Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ - Chương 15




Ngả Á hư thoát, mềm nhuyễn nằm trên giường, sắc mặt trắng xanh như quỷ.

Ta đưa thủ lô (lò sưởi nhỏ) đặt lên bụng hắn, “Ấm áp một chút sẽ khá hơn.”

Ngả Á bị tả đến lợi hại, nhưng thể chất hắn đặc thù, đại phu bình thường căn bản không thể xem bệnh cho hắn, ta lo lắng hỏi: “Ngươi trừ ăn linh sinh với uống sương ra còn nếm qua thứ khác sao?”

“Không.”

Tiểu sư đệ nhíu mày: “Tứ sư ca, ngươi thu sương ở đâu?”

“Vườn hoa của Lưu bá ngoài thành.”

Tam sư huynh sắc mặt cổ quái nói: “Vườn hoa của Lưu bá có một nửa là hoa hồng, một nửa là hoa nguyệt quý, ngươi có phân biệt được hai loại này không?”

“…” Ta nghĩ chúng đều là hoa hồng.

“Tiểu Phong…” Ngải Á cúi đầu gọi lên tên ta, ta vừa ngồi xuống bên giường hắn thì một đôi tay liền gắt vòng quanh eo ta, hắn trở nên suy nhược như thế đều là lỗi của ta, vừa nghĩ đến đó, thương xót nổi lên, kéo người lên ôm riết vào lòng.

“Thực xin lỗi, là do ta không phân biệt được hoa hồng và nguyệt quý.”

“Tiểu Phong…” Âm thanh ách ách.

Ta quyết định: “Sư huynh, chúng ta dời lại ngày lên đường.”

“Cũng tốt.” Sư huynh bọn hắn ở lại bồi một lát rồi ly khai.

“Tiểu Phong…”

“Làm sao vậy?”

“Bụng khó chịu.”

“Ta giúp ngươi nhu nhu.” Ta luồn tay vào chăn, nhu nhu cái bụng mềm mại của hắn.

Buổi tối, Ngả Á lại đau thêm mấy lần, mặt trắng như tờ giấy, nhìn thấy tỉnh cảnh bi thảm của hắn, tim của kẻ tội phạm là ta lại đau đâu, sợ hắn lại phát sinh thêm chuyện gì, ta cả đêm không chợp mắt.

Da của hắn vừa mịn màng lại trắng noãn, so với những cô nương ta đã thấy càng muốn hảo hơn, bất tri bất giác tay lại vuốt ve khuôn mặt hắn, trơn nhẵn mà lại co dãn sờ tốt lắm, càng sờ càng nghiện, không muốn buông tay.

“Khụ khụ!”

Nghe thấy tiếng ho, ta thu tay lại, nhìn người vừa bước vào: “Đại sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta mang thức ăn đến, còn đây là thuốc tiêu sưng.”

“Cám ơn đại sư huynh.”

“Ngươi cũng phải nghỉ ngơi một lát.”

“Ta biết.”

Đại sư huynh nhìn ta, muốn nói lại thôi, ta cất thức ăn lại, lên tiếng: “Đại sư huynh, có chuyện gì xin cứ nói thẳng.”

“Ngươi có phải yêu thích Ngả Á không?”

Ta cười nói: “Đại sư huynh ngươi nói cái gì đó, Thanh Bình đang chờ ta ở nhà.” Đầu ngón tay vừa rồi vuốt ve Ngả Á nóng bỏng như bị sốt, lại không dám chống lại ánh mắt đại sư huynh.

“Ngươi nhớ rõ là tốt rồi.”

Đại sư huynh đi rồi, ta ngồi yên nhìn ngắm Ngả Á, tay lại vô ý thức chạm lên mặt hắn sờ sờ, cũng không biết qua bao lâu ta mới gọi hắn dậy.

Ngả Á lăn qua lăn lại cả đêm, ra không ít mồ hôi, người cứ ẩm ướt dính dính vô cùng khó chịu, nhưng hắn còn bệnh không nên tắm.

Không lay chuyển được hắn, ta bảo tiểu nhị nấu nước, nước nóng đủ, ta ôm hắn đi tắm, hắn cúi đều khe khễ kêu một tiếng, tay vẫn ôm lấy cổ ta.

Đưa hắn ngồi xuống cái ghế cạnh dục dũng, thấy hắn bất động, ta hỏi: “Muốn ta giúp ngươi cởi y phục sao?”

“Không, không cần.” Hắn hơi đỏ mặt, sâu kín liếc ta một cái, cúi đầu cởi áo. Thẳng đến khi được thả vào trong nước mới thở hắt ra một hơi dài.

Ta lắc đầu, nhìn không vừa mắt nên tiến tới kéo hắn từ trong nước, “Ngươi là muốn chết đuối sao?”

“Không có.”

“Vậy sao ngươi đem cả mặt chôn vào trong nước?”

“Hắn thản nhiên trả lời: “… Ngượng ngùng.”

“…” Được rồi, ta thật sự nhìn không thấu hắn.

