kiệt lấy điện thoại ghi lại mấy loại nấm, cười nham hiểm: "Nấm chứa nhiều chất dinh dưỡng, sau này có thể tiết kiệm lương thực rồi! He he he.."
Đám người Mai Hồng còn chưa biết họ bị kéo vào một kế hoạch đáng sợ. Họ cùng nhau đi qua mấy khu trồng nấm, càng nhìn càng kinh ngạc, càng nhìn càng vui sướng!
Thanh Tùng cầm lên bó nắm kim châm to hơn cả mặt mình, cười ngoắt tới tận mang tai.
Mai Hồng sờ sờ đầu nấm đùi gà to hơn cả chân mình, hạnh phúc như hàng ngàn tờ tiền đập vào mặt.
Tống Cố Trạch rất bận rộn, cậu thu tới thu lui, trở thành một bảo mẫu bất đắc dĩ.
Gia Nghĩa cũng bận rộn không kém, anh dùng bộ đàm liên lạc với cục trưởng quân đội tỉnh.
Bộ đàm của quân nhân đã được thay bằng một sóng điện riêng biệt từ lâu, cho nên dù ngoài vùng phủ sóng vẫn có thể liên lạc với nhau.
"Vâng, đây là đội tinh nhuệ số 3, chúng tôi đang ở cơ sở nấm tự nhiên ở đoạn đường số hai, vâng, ở đây có rất nhiều nấm biến dị khổng lồ. Có thể dùng làm thức ăn lưu trữ."
"Máy điều chỉnh độ ẩm vẫn còn hoạt động tốt."
"Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Chúc các anh may mắn."
Nói xong anh liền báo cáo với sếp, "Sếp, em đã thông báo cho cục quản lý rồi, họ sẽ mau chóng hái lượm số nấm này để gieo trồng đợt mới! Nếu dựa vào nó, chúng ta nhất định vượt qua vấn đề lương thực!"
Sếp hờ gật đầu: "Cậu làm rất tốt." anh dặn dò Tống Cố Trạch: "Chúng ta nên lấy vừa đủ thôi, sau này vẫn có thể thu thập tiếp."
Tống Cố Trạch gật đầu, cậu không phải người tham lam.
"Đi thôi!" có được nấm nên tâm trạng Gia Huy rất tốt, xung phong: "Chúng ta mau đi tìm vật tư nào!"
Tống Cố Trạch lại thong dong gõ chữ: "Đồ ở khu thương mại không cần gấp đâu."
Mai Hồng kinh ngạc, chị khó hiểu, sau đó ánh mắt lại lóe sáng, "Em định dẫn bọn chị đi đâu nữa có đúng không?!"
Tống Cố Trạch: "Trời tối rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi, rồi ngày mai em đưa mọi người đi tìm trái cây."
Trái cây!
Trời mới biết khi tận thế xảy ra, trái cây trở nên xa xỉ như thế nào!
Gia Huy nhìn trời, cảm thấy còn chưa tối lắm, "Hay là chúng ta đi ngay bây giờ đi?" cậu không thể nhịn được nữa.
Tống Cố Trạch in hoa chữ lên: "NHƯNG MÀ Ở ĐÓ CÓ RẤT NHIỀU THÂY MA."
Gia Huy yếu bóng vía bị cậu dọa cho nép sau lưng anh hai như chim cút.
Tống Cố Trạch không dọa anh nữa: "Em thường đi vào vườn, nơi đó dành cho khách tham quan nên thường mở cửa, hơn nữa khi dịch bệnh bùng phát hẳn có rất nhiều người ở đó..."
Cho nên anh phải hiểu rằng, chúng ta tới đó không chỉ phải đối đầu với thây ma, mà còn có trọng trách cứu người!
Dị năng thì không có, vũ khí thì ít ỏi, thể lực cũng có hạn, anh lấy gì đấu với bọn thây ma đã mất đi tính người như chúng?!
Không chứ gì? Không thì ngoan ngoãn mà nghe lời tôi đi!
Sếp hờ rất đồng ý, "Bây giờ chúng ta không có ai thức tỉnh dị năng, đi vào nơi nhiều thây ma thật sự quá mạo hiểm."
"Đúng vậy, sếp, em đồng ý." Thanh Tùng gật đầu, kéo tay Thanh Kiệt, "Mày nói có đúng không?"
Ai ngờ người kế bên không có chút phản ứng nào.
Thanh Tùng nhìn qua, thấy sắc mặt Thanh Kiệt đỏ bừng, dường như rất thống khổ.
"Thanh Kiệt? Mày bị sao vậy?"
Thanh Kiệt suy yếu lắc lư đầu, "Đầu tao đau quá, giống như có mũi khoan khoét vào mi tậm vậy."
Mai Hồng kinh ngạc: "Có phải nó sắp thức tỉnh dị năng không?"
_Chương 2_
Tác giả có lời muốn nói:
*Việt Nam I love~~~
Người Bí Ẩn: (nghi ngờ...)
Tinh Tinh: Khiến sói đuôi to sắp bị bại lộ! Hệ thống thật lợi hại quá đi! Ma mi thương con!
Hệ thống: Thiệt ra kí chủ nhà tui ngốc lắm!
Người Bí Ẩn: À.. (rời đi)
Hệ thống: Cứu được kí chủ rồi he he
Tinh Tinh:... Thôi.. Về nhà thôi con. (mẹ ruột bất lực.jpg)