Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 33: Cuộc điện thoại tức chết người




Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành
Chương 33: Cuộc điện thoại tức chết người
Chương TrướcChương Tiếp
Chương 33: Cuộc điện thoại tức chết người

Diệp gia.

Sắc mặt Diệp Chí Trạch khó coi đi vào phòng, ngồi xuống sô pha.

“Ca, tâm tình ngươi không tốt, xảy ra chuyện gì sao?”

Diệp Chí Trạch thở dài nhìn Diệp Ánh Lan một cái: “Không có gì.”

Hắn tìm vài người rải rác tin tức bất lợi về Diệp Phàm, kết quả, mấy người kia cư nhiên đều bị kẻ khác kéo vào ngõ nhỏ đánh một trận.

Mấy hôm trước, Diệp Chí Trạch nhận được tin tức Thang Vĩnh Kim bí mật tới Thương Thành, nguyên còn muốn tìm một cơ hội biểu diễn một mặt thành thục ở trước mặt nhân vật lớn nọ để dành chút tình cảm, ai ngờ hắn còn chưa tìm được cơ hội, Diệp Phàm cư nhiên đã xuất hiện ở trước mặt Thang Vĩnh Kim.

Hắn còn nghe được tin tức Võ gia cho Diệp Phàm một căn biệt thự, Thang Vĩnh Kim tự mình tới biệt thự đón Diệp Phàm đến nhà cũ Thang gia, đi theo còn có Chu lão cửa hàng ngọc khí, đây là thể diện lớn như thế nào a!

Cho dù là Thang Vĩnh Kim hay Chu Cẩn Chi đều là nhân vật mà lão gia tử thấy cũng phải cung cung kính kính!

Dưới hun đúc của Vương Hiểu Phỉ, Diệp Chí Trạch vẫn luôn coi Diệp Phàm là đối thủ cạnh tranh, Diệp Phàm có Võ gia chống lưng từng khiến cho Diệp Chí Trạch ghen ghét không thôi cũng lại cực kỳ khinh thường.

(dreamhouse2255)

Trước đó lên kế hoạch làm bẩn thanh danh Diệp Phàm, giành được yêu thích của Liêu Đình Đình đã khiến cho Diệp Chí Trạch thỏa thuê đắc ý một thời gian, nhưng chống lưng mới của Diệp Phàm xuất hiện khiến trong lòng Diệp Chí Trạch dâng lên từng đợt bất an nồng đậm.

Dựa vào cái gì! Trong lòng Diệp Chí Trạch nổi lên nồng đậm không cam tâm, hắn phí nhiều tâm tư như vậy để dẫm Diệp Phàm xuống bùn lầy, tiểu tử kia lại bò dậy nhanh như chớp, người Võ gia cũng thật quá hào phóng, trực tiếp tặng cho Diệp Phàm một căn biệt thự, đây là khí phách đại gia tộc sao?

Diệp Hoằng Văn đi đến, Diệp Ánh Lan lại nhìn thấy sắc mặt khó coi của Diệp Hoằng Văn: “Phụ thân, sắc mặt ngươi không tốt, xảy ra chuyện gì sao?”

“Gia gia ngươi vừa mới gọi ta qua, nói một đống thứ lung tung rối loạn.” Diệp Hoằng Văn không kiên nhẫn nói.

“Gia gia nói gì vậy?”

“Gia gia ngươi nói tên tiểu tử thối Diệp Phàm kia không biết là bởi vì duyên cớ gì được Chu lão coi trọng, hiện tại lại được Thang Vĩnh Kim thưởng thức, còn nói Võ gia có thể hợp tác cùng tập đoàn Thang thị chính là nhờ Diệp Phàm, nói ta gọi Diệp Phàm trở về, ta thấy gia gia ngươi đúng là hồ đồ rồi, cái hũ nút Diệp Phàm kia từ khi nào thì có bản lĩnh như vậy.” Diệp Hoằng Văn khinh thường mắng.

“Đúng vậy! Gia gia khẳng định đã lầm, tên biến thái kia ngoại trừ việc đánh ta, đánh thanh danh Diệp gia thì còn có thể làm cái gì chứ!” Diệp Ánh Lan không ngừng kể lể.

Nghĩ đến Diệp Phàm, Diệp Ánh Lan liền cảm thấy mặt đau lên, hai lần đi tìm Diệp Phàm gây phiền toái đều bị ăn bạt tai, Diệp Ánh Lan ngoài miệng tuy không thừa nhận, trong lòng lại kiêng kị Diệp Phàm không thôi.