Tắm xong, ta ôm hắn đưa trở về giường, vừa mới phóng hắn lên giường, hắn liền nhúc nhích chui hẳn cả người vào chăn, nói thật ra thì ta vốn không có tâm tư gì, nhưng bị thái độ của hắn làm cho… thập phần để ý xúc cảm trơn mịn của làn da kia khi vừa rồi ôm hắn.

“… Đêm qua ngươi đi tả cả đêm, chắc nơi đó đã sưng tấy cả rồi, đây là thuốc tiêu sưng, một chút nữa nhớ thượng dược cho tốt.”

“Nga.”

Hôm nay hắn hình như khá hơn, sáng sớm tỉnh lại cũng không chạy tìm WC, hẳn là không có việc gì, đêm qua thức cả đêm, hiện tại đã yên lòng, thực sự mệt đến chỉ muốn lăn ra ngủ.

“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta về phòng ngủ một lát.”

Hắn giữ chặt tay ta, “Ngủ ở đây đi.”

Chúng ta ngủ cùng giường không phải một hai lâng, cởi ngoại sam rồi leo lên giường, vì thật sự quá mệt mỏi, không bao lâu liền mất cảm giác đối với mọi sự xung quanh.

—-

Ngả Á nhìn chăm chăm Lăng Phong, thấy hắn thở sâu, dĩ nhiên là đã ngủ say, liếc nhìn thuốc mỡ đặt đầu giường, nghĩ nghĩ, lại đẩy nhẹ Lăng Phong. Không tỉnh. Xuống giường chốt chặt cửa phòng, bò lên giường, run rẩy kéo khố tử xuống, xấu hổ liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, tay đưa về phía sau sờ sờ, quả nhiên đã bị sưng, còn đau buốt, luồn vào trong sờ sờ, nhìn đầu ngón tay ẩn một tia tơ máu, cần phải thoa thuốc vài hôm mới có thể lành hắn, nhưng mà… Ngả Á thật sự không có dũng khí đem ngón tay của mình thăm dò sâu vào bên trong. Tâm lý giằng co hơn nửa ngày, quẹt ít thuốc mỡ, cắn môi, mặt đỏ bừng, tùy ý thoa thoa một chút liền khẩn cấp kéo khố tử lên.

—-

Khi ta tỉnh lại đã là chạng vạng, Ngả Á co lại trong lòng ta ngủ say sưa, không nỡ đánh thức hắn, ta mở to mắt nằm trên giường. Hồi tưởng những chuyện đã phát sinh mấy ngày qua, ta, hình như là có chút cưng chiều Ngả Á quá mức.

Khấu khấu khấu!

Ngũ sư đệ gọi: “Sư huynh, ăn cơm chiều,.”

“Hảo, chờ chút.”

“Nga…” Ngả Á bị tiếng đập cửa đánh thức, mơ mơ màng màng xoa mắt.

Ta đỡ Ngả Á nằm lại, xoay người xuống giường, vừa mặc y phục vừa nói: “Tỉnh đi, ngủ tiếp nữa thì đêm ngủ không được.”

“Nga.”

“Thoa thuốc chưa?”

“A?!… Rồi.”

Lúc xuống lầu, ta phát hiện đồn bộ Ngả Á vẫn mất tự nhiên, bước đi rất chậm, ta híp mắt, hắn nhất định là chưa thoa thuốc hoặc là không có hảo hảo mà thoa.

“Ngả Á, thân thể thế nào?” Đại sư huynh hỏi.

“Đã tốt hơn.”

“Ngày mai chúng ta lên đường, có thể chứ?”

“Có thể.”

Sau khi ăn xong, nghe nốt hai tiểu khúc, liền trở về phòng ngủ. Vì ban ngày ngủ nhiều quá, hiện tại một chút cũng không mệt, Ngả Á kể cho ta nghe chuyện quê nhà của hắn.

“Nơi đó quả nhiên là thế ngoại đào viên.”

“Cái gì là thế ngoại đào nguyên? Chỗ chúng ta không có cây đào.”

“Đây chỉ là một ý nghĩa thôi, thế ngoại đào nguyên là chỉ địa phương có cuộc sống an nhàn, hoàn cảnh u tĩnh.”

“Kia, ngươi có muốn đến đó không?”

“Lam Minh không phải cấm ngoại nhân tiến vào sao?”

“Ngươi cũng không phải ngoại nhân.” Hắn nói thầm.

“Cái gì?”

“Không có gì, ngủ.” Hắn nghiêng người, kéo chăn che kín đầu.

“Ngươi muốn chết ngộp sao?” Ta đem chăn mền kéo xuống, lộ ra cái đầu nho nhỏ, chỉ chui vào chăn chốc lát, đầu tóc đã ướt mồ hôi.

“Không có.” Hắn đột nhiên quay lại, dùng cái đầu ẩm ướt cọ trên người ta rồi lập tức híp mắt cười nhìn lên ta, thấy mắt hắn linh động giảo hoạt, ta bất đắc dĩ cười cười.

“Ngươi có thoa thuốc không?”

“Có.”

“Thật sự thoa?”

“Thật.”

“Vậy ngươi chạy một vòng cho ta xem xem.”

