Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ - Chương 33




Được Khúc Tiếu Nhi chỉ dẫn, chúng ta rất nhanh đã tìm được Ngự Long giáo. Trên mặt tuyết nhất vọng vô tế sừng sững một sơn trang được xây từ cự thạch đen tuyền, tới gần thêm, cả sơn trang tràn ngập một cổ áp lực khiến người ngạt thở. Ta để tam sư huynh và Khúc Tiếu Nhi chờ dưới một bụi cỏ khô héo, ta đi do thám trước.

Tránh thoát hộ viện tuần tra, một đường quan sát xuống dưới, nơi này tuy rằng có không ít giáo chúng, canh phòng cũng rất chặt chẽ, nhưng cũng không phải Ngự Long giáo chân chính, nếu ta đoán không lầm, nơi này hẳn chỉ là một phân đàn nho nhỏ của Ngự Long giáo mà thôi.

Sơn trang khá lớn, một bên tránh né hộ vệ tuần tra, một bên quan sát cấu tạo cùng địa hình của sơn trang, vậy mà lại có thể hao phí một canh giờ.

Thấy ta trở về, tam sư huynh thoáng yên lòng, lại bắt đầu trêu chọc: “Ta đang chuẩn bị xông vào cứu ngươi.”

“Không cần lãng phí cảm tình.”

“… Thế nào?”

“Sơn trang đề phòng rất sâm nghiêm.”

“Sư huynh bọn hắn ở trong này sao?”

Tam đem y phục rườm rà trên người cởi ra, mặc vào y phục dạ hành, nói: “Ta nghe lén mấy tên thống lĩnh nói chuyện, sư huynh bọn hắn quả thật bị chộp đến nơi này. Ta tính đêm nay lại vào quan sát một phen, ngày mai cứu người.”

Ta sư huynh nói: “Ta đi với ngươi.”

“Hảo.”

“Ta cũng phải đi.” Khúc Tiếu Nhi cũng nhào vô giúp vui.

Ta thản nhiên cắt ngang hưng trí của nàng, “Không được.”

“Vì cái gì, ta không muốn chờ ở chỗ này, ta muốn cùng các ngươi đồng cam khổ cộng hoạn nạn.”

Ta lấy ra hỏa chiết tử đem chủy thủ hun đen, ngẩng đầu vốn định bảo tam sư huynh giải thích, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại né thật xa, ta vốn rất chán ghét loại người phiền toái, nhưng nếu không giải thích với Khúc đại tiểu thư sẽ càng thêm phiền toái, khẽ thở dài một cái, nói: “Ngươi đi cùng chúng ta, nếu cả ba đều bị bắt thì chúng ta sẽ lâm vào tử cục, nếu ngươi lưu ở bên ngoài, một khi chúng ta bị tóm thì còn có ngoại viện, ngươi liền là ngoại viện trọng yếu của chúng ta.” Ta thành khẩn nói, vỗ vãi của nàng.

Mắt Khúc Tiếu Nhi lấp lánh: “Ta rất trọng yếu?”

“Ân.” Ta gật đầu.

“Vậy ta sẽ ở đây làm ngoại viện trọng yếu.”

Ta cúi đầu sửa sang lại mọi thứ cần thiết cho cuộc ‘thám hiểm’ đêm nay, lừa một tiểu nha đầu đơn độc tinh khiết không có đầu óc, một chút cảm giác thành tựu đều không có, ngược lại còn cảm thấy tội lỗi.

“Sư đệ…” Tam sư huynh híp mắt cười huých huých vai ta, trong mắt hiện lên trêu chọc.

“Làm cái gì mà cười ***-đãng như thế?”

“Khụ!” Tam sư huynh bị ế một chút, “Sư đệ, nhờ ngươi sau này có nói mấy lời như vậy nữa thì đừng dán bộ mặt lạnh như thế, làm người ta chẳng có cảm giác ngon miệng chút nào.”

“Hi…” Ta đem hai khóe miệng giương lên: “Như vầy được rồi chứ.”

“Cười kiểu này so với khóc còn khó coi hơn.”

“Xoi mói.”

Dùng qua cơm chiều, ta nhắm mắt, để đại não rơi vào trạng thái trống không. Màn đêm buông xuống, ta bịt kín mặt, cùng tam sư huynh lặng lẽ tiến vào hắc thạch sơn trang.

Ẩn náu trên nóc phòng, quan sát và ghi chép thời gian hoán ban của nhóm hộ vệ. Sau khi tìm được quy luật, thừa dịp bọn hộ vệ bận rộn hoán ban, chúng ta lặng lẽ ám sát, đánh ngất hai tên hộ vệ, thay vào y phục của bọn hắn, tam sư huynh trổ tài diệu thủ dịch dung thành bộ dáng của hai hộ vệ kia. Xong việc, ta và sư huynh trao đổi ánh nhìn, phân công hành động.

Ta phụ trách kiểm tra tây viện, tam sư huynh phụ trách kiểm tra đông viện, sau nửa canh giờ tội họp tại chủ phòng.

Có được y phục cùng gương mặt này, làm ít mà thu được lợi to, ước chừng hai nén hương đã kiểm tra xong tây viện, nhưng không hề thấy bóng dáng sư huynh bọn hắn, lén vào trong phòng cũng chẳng phát hiện được mật thất gì, xem ra không ở trong này. Không biết bên tam sư huynh thế nào.

