Khi Lý Đông Đình và Mai Cẩm cùng nhau xuất hiện ở trước mặt Lý Phủ Quân thì đã trở về dáng vẻ trầm ổn, mang theo cô sóng vai cùng quỳ xuống dập đầu làm lễ với Lý Phủ Quân.
Ngoài Lý Phủ Quân, Lý Đông Lâm, Hà Cô dắt theo A Lộc cùng với trưởng bối nữ tính tông thân quan hệ thân thiết với Lý thị đều đã ngồi vào chỗ, đại quản sự Thổ Tư phủ Trương Phú cũng đứng ở cửa.
Lý Phủ Quân cười tươi như hoa cúc được làm lễ, Mai Cẩm lại chào hỏi các vị trưởng bối khác.
Bởi vì dậy muộn, cô và Lý Đông Đình sáng sớm trốn trong phòng làm gì tất cả những người ở đây ngoài A Lộc thì đều biết rõ. Da mặt cô dù có dày đến mấy cũng không bình tĩnh như Lý Đông Đình được, cho nên khó tránh khỏi xấu hổ không được tự nhiên. Cũng may bắt đầu từ Lý Phủ Quân rồi đến mọi người đều cười tươi, ngoài khen ngợi cô chính là cổ vũ khích lệ hai vợ chồng sau này đồng tâm bạch đầu giai lão. Mọi người đều thông cảm cho như vậy, cuối cùng Mai Cẩm cũng dần thả lỏng. Nhưng mà khi A Lộc đến bái kiến cô thì lại xảy ra chút nhạc đệm nhỏ. Cô bé hớn hở nhận lễ đã chuẩn bị của Mai Cẩm, cầm tay cô nói:
– Mai tỷ tỷ ơi, bắt đầu từ sáng nay muội phải gọi tỷ là mẫu thân rồi hic! Lúc sáng canh năm muội đã dậy, thế mà chỗ tỷ cứ đóng chặt làm muội chạy đi chạy về không biết bao nhiêu lần liền, chẳng đợi được tỷ với cha muội ra gì cả. Hà Cô còn nói không được quấy nhiều tỷ và cha đang ngủ cơ, làm muội lo chết đi được.
Lý Phủ Quân cùng mọi người đều nhìn nhau cười lắc đầu, trong phòng nổi lên những tiếng cười đầy thiện ý.
Hà Cô thấy Mai Cẩm đỏ bừng mặt, mà A Lộc thì hãy còn ngây thơ khờ dại, dường như không hiểu vì sao mọi người lại cười, cô bé đang muốn hỏi rõ, Hà Cô liền ngắt lời nói:
– Biết cháu và mẫu thân cháu đều quý nhau rồi. Bây giờ đã thành người một nhà, sau này gặp mặt cháu tha hồ có thời gian tâm sự. Phụ thân cháu còn phải đưa mẫu thân cháu đi từ đường, cháu phải ngoan đừng nghịch nữa.
A Lộc cái hiểu cái không nhưng loáng thoáng tự thấy hình như mình đã nói sai gì đó, vội ngậm miệng lại.
Những người khác thì làm như không có chuyện gì, cười cười là qua, chỉ có Lý Đông Lâm thì buồn cười dựa vào ghế cười không ngừng được, cậu quay người đi bả vai rung lên, nghe tiếng ho khan của Lý Phủ Quân, bấy giờ mới cố nín cười lại, đứng lên chắp tay thi lễ với Mai Cẩm:
– Tẩu tẩu, sau này chúng ta là người một nhà rồi. Nếu đệ có gì không tốt, mong tẩu tẩu dạy bảo ạ.
Mai Cẩm mỉm cười:
– Nhị đệ khách sáo rồi. Đã là người một nhà, quan tâm lẫn nhau là điều nên làm. Tẩu mới đến, nếu có chỗ nào làm chưa được chu toàn, cũng mong nhị đệ thông cảm cho.
Lý Đông Lâm vội nói không dám. Lý Phủ Quân gật đầu nói:
– Được rồi được rồi, sau này là người một nhà phải hoà thuận với nhau, cùng vì danh dự gia đình. Đông Đình, hôm nay con phải đi rồi, nhân lúc này dẫn vợ con đi từ đường lạy từ đường đi, Cẩm Nương từ nay đã thành con dâu Lý gia ta rồi.
