Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ - Chương 25




Khinh công độc môn của Dược Tiên là do sư phụ hắn (trên danh nghĩa là sư công của Ngả Á) đặc biệt vì hắn mà sáng tạo, không cần phải có nội lực thâm hậu, chỉ đơn thuần dựa vào sự khéo léo, xem ra người nọ là một vị kỳ nhân, loại khinh công này được gọi là “Phiêu diêu”, mặc dù tốt nhưng chỉ thích hợp với một số người, ví dụ Ngả Á vừa học đã biết, mà ta thì chỉ nhập môn thôi cũng phi thường khó khăn.

Ngả Á tập trung học tập “Phiêu diêu” cùng y thuật, ta luyện một bộ đao pháp thập phần bá đạo, đây là do Vân Dược đưa tới, nói là có thể phối với một giáp công lực dư thừa trong đan điền cực kì thích hợp, hơn nữa theo sự tinh tiến của đao pháp, nội tức cũng chẳng còn khi có khi không cản trở như trước. Ta vô cùng cảm kích Vân Dược đã trợ giúp, Vân Dược chỉ khoát tay nói bộ đao pháp này là của sư thúc hắn, hắn không thích hợp để luyện, để đây mãi cũng lãng phí, không bằng để người hữu duyên tập luyện.

Lúc Ngả Á học thành cũng là lúc Vân Dược hưng phấn chạy thẳng đến phòng ngủ của chúng ta, xuất ra một bao phục nhỏ. Ở chung hơn năm tháng, Vân Dược thoạt nhìn ngoài mặt thì tâm tư kín đáo, nhưng thật ra hắn là kẻ cực kì đơn thuần, để một mình hắn lưu lạc giang hồ chúng ta chẳng thể yên tâm nổi, ta tặng yêu bài cho hắn, tuy rằng Uy Viễn tiêu cục không phải đại môn phái gì, nhưng vẫn có chút ít thế lực, ta dặn hắn nếu gặp phải chuyện gì khó giải quyết thì cứ đến Uy Viễn tiêu cục nhờ giúp đỡ.

Ngả Á dặn dò: “Sư phụ ra ngoài, trời lạnh nhớ phải mặc thêm áo, không được ăn thức ăn của người khác cho, không được đi theo người lạ, mấy nơi có cô nương lẫn nam tử tụ tập thì không nên vào… Nếu có người muốn hôn ngươi, đá nát tiểu bảo bối của hắn cho ta…”

Những lời công đạo Ngả Á dặn dò Vân Dược thật sự thê thảm, ta không có can đảm để nghe.

Vân Dược thương cảm nói: “Ta sẽ rất nhớ các ngươi.”

“Tái kiến, chú ý an toàn.” Ta phất tay cùng hắn chia tay.

Đứng bên vách núi, Vân Dược đi ba bước lại quay đầu một lần, cuối cùng Ngả Á trực tiếp tung cước đạp người xuống.

Ta giật mình há hốc mồm nhìn vực sâu phủ đầy mây trắng bên dưới.

Ngả Á cười híp mắt, lạnh nhạt hỏi: “Có ý kiến gì à?”

Ta vội vàng nâng cằm lên, “Không có.”

Ta… dường như đã tìm thấy một người vợ rất cường hãn.

Vân Dược đi rồi, chúng ta đến phòng hắn vơ vét hết toàn bộ các loại thuốc tốt không chừa một thứ gì, điển tịch y học quý báu cũng sao ra hai bản, thu thập hành lý, xuống núi tìm các sư huynh đệ. (*lau mồ hôi*)

Lấy khinh công của ta mà muốn xuống Tiên Dược sơn thì chẳng khác gì tự sát, thế nên Ngả Á mang ta xuống núi, kỳ thật là hắn dùng kiểu hoàng tử ôm công chúa mà bế thốc ta lên, nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên, đáy mắt xuất hiện tia cười tà ác, ta không thể không hoài nghi hắn đây là đang trả thù ta trước nay luôn dùng kiểu ôm công chúa mà ôm bế hắn.

“Tiểu Phong, ngươi theo ta cùng về nhà đi.”

Cảm giác vừa nhảy vực vừa nói chuyện cũng không tệ lắm, bên tai là tiếng gió gào thét, ta lớn tiếng hỏi: “Chúng ta bây giờ không phải giúp ngươi tìm đường về nhà sao?”