Rời khỏi tây viện, hướng chủ ốc chạy tới, trong lúc đó đụng ngay một đội tuần tra, ta nấp vào toàn giả sơn. Khi bọn tuần tra đã xa, ta vốn định rời đi, nhưng khi bước ra, không biết lại vấp vào thứ gì đó, cước bộ lảo đảo, cánh tay đập mạnh lên tạch bích.

Đông!

“?” Nghe được tiếng vang trống rỗng, lòng ta hiện lên nghi hoặc, đứng vững, tay gõ gõ đập đập lên thạch bích.

Đông đông đông!

Quả nhiên không phải ảo giác, bên trong thạch bích có ánh sáng. Nơi này chắc là có mật thất hoặc mật đạo, cũng không có gì đáng nói, đã thấy quá nhiều trên TV nào là mật đạo trong sơn động này nọ, tầm thường hết sức, xem ra người lãnh đạo của Ngự Long giáo cũng không ngoại lệ. Lấy chiết tử, cẩn thận kiểm tra thạch động, tìm xem có cơ quan mở thạch môn ra hay không.

Két!

Trên thạch bích trơn nhẫn có một chỗ hơi gồ lên, ta ấn một cái, sườn đông thạch bích mở ra một cánh cửa, ta cằm chặt chủy thủ lặng lẽ tiến vào. Lúc đầu dũng đạo rất chật hẹp, chỉ vừa cho một người đi qua, càng vào sâu càng rộng, cuối cùng có thể chứa vừa một chiếc xe ngựa. Ở góc cuối dũng đạo, vừa rẽ vào, đột nhiên một trận gió âm hàn thổi qua, một người từ trên trời giáng xuống, ta lập tức lui về phía sau, nhấc chân đá văng người nọ. Theo xúc cảm từ chân truyền đến, cứng rắn, không giống như là người. Không có đợt công kích thứ hai, ta đứng dậy đưa hỏa chiết đến gần xem xét, nguyên lại là một tượng người đá.

Kỳ quái. nơi này vì sao lại có tượng người đá vốn dùng để bồi táng?

Bước qua tượng đá, tiếp tục đi vào bên trong, càng vào sâu càng lạnh, trên tóc và cả mi mắt đều kết một tầng băng sương.

Rời khỏi dũng đạo, tiến vào một băng động, nơi này càng lạnh hơn, tứ chi cũng dần muốn đóng băng, nếu không phải có một thân nội lực chống đỡ, ta hiện tại chắc đã thành tượng băng mất rồi. Cả băng động vô cùng trống trải, ở giữa chỉ có một giường băng, nằm trên đó là một bạch y nhân. Vì khoảng cách khá xa nên ta không thấy rõ bộ dáng.

Ta bước lại gần xem xét, vừa nhìn vào đã kinh hãi, người này… là sư phụ của Ngả Á – Vân Dược?

Tại sao hắn lại ở đây? Hắn đã gặp chuyện gì?

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, ta vội nhảy vào nấp sau băng sàng. Chủ nhân cước bộ kia rất nhanh đã đến gần băng sàng, ta ngừng thở, xem xem người tới rốt cuộc là ai, muốn làm gì, cùng Vân Dược có quan hệ gì.

Một nam tử có gương mặt lạnh lùng ngồi trên băng sàng, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt không chút huyết sắc của người nằm trên giường, thỉnh thoảng vuốt ve thân thể, hôn lên đôi môi lạnh như băng. Xem ra “Vân Dược” đã gặp phải tình tiết cẩu huyết lâm đầu, nam nhân ngồi đó đại khá nửa canh giờ mới rời đi, ra thiếu chút nữa bị đông cứng.

Ta gõ gõ đánh đánh khắp phòng băng, cũng không phát hiện được cơ quan gì, xem ra dưới hòn giả sơn chỉ có băng động này, nếu ở đây không có gì đáng lưu tâm, ta lặng lẽ rời đi.

Thậm chí việc ‘Vân Dược’ vì sao xuất hiện ở đây, có nên cứu hắn hay không, tạm thời không nằm trong phạm vi lo lắng của ta, hơn nữa ta e rằng nếu mang hắn ra ngoài ngược lại là hại hắn, người vừa rồi đặt ‘Vân Dược” ở đây đích thị là có thâm ý.

—–

“Sao giờ mới đến? Phát hiện cái gì sao?” Tam sư huynh ghé vào nóc chủ ốc đợi non nửa canh giờ.

Ta đem chuyện băng động kể cho hắn, cũng hỏi hắn có phát hiện gì không.

Tam sư huynh phẩy phẩy tay, “Không có, đông viện trống rỗng.”

Ta nhíu mi suy nghĩ sâu xa, “Đông viện và tây viện đều trống không, vậy trong này canh phòng nghiêm ngặt như thế chắc chắn là có nguyên nhân.”

“Đi chủ ốc xem thử.”

“Hảo.”

Hai người chúng ta nhỏ giọng lẻn vào chủ ốc, bên trong bài trí hết sức đơn giản, vừa nhìn là thấy hết, chúng ta phân công nhau dò xét trên tường và dưới sàn xem có cơ quan gì hay không.

“Tam sư huynh, nơi này.” Ở phía sau giá sách ta tìm được một cánh cửa.

“Đi, đi xem.” Tam sư huynh đi trước, ta theo sát phía sau. Phía sau cửa đá là một thông đạo được xây dựng khá chắc chắn, nghiêng tai lắng nghe, tiếng nức nở tinh tế cùng tiếng thét the thé không ngừng phiêu đãng bên tai.

Ta và tam sư huynh đề cao cảnh giác, xâm nhập thông đạo.

—-