Lý Đông Đình vâng dạ, cáo từ Lý Phủ Quân và các trưởng bối, dẫn Mai Cẩm đi bái lạy từ đường. Lúc quay lại chàng đi tiễn Thượng Phúc và khách khứa đêm qua ngủ lại ở Thổ tư phủ, sau giờ ngọ, Lý Phủ Quân sai người bày một bàn tiệc, tiệc xong, Lý Đông Đình xuất phát đi Gia Châu.
Nhóm người Lý Phủ Quân và Mai Cẩm tiễn chàng ra ngoài cổng lớn Thổ tư phủ. Một đột ngũ đi theo đã chờ sẵn ở bên ngoài cổng, lại biết hôm nay Lý Đông Đình phải đi, dân chúng Long Thành biết tin đã đặc biệt tới tiễn, người rất đông, đứng chen chúc ở hai bên đường, bầu không khí rất nghiêm trang.
Lý Đông Đình dập đầu bái biệt Lý Phủ Quân:
– Con trai bất hiếu, luôn để mẫu thân phải lo lắng cho con. Con xin mẫu thân hãy yên tâm, con sẽ bảo trọng bản thân sớm ngày bình an trở về. Cẩm Nương vừa mới vào cửa, con đi rồi, nếu nàng ấy có gì không phải, mong được mẫu thân thông cảm cho ạ.
Lý Phủ Quân đỡ Lý Đông Đình đứng lên, thở dài:
– Đông Đình, con biết mẹ mong con bình an trở về là tốt rồi. Trong lòng mẹ rất không muốn, nhưng mẹ cũng biết giao giới Thục Điền gắn bó như môi với răng, Thục loạn còn chưa bình định, nơi này sẽ không thể sống yên ổn được. Nhiều thế hệ Lý thị chúng ta cần vương, cứ thủ Vân Nam, trăm vạn dân chúng Côn Châu đều dựa vào con. Bây gì Tây Nam đang có nổi loạn, con không đi dẹp loạn thì ai làm? Con cứ yên tâm đi đi. Mẹ chỉ thương cho tức phụ con thôi. Nó vừa mới vào cửa, ngày tân hôn thứ hai mà con đã phải đi rồi. Mẹ thì không sao, nhưng con nhớ phải dỗ dành vợ con đấy rồi hẵng đi.
Lý Đông Đình lại bái tạ Lý Phủ Quân rồi đi tới trước mặt Mai Cẩm.
Mai Cẩm nắm tay A Lộc đứng phía sau Lý Phủ Quân, nhìn chàng đi về phía mình.
Lý Đông Đình tới bên, xoa đầu A Lộc, dặn cô bé sau này phải ngoan nghe lời cô. A Lộc gật đầu, biết phụ thân muốn đơn độc nói chuyện với Mai Cẩm, cô bé ngoan ngoãn buông tay Mai Cẩm ra đi tới bên Lý Phủ Quân.
Lý Đông Đình nhìn Mai Cẩm hồi lâu lại không nói gì. Yên lặng một lát, Mai Cẩm khẽ mỉm cười với chàng, khẽ nói:
– Chàng không cần phải lo cho thiếp. Thiếp sẽ rất tốt. Chàng ở bên ngoài phải cẩn thận, nhớ rằng ở nhà còn có mẫu thân, A Lộc và cả thiếp nữa đang chờ chàng về.
Lý Đông Đình kìm nén xúc động muốn ôm chặt cô vào lòng, cầm lấy một tay cô siết chặt rồi buông ra, sau đó quay người đi đến trước mặt Lý Đông Lâm và phó tướng Trương Thành, dặn dò Trương Thành làm tốt việc phòng thủ thành, rồi nói với Lý Đông Lâm:
– Đông Lâm, huynh biết đệ sẽ khó hiểu với việc huynh không cho đệ đi theo quân dẹp loạn. Huynh muốn đệ ở lại không phải là không tín nhiệm đệ, để đệ rảnh rỗi chơi bời, mà là muốn đệ cùng với Trương phó tướng củng cố hậu phương cho huynh, trấn an nhân tâm bá tánh, như thế huynh mới yên tâm tác chiến được. Huynh không ở đây, Côn Châu không thể bị mất, Long Thành còn là căn cơ của Lý thị chúng ta, gánh nặng trên vai đệ cũng không nhẹ hơn các tướng sĩ đi theo huynh tác chiến đâu, đệ có hiểu không?