“Ngươi biết ta không phải có ý này.”

“Vậy ngươi có ý gì nào?”

“Không thành thật.” Hắn dùng lực nhéo một phát ngang hông ta.

“Ngô, ngươi mưu sát thân phu?” Ta kéo khóe miệng.

“Giết là đáng.”

“Giết ta rồi ai sẽ giúp ngươi làm ấm giường?”

“Hanh.”

“Ha ha…”

****

Đáp xuống chân núi Dược Tiên, tiếng gió rít cứ như vẫn chưa biến mất, cứ ong ong u u vang lên bên tai. Phụ cận Dược Tiên sơn không có nông hộ nào cư ngụ để mua phương tiện di chuyển, chúng ta đành phải dụng sức của đôi chân mà đi tiếp, Ngả Á đã học thành “Phiêu diêu công pháp”, khinh công rất cao, hai người chúng ta sánh vai nhau, nhàn nhã dạo bước.

Từ Dược Tiên sơn đến Mai thành không gần, giữa trưa chúng ta nghỉ ngơi bên cạnh một dòng suối nhỏ. Ngả Á ngồi bên uống sương hoa hồng, trên môi ngưng tụ hơi nước, ướt át mềm mại, lúc này hắn vươn đầu lưỡi, theo bản năng liếm liếm môi, thật ra đây chỉ là một động tác đơn thuần, nhưng ta lại cảm thấy cứ như đang khiêu khích, nhất thời miệng đắng lưỡi khô, đột nhiên kéo đầu hắn lại gần, cắn lên đôi môi hồng ấy.

Ta dùng sức hấp duyện chiếc lưỡi mềm, hấp thu cam lộ trong khuôn miệng xinh xắn ấy, cho hắn tất cả yêu thương cùng khiêu kích kịch liệt. Đột nhiên lại bị hôn, hắn bất ngờ nên ngẩn người ra, nhưng lập tức chuyển khách thành chủ, đẩy đầu lưỡi ta ra ngoài rồi xông tới tấn công, môi lưỡi cuốn vào nhau mãnh liệt như bạo hỏa, ở trong miệng ta dùng sức xáo động, hấp duẫn, tàn sát bừa bãi… Có khi bị động cũng không tồi, là một loại thể nghiệm mới lạ, ta cuốn lấy lưỡi của hắn, mặc cho hắn chủ động. Nụ hôn của hắn tuy hơi trúc trắc nhưng lại thực mê người, dần dần đốt lên lửa nóng toàn thân, ta không thể kiềm chế bật ra một tiếng than, lưỡi hắn càn rỡ nuốt hết, ngăn lại tiếng than vừa bật ra kia.

Lần đầu tiên ta thử nghiệm các kiểu hôn đa dạng như vậy, khi cả hai tách ra thì đôi môi đã sưng đỏ, khẽ chạm là đau, cứ như lạp xưởng nướng. (= =)

Nhìn tình trạng bi thảm của đối phương, chúng ta bật cười.

Buối tối tá túc trong một ngôi miếu cổ, giữa trưa ngày thứ hai đã chạy tới Mai thành. Tìm ký hiệu sư huynh bọn hắn lưu lại, chúng ta tìm được họ ở Duyệt Lai khách ***.

Thấy ta nhìn mãi tên khách ***, Ngả Á nghi hoặc hỏi: “Tên khách *** có gì cổ quái sao?”

“Không có, chỉ cảm thấy tên này rất thường thấy thôi, được rồi, chúng ta vào đi.”

Ở Dược Tiên sơn sáu tháng ròng, tuy rằng đã gởi thư cho sư huynh bọn hắn, nhưng không thấy mặt thì không thể hoàn toàn yên tâm. Để tránh họ lo lắng không cần thiết, ta từng nhờ Vân Dược mang ta xuống gặp bọn hắn một lần báo bình an. Từ lần đó đến nay cũng đã ba tháng có thừa, không biết hiện tại bọn hắn thế nào. Đi vào Xuân Viên sư huynh bọn hắn thuê riêng, chỉ thấy đại sư huynh đang luận bàn quyền pháp cùng ngũ sư đệ. Thấy hai người chúng ta tiến vào, bọn hắn lập tức thu thế, mắt hàm chứa kinh hỉ chào đón.