(dreamhouse2255)

Diệp Hoằng Văn nhìn về phía Diệp Chí Trạch: “A Trạch, ngươi cùng Liêu Đình Đình thế nào rồi, trước đây ngươi không phải đã nói hợp tác của Liêu gia cùng tập đoàn Thang thị đã nắm chắc sao? Ngươi đi hỏi Liêu Đình Đình một chút xem chuyện là thế nào?”

Diệp Chí Trạch cau mày: “Gần đây ta công tác có chút bận rộn, còn chưa có gặp được Đình Đình.”

Lời Diệp Hoằng Văn nói mang tới cho Diệp Chí Trạch đả kϊƈɦ không nhỏ. Diệp Đỉnh Hồng là con cáo già, không nắm chắc thì sẽ không nói, vậy nên con cá mặn Diệp Phàm kia đúng thật sự là đã xoay người?

Mấy ngày nay, Diệp Chí Trạch ẩn ẩn có cảm giác, Liêu Đình Đình đối với hắn hình như đã không còn săn sóc dịu ngoan giống như trước đây. Mấy hôm nay, hắn vài lần hẹn ước với Liêu Đình Đình, Liêu Đình Đình đều tìm cớ từ chối, Diệp Chí Trạch không khỏi hoài nghi, thái độ Liêu Đình Đình thay đổi là có quan hệ với Diệp Phàm.

Diệp Hoằng Văn nhíu mày: “Công tác tuy rằng quan trọng, nhưng chung thân đại sự của ngươi cũng quan trọng không kém, tìm được tức phụ giống như Liêu Đình Đình không dễ dàng đâu!”

Diệp Chí Trạch miễn cưỡng cười cười: “Ta biết rồi, nếu rảnh ta sẽ mời nàng ăn cơm.”

……

Bạch gia.

“Gia gia, ai chọc ngươi nổi giận như vậy?” Bạch Vân Hi vừa vào phòng liền thấy Bạch Sĩ Nguyên hai tay chống lưng, đi tới đi lui giống như kiến bò trêи chảo nóng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bạch Sĩ Nguyên nhìn thấy Bạch Vân Hi, tối tăm trêи mặt tan đi vài phần: “Vân Hi, ngươi trở lại rồi!”

(dreamhouse2255)

Bạch Vân Hi liếc mắt một cái liền nhìn thấy phong thư trêи bàn. “Diệp Phàm lại viết nữa?”

Bạch Sĩ Nguyên miễn cưỡng cười cười: “Tên tiểu tử thối kia chính là thứ hỗn đản, ngươi không cần để ý tới hắn hồ ngôn loạn ngữ (lời nói bậy bạ).”

Bạch Vân Hi cười cười, thu giấy viết thư lại.

Bạch Sĩ Nguyên nhìn thần sắc Bạch Vân Hi: “Vân Hi, ngươi không tức giận sao?” Bạch Vân Hi cư nhiên nhận thư, chẳng lẽ không phải nên đốt thành tro sao?

Bạch Vân Hi cười cười: “Tính tình hắn chính là như vậy, muốn tức giận với hắn cũng vô dụng.”

Bạch Sĩ Nguyên: “……”

“Trong bình này là dược cho ta?” Bạch Vân Hi hỏi.

Bạch Sĩ Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, Diệp Phàm đưa tới, nói là để ngươi mỗi ngày ăn một viên, lát nữa ta đem đi xét nghiệm một chút.”

Bạch Vân Hi lắc đầu: “Không cần, nếu là Diệp Phàm đưa tới vậy chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Bạch Sĩ Nguyên nhìn Bạch Vân Hi, miễn cưỡng cười cười: “Ngươi đúng là quá tin tưởng Diệp Phàm.” Tôn tử nhà hắn là trúng tà gì vậy a!

“Lấy đầu óc tên kia cũng không gây ra được chuyện quỷ quái gì!” Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói.

(dreamhouse2255)

Bạch Sĩ Nguyên: “……” Nói trắng ra vẫn là tín nhiệm.

……

Tiếu Trì ngồi trong văn phòng uống trà, điện thoại chợt vang lên.

“Ai vậy?”

“Tiếu lão nhân, là ta a!” Thanh âm tùy tiện của Diệp Phàm xuyên qua di động truyền tới.

Tiếu Trì nghe được thanh âm Diệp Phàm, tức khắc giận sôi máu, “Có chuyện gì sao?”

“Lần trước ta quên hỏi số điện thoại của Vân Hi, ngươi cho ta đi.”

“Dựa vào cái gì mà ngươi muốn số điện thoại của Vân Hi, ta liền phải cho ngươi? Lại nói tiếp, ngươi làm sao biết được số điện thoại của ta?” Tiếu Trì không vui hỏi.

“Ngươi không phải là giáo thụ học viện sao? Trêи danh sách hồ sơ học viện các ngươi có ghi a!” Diệp Phàm đương nhiên đáp.