Lý Đông Lâm nói:
– Xin huynh trưởng yên tâm ạ. Lúc đầu đúng là đệ có giận huynh thật, nhưng giờ thì đệ đã hiểu rồi. Huynh không ở đây, không chỉ bá tánh Long Thành mà đệ cũng muốn chăm sóc tốt cho mẫu thân, tẩu tẩu và A Lộc nữa.
Lý Đông Đình mỉm cười vỗ vỗ vai cậu, cuối cùng quay lại nhìn Mai Cẩm lần nữa rồi bước nhanh xuống bậc thềm, trèo lên ngựa, ôm quyền cảm tạ dân chúng đưa tiễn ở ngoài cổng, cuối cùng trong thanh âm “chúc mừng đại nhân thắng trận sớm ngày trở về” vang dội, chàng phóng ngựa đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.
……
Thành đô là nơi đất phong của Thục Vương, Thục Vương nổi loạn, nơi này tất nhiên trở thành trung tâm toạ trấn toàn cục của Thục Vương phủ.
Thục Vương đã thiết lập căn cơ vững chắc ở Tứ Xuyên mấy chục năm, lợi dụng mỏ đồng và muối sắt kiếm được nhiều tiền của, giàu ngang một nước, thủ hạ hội tụ rất nhiều tinh binh cường tướng, thế nhưng từ lúc bắt đầu khởi sự tới nay lại nổi lên một vị tướng lĩnh trẻ tuổi tên tuổi không mấy ai biết, tên là Bùi Trường Thanh.
Bùi Trường Thanh ban đầu chỉ là một quan quân cấp thấp dưới trướng Thục vương, nhưng sau vài lần chính diện giao chiến với quân đội triều đình ở Sơn Nam Tây Đạo, hắn tự xin mở đường tiên phong, mỗi một trận chiến đều anh dũng không ai bằng. Vào tháng trước, trong một trận ác chiến chiếm đoạt vùng sát cổng thành, quân Thục bị quân triều đình hai mặt giáp công, khi thấy sắp bị thua tan tác, đúng lúc đó hắn cưỡi khoái mã xông vào trận địa quân triều đình, hai mắt đỏ ngầu không màng sống chết chém giết đi vào, cuối cùng đã chém một đại tướng triều đình cấp tứ phẩm. Quân triều đình lập bức bị rối loạn, bị quân Thục nhân cơ hội phản công, quân lính tan rã, cuối cùng bại trận phải rút lui. Qua một trận này, thanh danh của Bùi Trường Thanh vang dội.
Thục Vương đang lúc cần dùng người và thu nạp nhân tâm, nghe nói đến Bùi Trường Thanh dũng mãnh thì đã đích thân điểm danh triệu gặp hắn, khen ngợi hắn là thiếu niên anh hùng, nói anh hùng không hỏi xuất thân, ban thưởng cho nhà đẹp và mỹ nữ, phá cách đề bạt hắn lên làm Đô hộ. Bùi Trường Thanh một phát thăng sáu cấp, chính thức bước lên hàng ngũ tướng lãnh cao cấp. Không chỉ như thế, Thục Vương còn sai người đón mẫu thân Vạn thị của Bùi Trường Thanh đến thành đô, phong bà làm Cáo mệnh phu nhân tứ phẩm. Hiện tại Vạn thị đang ở trong biệt viện mới mà Thục Vương ban thưởng, nô tỳ đông đảo, thậm chí nữ quyến của Thục Vương phủ vào mấy ngày trước cũng phái người gửi thiếp mời Vạn thị hôm nay đến vương phủ dự tiệc.
Sự việc Mai Cẩm ở Tĩnh Châu tự tiện trở về Vân Nam đã bị Vạn thị coi là sỉ nhục cuộc đời, mỗi khi nhắc tới là bà tức giận, gặp ai cũng đều nói cô là người không có lương tâm, nói mình trước đây đã đối xử tốt với cô như thế nào, nhưng cô lại phụ toàn bộ ý tốt của mình và con trai mình ra sao. Cho đến gần đây, bởi vì Bùi Trường Thanh đột nhiên thăng chức rất nhanh, tâm trạng của bà mới tốt lên, bấy giờ mới không còn ngày ngày treo cô bên miệng vừa nói xấu vừa nguyền rủa nữa. Mấy ngày trước, bà không cẩn thận bị trúng gió bị cảm, luôn phàn nàn mình đau đầu không ngủ được. Bạch Tiên Đồng vội vã mời lang trung giỏi nhất Thành đô tới nhà khám cho bà. Theo như kết quả khám bệnh, lang trung nói bà nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều, nhưng mà Thục Vương phủ đã gửi thiệp mời, Vạn thị không thể không đi được, bà bảo Bạch Tiên Đồng lấy bộ y phục cáo mệnh phu nhân cho mình mặc lên đi dự tiệc. Bạch Tiên Đồng chỉ khuyên hai câu chiếu lệ rồi đi lấy y phục ra, lại đích thân mặc và vấn tóc cho bà.