Đại sư huynh vỗ vai ta: “Thân thể cường tráng, thần sắc không tệ.”

“Đại sư huynh cũng thế.”

Ngũ sư đệ trầm mặc ít lời trực tiếp cho ta một quyền, thấy ta dễ dàng hóa giải quyền kình được hắn dùng đến ba thành nội lực, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Luận bàn.”

“Ngày mai đi.” Ta đón lại nắm đấm của ngũ sư đệ, “Tam sư huynh với tiểu sư đệ đâu?”

Đại sư huynh tức giận nói: “Tam sư huynh ngươi ở Nghênh Xuân lâu sống mơ mơ màng màng, tiểu sư đệ còn đang ngủ.”

Ta nhìn canh giờ hiện tại, hỏi: “Như thế nào bây giờ còn ngủ, chẳng lẽ sinh bệnh sao?”

“Bệnh cái gì mà bệnh, hắn là lười, có thể ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.”

“A! Đại sư huynh, sao ngươi lại nói xấu sau lưng ta.” Tiểu sư đệ khoác chăn lao tới, cho đại sư huynh một quyền tượng trưng, lập tức nhảy lên người ta, kinh hỉ, “Tứ sư ca ngươi rốt cục cũng xuống núi, nhớ ngươi muốn chết, ha ha ha…”

Tiểu sư đệ vẫn sôi nổi như vậy, xem ra thật không có chuyện gì.

Đại sư huynh mang giúp hành lý cho ta cùng Ngả Á, dẫn chúng ta vào nhà, “Đi, vào nhà nói.”

Tiểu sư đệ dán chặt trên người ta sống chết không buông, ta chỉ có thể vừa lôi hắn vừa theo đại sư huynh vào phòng.

Sau khi vào nhà, ta và Ngả Á sơ tẩy một phen, mọi người ngồi xuống vừa uống trà vừa kể lại tình hình phát sinh gần đây, sư huynh bọn hắn biết độc của ta đã hoàn toàn được giải, cũng yên lòng, theo lời sư huynh bọn hắn, ở nơi này chưa từng thấy hắc y nhân xuất hiện, nhưng cũng không thể lý giải được nguyên do.

Sáu tháng trước một đường đến Dược Tiên sơn cầu y, sư huynh bọn hắn tuy có ẩn giấu hành tung, nhưng nếu đám hắc y nhân xuất quỷ nhập thần kia muốn biết hành tung chúng ra hẳn không khó, vì sao sáu tháng liền lại chưa từng xuất hiện, là gặp chuyện gì, hay là đang kiêng kị cái gì?

Nghĩ mãi không ra, đành đem nghi hoặc này để trong lòng.

Tam sư huynh được tiểu nhị khách *** tìm về, sư huynh bọn hắn gọi thêm vài món ăn, thêm hai vò rượu ngon, mọi người quyết định đêm nay không say không về, xem như cho ta và Ngả Á đón gió tẩy trần.

Nghỉ ngơi sáu tháng xương cốt muốn rỉ sét, mọi người thương lượng, quyết định ngày một lên đường. Nghỉ tạm trong sáu tháng này, sư huynh bọn hắn đã chuẩn bị tốt hành lý, đến lúc xuất phát thì không cần chạy đôn chạy đáo, trực tiếp lên ngựa là được.

Ta hỏi: “Đại sư huynh, trong nhà thế nào rồi?”

“Tháng trước chúng ta nhận được bồ câu đưa tin trong nhà, nói hết thảy bình an, không cần nhớ nhung.”

Ta im lặng suy nghĩ.

“Làm sao vậy tứ sư đệ? Có gì không đúng sao?”

“Nhưng hắc y nhân kia sáu tháng không xuất hiện, chuyện này có vẻ khác thường. Đại sư huynh, ngươi tiếp tục viết một lá thứ, nói cho phụ thân cần nghiêm túc đề phòng, một khắc cũng không thể thả lỏng, chúng ta cần phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.”

Đại sư huynh nhìn Ngả Á một cái, nói: “Từ lần tiếp tiêu này, phòng ngự trong nhà có phần lỏng lẻo hơn, nếu ngươi lo lắng thì để ta nói lại cho bọn hắn.”