“Muốn số điện thoại của Vân Hi sao, không nói cho ngươi!” Tiếu Trì lạnh lùng từ chối.

“Tiếu lão nhân, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy, Vân Hi đã tặng tín vật đính ước cho ta, không bao lâu nữa ta liền trở thành cháu rể ngươi, sau này chúng ta chính là người một nhà, ngươi đối với ta lãnh đạm như vậy thật không tốt!” Diệp Phàm bất mãn oán giận trách móc.

(dreamhouse2255)

Tuổi tác Tiếu Trì có chút lớn, thính lực không phải quá tốt, vậy nên âm lượng di động luôn để lớn một ít, vì thế hầu như toàn bộ người trong văn phòng đều nghe thấy được lời nói hùng hồn của Diệp Phàm.

Tiếu Trì thấy đồng sự xung quanh đều nhìn mình, tức khắc quẫn bách.

Tiếu Trì nhanh chóng bưng kín điện thoại, nhưng Diệp Phàm bên kia lại không có ý hành quân lặng lẽ (rút lui, dừng lại).

“Như vậy là được rồi, Tiếu lão nhân, ngươi cho ta số điện thoại của Vân Hi đi, lần sau ta mang thập toàn đại bổ hoàn cho ngươi được không, thập toàn đại bổ hoàn rất tốt, tư âm bổ thận, kiện thể an khang, thích hợp nhất với lão nhân chân cẳng không nhanh nhẹn như ngươi, ngươi ăn vào có thể trẻ thêm mười tuổi, lão phu liêu phát thiếu niên cuồng* a!” Diệp Phàm vui vẻ dụ dỗ.

*Lão phu liêu phát thiếu niên cuồng (Trích “Giang thành tử – Mật châu xuất liệp”): Già rồi giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ.

“Tên chết tiệt!” Tiếu Trì phẫn nộ cắt đứt liên lạc với Diệp Phàm.

“Tiếu giáo sư, ngài không sao chứ?” Một giáo thụ lịch sử bên cạnh Tiếu Trì tò mò hỏi.

Tiếu Trì nhìn Sử giáo sư bên cạnh bộ dáng muốn cười mà không thể cười, tức khắc cảm thấy mất hết mặt mũi.

Tiếu Trì miễn cưỡng cười cười: “Không có việc gì, không có việc gì!”

Tiếu Trì trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Nhìn xem tên Diệp Phàm đáng chết ngu ngốc kia đã gây ra chuyện gì rồi!

(dreamhouse2255)

“Tiếu giáo sư, thật sự không có việc gì sao? Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, ai điện thoại tới vậy?” Sử giáo sư tò mò hỏi.

Tiếu Trì nghiến răng nghiến lợi đáp: “Một tên não tàn mà thôi.”

Sử giáo sư cười cười: “Tiếu giáo sư, tính tình ngươi thật tốt, gặp được một tên não tàn như vậy còn không cắt liên lạc ngay từ đầu.”

Sắc mặt Tiếu Trì xanh một hồi trắng một hồi, trong lòng tức giận đem Diệp Phàm ra mắng mấy chục lần. “Người này tuy rằng đầu óc có chút vấn đề nhưng vẫn có một chút bản lĩnh.”

“Đúng vậy! Gọi điện thoại tới hỏi Tiếu giáo sư ngươi đòi số điện thoại Bạch Vân Hi, người bình thường không thể có bản lĩnh như vậy được, tiểu tử kia có quan hệ gì với Bạch tam thiếu sao? Hắn muốn trở thành cháu rể ngươi, sao ta lại chưa nghe được tin tức gì?” Sử giáo sư cực kỳ bát quái nhìn Tiếu Trì.

Tiếu Trì: “…… Sử lão nhân, lỗ tai ngươi không rõ, nghe nhầm rồi.”

Sử giáo thụ nghi hoặc: “Phải vậy không?”

Diệp Phàm cực kỳ buồn rầu nhìn màn hình điện thoại thông báo cuộc gọi bị cắt đứt: “Tiếu lão nhân tính tình thật quá nóng nảy! Ta đã nói sẽ đưa lễ vật cho hắn, hắn cư nhiên lại cắt đứt liên lạc.”

Tiền Dụ nhăn mặt nhìn Diệp Phàm, trong lòng cực kỳ hối hận, hắn vì sao lại lắm miệng nói Diệp Phàm có thể tìm được tin tức từ chỗ hồ sơ học viện của Tiếu Trì chứ!

Diệp Phàm thở dài một hơi: “Nhìn dáng vẻ này chắc ta phải tìm một con đường khác vậy. Có lẽ ta nên đi tìm gian thương bán ngọc khí kia hỏi hắn số điện thoại của Vân Hi, vừa lúc ta cần mua một ít ngọc thạch, ai, lần trước ta sao có thể quên hỏi chứ!”