Lẽ ra, cho tới bây giờ, tuy bởi vì Bùi Trường Thanh vẫn chưa trở về nên cũng chưa cho Bạch Tiên Đồng thân phận thị thiếp chính thức, nhưng tóm lại cô ta đã sinh cho Bùi gia một đứa cháu trai, trong nhà lại có nhiều nô bộc, chuyện vặt như hầu hạ Vạn thị mặc quần áo này căn bản không cần tới nha hoàn khác. Sau khi tới Thành đô rồi, hằng ngày từ sáng đến tối mở mắt mặc quần áo uống nước ăn cơm đi ra ngoài thậm chí buổi tối cởi quần áo rửa chân, đủ việc từ lớn đến nhỏ bà đều chỉ định Bạch Tiên Đồng hầu hạ, đứa cháu trai thì nuôi trong viện tử của mình và có mời hai nhũ mẫu chăm sóc, không cho phép Bạch Tiên Đồng tiếp cận. Bạch Tiên Đồng mỗi ngày cười tươi ở trước mặt Vạn thị, bà nói cái gì thì là cái đó, thậm chí bô vệ sinh của Vạn thị cũng do cô ta cọ rửa, cọ rửa sạch thì cầm về, không oán thán một câu nào. Lúc này cô ta bảo bọn nha hoàn đứng một bên, mình thì mặc y phục cho Vạn thị, sau đó cầm gương tới nịnh nọt:
– Ngài xem đi ạ, mặc như này ra ngoài rất sang, ai thấy cũng phải gọi ngài là lão phu nhân đó ạ.
Vạn thị chạm tay vào mái tóc bóng dầu, hừ một tiếng:
– Bạch thị, hai ngày này ngươi không nhân lúc ta đi vắng sẽ lén nhìn cháu ta đấy chứ?
Bạch Tiên Đồng vội cười xoà:
– Cháu nào dám ạ. Cháu xuất thân đê tiện, tiểu thiếu gia quý giá, dù cho cháu mười cái gan cháu cũng không dám làm bẩn tiểu thiếu gia đâu ạ.
Vạn thị gật đầu:
– Ngươi tự biết mình là tốt. Bây giờ còn để ngươi ở lại trong nhà là niệm tình cũ với ngươi. Trường Thanh con ta hiện đang được Thục Vương trọng dụng, sau này Thục Vương làm nên chuyện lớn, Trường Thanh sẽ được phong hầu bái tướng. Mà cho dù nó không đến được kinh đô, nhưng dựa vào núi non tổ tông Thục Vương cung cấp này để làm vương ở Thành Đô cũng dư sức. Long xứng long, phượng xứng phượng, nó có nhiều nữ nhi trong sạch xứng với nó. Kể cả mấy người mà Thục Vương ban thưởng cho cũng chỉ xứng làm thị thiếp thôi, ngươi thì càng không cần phải nói, đừng có mơ cái gì cả.
Bạch Tiên Đồng cung kính nói:
– Lão phu nhân yên tâm. Được hầu hạ lão phu nhân cả đời, rửa chân cọ bồn cầu cho ngài cũng là phúc cả đời cháu tu luyện được, cháu không dám có cầu mong gì khác.
Bấy giờ Vạn thị mới hài lòng, suy nghĩ một chút, ôn hoà nói:
– Ban đầu ta sợ ngươi không coi ai ra gì, nên mới kêu ngươi hầu hạ ta. Ta thấy ngươi cũng biết điều, bắt đầu từ ngày mai, những việc này để hạ nhân làm đi.
Bạch Tiên Đồng vội vàng quỳ xuống đất:
– Lão phu nhân, những việc này đều do cháu cam tâm tình nguyện làm ạ!
Vạn thị xua tay:
– Ta cũng chẳng phải thật lòng bắt ngươi làm những việc này, chủ yếu là thử ngươi thôi. Kêu ngươi không làm thì ngươi không cần làm nữa.
Bạch Tiên Đồng bày dáng vẻ cảm động rưng rưng nước mắt, dập đầu nói cảm tạ với Vạn thị. Vạn thị ừ một tiếng, được mấy thị nữ hầu đỡ đi ra ngoài lên xe ngựa.