Nghe đại sư huynh nói như v ậy, Ngả Á diện vô biểu tình, ta không biết hắn đang suy nghĩ gì.



Ngả Á thúc ngựa cùng ta cưỡi, thản nhiên nói: “Kỳ thật ta cái gì cũng không còn muốn.”

Ta nhíu mày, “Ngươi biết ta đang suy nghĩ gì?”

“Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết.”

Lần đầu tiên nghe nói có người có thể từ ánh mắt mà đọc ra suy nghĩ trong lòng ta, là công phu ẩn tàng của ta giảm đi, hay là Ngả Á có ánh mắt độc đáo, nếu để cho ông nội kiếp trước biết, chắc chắn ta sẽ ăn roi đến da tróc thịt bong.

“Hiện giờ ngươi biết ta nghĩ gì không?” Ta hỏi.

Ngả Á nhìn chằm chằm vào mắt ta trong chốc lát, lần này hắn thất vọng rồi, nhưng thất vọng thì thất vọng, hắn không hề biểu hiện ra một chút gì, cằm hơi hơi nâng lên, kiêu ngạo: “Biết, nhưng ta không nói cho ngươi.”

“Ha ha…”

Tiểu sư đệ phía sau lớn tiếng thét to: “Đại sư huynh, ta lén nói cho ngươi biết nga, tứ sư ca đang cùng Ngả Á liếc mắt đưa tình.”

Ta thân thủ vỗ một phát lên đầu tiểu sư đệ, “Ngươi còn lén nói cái gì, ba dặm quanh đây đều có thể nghe thấy tiếng hét của ngươi.”

“Không được đánh đầu ta, đại sư huynh~ tứ sư ca khi dễ ta!”

Đại sư huynh cười một tiếng, “Nga.”

“Ngươi nga là có ý gì?”

“Biểu hiện bên ngoài chính là ý của ta.”

Tiểu sư đệ giơ chân, giương nanh múa vuốt đánh về phía đại sư huynh.

Dọc đường cứ cãi nhau chí chóe, lộ trình cũng chẳng còn buồn chán nữa.

Theo như bản đồ, Mai thành lệch khỏi lộ tuyến của chúng ta rất xa, nhất định phải theo hướng nam đi qua Lĩnh Nam tới Thạch Vũ thành mới có thể kéo gần lộ tuyến, Lĩnh Nam là một thảo nguyên rộng lớn, nơi một số dân tộc thiểu số tụ tập. Chúng ta quyết định lộ tuyến, hướng Lĩnh Nam tiến lên.

Trên giang hồ địch nhân cừu sát, tranh đấu giữa các phái không phải chưa từng xuất hiện. Nhưng, vừa mới vào địa giới Lĩnh Nam, liền ngửi được mùi máu tanh trong không khí, theo vị đạo nồng đậm này mà nói, chết không ít người.

Chúng ta lặng lẽ tiếp cận nơi đang xảy ra đả đấu, bởi vì không biết sự tình thế nào, cũng không rõ hai phe này là thế lực nào, chúng ta ẩn giấu bản thân. Hiện tại chúng ta đang ở biên giới Lĩnh Nam, nơi này là một khe núi, địa hình hiểm yếu, quái thạch lởm chởm, thích hợp để chặn đường cướp bóc, cũng thích hợp ẩn nấp, không giống đại thảo nguyên chỉ có đồng cỏ mênh mông vô cùng, không thể che giấu hành tung.

Tuy rằng chúng ta làm việc nhất quán theo qauy tắc: Xuất môn ra ngoài có nhiều bất tiện, trong phạm vi khả năng cho phép thì có thể giúp đỏ, nhưng không nên bị cuốn vào giang hồ thị thị phi phi. Giang hồ và quan trường kỳ thật khá giống nhau, sâu như biển, một khí bước vào thì rất khó bứt ra.

Chúng ta giấu mình sau núi đá, thông qua đàm thoại của hai bên để nắm tình hình, chính ta hai phe cùng tranh đoạt thứ gì đó, mà đồ vật kia là cái gì, bọn hắn nói cực khó hiểu, chúng ta nghe cũng chẳng hiểu ra sao cả, tối tăm mù mịt.

————-