(dreamhouse2255)

Tiền Dụ: “……” Ngươi xác định ngươi muốn Bạch tam thiếu liền sẽ đưa sao?

Diệp Phàm vuốt vuốt cằm, cuối cùng chuyển ánh lên trêи người Tiền Dụ: “Ngươi tới tìm ta là có chuyện gì sao?”

Tiền Dụ cẩn thận hỏi: “Diệp thiếu, ngài còn bán phù không?”

“Trước đó ngươi đã đặt một đống đơn đặt hàng rồi mà, bất quá, phù của ta đều đã bán hết cho một tên thần côn rồi, tạm thời không có.” Diệp Phàm nói.

Tiền Dụ: “…… Thần côn?”

“Nghe nói là cái gì Trương chân nhân của Long Hổ Sơn, là tên gà mờ thôi!” Diệp Phàm lắc lắc đầu.

Tiền Dụ kinh ngạc cảm thán: “Trương chân nhân của Long Hổ Sơn!” Long Hổ Sơn kia chính là kim tự chiêu bài a! Diệp thiếu ngay cả người của Long Hổ Sơn cũng chướng mắt!

“Ngươi biết sao?” Diệp Phàm nhìn Tiền Dụ hỏi.

Tiền Dụ vội vàng gật đầu: “Ta biết!”

“Xem ra tên thần kia còn rất nổi danh.” Diệp Phàm lắc đầu cảm thán.

Tiền Dụ: “……”

(dreamhouse2255)

“Đợi lúc nào có thời gian ta vẽ mấy tấm phù bình an cho ngươi đi, ta tạm thời vẫn rất bận.” Tuy rằng Tiền Dụ đưa không nhiều tiền lắm, nhưng chân muỗi cũng là thịt, gần đây hắn kiếm được không ít thứ tốt, tìm thời gian luyện chế thành đan dược, tăng thực lực lên một phần.

Tiền Dụ vội nói: “Chuyện này không vội không vội, ngài lo chuyện của ngài trước là được.”

Diệp Phàm gật đầu: “Cũng được.” Chờ thực lực của hắn tăng tới Luyện Khí tầng ba, vậy vẽ mấy tấm phù bình an chỉ là chuyện trong một giây.

“Diệp thiếu, trước đó ngươi đi cùng Thang lão bản làm gì vậy?” Tiền Dụ nhịn không được tò mò hỏi.

“Trước đó ta xem bệnh cho hắn, hắn mời ta đến nhà làm khách, ta phát hiện ăn hôi tiền tới tương đối nhanh, xem bệnh cho tên thương nhân lòng dạ hiểm độc kia xong, hắn liền cho ta năm ngàn vạn, có thể thấy được bình thường lão gia hỏa đó kiếm tiền không ít chút nào.” Diệp Phàm cân nhắc nói.

Tiền Dụ nhăn mày, thầm nghĩ: Diệp thiếu quả nhiên là một bước lên trời, thương nhân lòng dạ hiểm độc kia đại khái chính là Thang Vĩnh Kim đi, như vậy xem ra tập đoàn Thang thị gần đây có biến cố hẳn là có quan hệ không nhỏ với Diệp Phàm, Diệp lão gia tử đại khái đã hối hận đến xanh ruột rồi.

(dreamhouse2255)

……….



*Giang thành tử – Mật châu xuất liệp:

Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng,

Tả khiên hoàng,

Hữu kình thương,

Cẩm mạo điêu cầu,

Thiên kỵ quyển bình cương.

Vị báo khuynh thành tùy thái thú,

Thân xạ hổ,

Khán Tôn lang.



Tửu hàm hung đởm thượng khai trương,

Mấn vi sương,

Hựu hà phương ?

Trì tiết Vân Trung,

Hà nhật khiển Phùng Đường ?

Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt,

Tây bắc vọng,

Xạ Thiên Lang.



Dịch nghĩa:

Già này giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ,

Tay trái đắt chó vàng,

Tay phải giơ chim ưng xanh,

Mũ gấm áo điêu cầu,

Ngàn quân kỵ cuốn ra gò phẳng.

Để đền đáp người khắp thành đi theo quan thái thú,

Nên tự tay bắn hổ,

Coi vẻ chàng Tôn xưa.



Rượu say gan dạ đang hăng,

Tóc đốm bạc,

Nhưng chẳng hề gì ?

Đến bao giờ lại có chuyện sai Phùng Đường,

Cầm cờ tiết đến Vân Trung ?

Hãy co cung cứng, như vành trăng tròn,

Nhìn về Tây bắc,

Bắn sao Thiên Lang.