Bạch Tiên Đồng đưa ra đến cửa, khi thấy Vạn thị sắp ra ngoài rồi, như sực nhớ ra gì đó, nói:
– Lão phu nhân, cháu vừa nghe được tin tức về Mai thị kia, không biết có nên nói không ạ?
Vạn thị vừa nghe đến cái tên Mai Cẩm là khó chịu trong lòng, cáu lên:
– Là chuyện gì? Tưởng ta không biết gì hay sao, nó ở Mai gia bị coi như bát nước hắt ra ngoài, bây giờ nó lại làm trời làm đất như thế, chắc chắn nhà mẹ đẻ nó không tha cho nó đâu. Có phải sinh hoạt của nó đi xuống, dựa vào Lâm huyện lệnh nói đỡ đôi ba câu để lấy đồng ruộng nhà chúng ta ở huyện Mã Bình có phải không? Ta sẽ gửi thư cho đệ đệ ta, kêu nó giám thị thật tốt, chờ sau này chúng ta về đó, ai dám động vào một phân, ta sẽ không tha cho kẻ đó đâu.
Bạch Tiên Đồng lắc đầu:
– Không phải chuyện này ạ. Cháu nghe nói hai tháng trước cô ta đã tái giá rồi ạ.
Vạn thị giật mình, quay đầu lại, ngây người ra một lúc rồi cười lạnh:
– Tái giá thì tái giá thôi. Cái đồ giày rách đó liệu có tìm được người trong sạch để gả không? Chắc là sống không nổi nữa tìm bừa một người chịu cưới nó, mà chắc là hạng dưa vẹo táo nứt thôi.
Bạch Tiên Đồng nói:
– Cháu nghe nói là cô ta được gả cho Thổ ty Long Thành Lý Đông Đình ạ, hơn nữa… – Cô ta chỉ về hướng kinh thành, ghé lại thì thào, – Hơn nữa còn do Hoàng Thái Hậu ban hôn, hỉ sự làm nửa cái Long Thành chấn động đó ạ…
Vạn thị tái hết cả mặt, há hốc mồm, đứng tại chỗ rất lâu không nhúc nhích.
Bạch Tiên Đồng bước lên nhỏ nhẹ gọi:
– Lão phu nhân, xe ngựa đang chờ ngài ạ, đi muộn sợ nữ quyến vương phủ sẽ trách đó ạ.
Vạn thị sực tỉnh, mặt sầm sì nói to:
– Ta đã nói rồi, tại sao nó lại nhất quyết đoạn tuyệt như thế, Trường Thanh còn cầu xin nó đến mức độ đó rồi mà nó chẳng thèm động lòng cứ đòi quay về Vân Nam. Khi ấy ta còn không biết, hôm nay ta hiểu rồi. Chắc chắn là nó quyến rũ Lý Đông Đình từ lâu rồi, muốn có đường lui sau này cho nên mới bỏ chúng ta lại. Lý đại nhân bị nó lừa gạt rồi. Ôi đáng thương cho con trai ta, đến giờ vẫn còn nhớ nhung đến nó không quên được, mấy mỹ nhân mà Thục vương ban cho nó còn chẳng thèm nhìn mà đưa tới chỗ ta. Cô ta đối xử Bùi gia ta như thế này, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm. Ta tức chết đi được.
Từ lúc Mai Cẩm đi, Vạn thị vẫn luôn hóng một ngày cô bị người đời cười nhạo, nằm mơ cũng mơ một ngày mình vinh quang áo gấm về quê và được nhìn thấy cảnh cô khốn cùng thất vọng bò tới cầu xin mình cứu tế. Bà có nghĩ thế nào cũng không ngờ nhanh như vậy mà cô đã tái giá, hơn nữa còn gả cho Lý Đông Đình, với bà mà nói, điều này giống như sét đánh giữa trời quang.
Hình tượng và thanh danh của Lý Đông Đình ảnh hưởng rất sâu, Vạn thị đã kính sợ từ lâu, đột nhiên biết được tin tức này, dù đã tới nơi này rồi nhưng cũng không dám mở miệng sỉ nhục chàng, toàn bộ thất vọng và phẫn nộ đều tập trung lên người Mai Cẩm, đứng ở đó thốt ra đủ những ngôn từ ô uế, càng mắng càng thấy mình có lý. Bất chợt bà thấy khó thở, lồng ngực quặn đau, trước mắt tối sầm, cả người loạng choạng sắp ngã. Bạch Tiên Đồng vội đưa tay đỡ lấy bà.