“…”

Ta thở dài một hơi, đưa hắn đặt lên đùi, lấy thuốc mỡ, trực tiếp lột khố tử hắn xuống, hắn giẫy giụa kịch liệt. Kiều đồn trắng như tuyết, cứ hoảng động trước mắt ta. Động tác của ta đình trệ, nhìn mãi đoàn thịt trắng trắng, trong người liền có chút khô nóng, ta không tự chủ sờ lên làn da trơn nhãn mà lại rất co dãn, nhục-cảm phi thường tốt.

“Ngươi làm cái gì?” Hắn cả kinh, ở trên đùi ta càng kịch liệt vặn vẹo.

Cái mông của hắn đầy đặn trắng nõn, dưới tay ta không ngừng vặn vẹo, hô hấp ta lập tức nặng nề, thân thể nóng lên, trên mông hắn dùng sức vỗ một cái, “Đừng cử động.” Lại cảm thái, xúc cảm thật tốt nga.

“Ngươi…”

Ta hít sâu một hơi, tách hai cánh mông hắn ra, nơi đó sưng lợi hại, tựa như quả đào chín tới nát vụn, đầu ngón tay lấy một ít thuốc, trước tiên thoa ở mặt ngoài, thân thể hắn run lên, đầu cúi thật thấp, huyệt khẩu cũng khẩn trương co rút lại.

“Ta làm ngươi đau à?”

“…”

Hắn không nói lời nào, chỉ cúi gầm mặt cam chịu, động tác dưới tay càng thêm nhẹ, thoa hảo thuốc bên ngoài, lại xoa thêm một chút để nơi đó nhu nhuyễn ra, như vậy tiến vào cũng tiện không ít. Lại lấy thêm chút thuốc mỡ, đầu ngón tay thăm dò vào bên trong, nóng quá, thật chặt.

“Ngô…” Hắn cắn môi bật ra một tiếng rên.

“… Hô, ta sẽ tận lực điểm nhẹ, ngươi nhẫn nhẫn.” Thời tiết hôm nay dường như cực kì nóng.

Xoay tròn ngón tay, đem thuốc mỡ sát sát trên thành nội bích, hắn… Nơi đó không ngừng hút lấy ngón tay ta, nhãn thần ta lại u ám thêm vài phần, ma xui quỷ khiến gì đó ma lại tiếp tục thêm vào một ngón tay, thân thể hắn lại run lên. Hai ngón tay tách ra, đem huyệt khẩu mở rộng, ta mê muội nhìn không chớp mắt.

Thật vất vả mới sát dược hảo cho hắn, ta đầu đầy mồ hôi, chuyện này quả thực là một loại khó khăn.

Ta hít sâu một hơi nói: “Lần sau ngươi tự mình thoa thuốc, giống như ta vừa làm lúc nãy vậy, bên trong cũng phải thoa, không được làm qua loa.”

“… Ngủ nhanh đi.” Hắn che đầu, thanh âm rầu rĩ.

Ta thu thập hảo mấy thứ đông tây, nằm xuống, một đêm không mộng mị.



Hoa nguyệt quý

Tên khoa học và các tên khác: Rosa chinensis thuộc họ thực vật Rosaceae



Tên Anh-Mỹ: Chinese tea rose, Monthly rose, Bengal rose; Pháp: Rosier de Chine. Ấn độ: Cheenia gulab, desi gulab

Những tên Hán-Việt: Nguyệt Quý, Trường Xuân Hoa, Nguyệt nguyệt hồng, Đấu tuyết hồng, Sấu khách.

Cây Nguyệt Quý thuộc loại bụi có thể cao đến 2m, thân thẳng hay phân nhành nhiều, nhánh không lông nhưng có nhiều gai cong. Lá kép hình lông chim có 3-7 lá phụ, phiến lá không lông, hai mặt nhám, nhăn, có răng ở mép. Lá có kích thước dài 3-6 cm, ngang 1-3 cm. Hoa có thể, tuy it khi, mọc đơn độc nhưng thành cụm ít hoa (thường 3-5 hoa) trên một cuống chung dài. Hoa lớn, đường kính 4-5 cm, có cánh đài hợp thành chén ở gốc. Cánh tràng mềm, xếp thành 1 hay nhiều vòng, màu sắc thay đổi từ trắng, hồng đến đỏ. Hoa có mùi thơm dịu, nhẹ. Quả hình trái soan, đường kính có thể lớn đến 2cm, màu đỏ.



Nhìn qua thì Nguyệt quý khá giống hoa hồng nên bạn nhỏ Lăng Phong không phân biệt được hai loại hoa này, cứ thấy giống-hoa-hồng là thu hết sương dẫn tới cái sự Ngả Á uống vào liền bị bệnh. Nhưng gia thật thắc mắc, không nhẽ bạn nhỏ Ngả Á chỉ uống được sương trên hoa hồng sao? Vậy mớ sương trên hoa sen mà lần trước bạn nhỏ Lăng Phong lấy chắc cũng không uống được, thật may là bạn nhỏ Ngả Á chưa thử )