Vạn thị thở hổn hển ổn định lại, bỗng nhiên chỉ vào Bạch Tiên Đồng nói:
– Ngươi biết chữ đúng không, ngươi mau lấy giấy bút viết thư cho đệ đệ ta, bảo nó đi gặp Lý đại nhân vạch trần lòng dạ xấu xa của nó, để Lý đại nhân bỏ nó, đừng để bị nó lừa gạt.
Bạch Tiên Đồng thấy bà môi tím tái, hai mắt trợn trừng như chuông đồng, vội vâng vâng dạ dạ, kêu nha hoàn đi lấy giấy bút, mở ra viết thư luôn. Viết xong kêu nô bộc cầm lấy, lát nữa sẽ phái người đi gửi. Sau đó lại quan tâm hỏi:
– Lão phu nhân, nếu ngài không khoẻ trong người hay là về phòng nghỉ ngơi đi ạ. Mình phái người đi báo tin cho Thục Vương phủ là được. Tuy nói đây là cơ hội hiếm có, nhưng sức khoẻ của lão phu nhân quan trọng hơn, cháu nghĩ nữ quyến Thục Vương cũng sẽ không trách ngài không hiểu lễ nghĩa đâu.
Vạn thị chóng mặt nhức đầu, tim đập thình thịch ở lồng ngực, trong lòng lại tiếc nếu bỏ lỡ cơ hội này, nhắm mắt lại, ổn định một lúc lắc đầu:
– Không được. Con ta còn phải dựa vào Thục Vương rất nhiều, nữ quyến Vương phủ mời ta, làm sao ta không đi được. Ta vẫn phải đi thôi.
– Vậy ngài đi đường cẩn thận ạ.
Bạch Tiên Đồng cùng tỳ nữ đỡ Vạn thị lên xe ngựa, dặn dò tùy tùng chăm sóc lão phu nhân thật tốt, nhìn xe ngựa đi rồi, nụ cười trên mặt liền biến mất.
– Bạch cô nương, có gửi thư này đi không ạ? – Nha hoàn cầm thư hỏi.
– Gửi cái gì mà gửi? – Bạch Tiên Đồng lạnh lùng nói, – Đường đi Vân Nam đã bị phong toả rồi. Bà ta còn tưởng đó là hậu viện nhà mình à! Xé rồi vứt đi cho ta.
Nói xong cô ta đi vào trong nhà, đi thẳng tới phòng của Vạn thị. Nhũ mẫu thấy cô ta tới liền cười tươi đi lên chào hỏi rồi đưa đứa bé cho cô ta.
Tuy hiện giờ Vạn thị có thêm thân phận cáo mệnh, nhưng cả đời quen tiết kiệm, vẫn luôn bủn xỉn với hạ nhân, bình thường cũng tiếc không dám tiêu một phân tiền, đồ ăn nhà bếp mua ngày nào cũng phải bẩm báo với bà ta, một khoản một mục một phân tiền mà không khớp là bà cũng phải hỏi hết cả buổi. Cả nhà trên dưới ngoài mặt cung kính với bà, nhưng sau lưng đều cười nhạo bà nông cạn mắt nông, cũng chỉ coi đồng tiền là lớn nhất. Mà Bạch Tiên Đồng ra tay hào phóng, đối xử với mọi người ôn hoà, tuy nói hiện giờ ngay cả thị thiếp cũng không phải nhưng ai nấy cũng đều thấy bên cạnh Bùi đô hộ chỉ có một mình cô ta, chẳng qua là lão thái thái không ưa cô ta mà thôi, bởi thế mà địa vị mới không có. Nhưng chuyện cô ta được nâng đỡ lên cũng sẽ là chuyện sớm hay muộn, mỗi khi Vạn thị không ở nhà, người nào cũng tranh nhau nịnh bợ cô ta.
Bạch Tiên Đồng kêu nhũ mẫu đi ra ngoài, mình thì ôm con trai, tự nhủ:
– Bảo bối của mẹ, chắc con cũng nhớ mẹ lắm nhỉ? Mẹ con ta chống mắt nhìn xem bà già kia còn uy phong được mấy ngày. Cứ chờ xem đi, chờ bà già đó rơi vào tay ta rồi, mẹ sẽ trút hết nỗi hận cho con.