Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ - Chương 46




Nếu như là trước kia thì hôm nay chúng ra đã khởi hành, nhưng Úy Trì huynh muội quyết định trừ ác dương thiện, phát huy chính nghĩa, hơn nữa còn đi thẳng vào vấn đề mời ta cùng Ngả Á hỗ trợ. Lời cự tuyệt đến bên miệng cũng không nói ra được, chúng ta đành phải lưu lại.

Cột chắc lão nhân, bốn người phân công nhau hành động, hỏi thăm tin tức, điều tra khi toàn bộ thôn dân Cố gia thôn mất tích ly kỳ, những vùng phụ cận có nghe được tin tức phong thanh gì không.

Vì muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, sau khi tách khỏi huynh muội Úy Trì, ta và Ngả Á đi đến Lữ gia trấn, đem án kiện thôn dân Cố gia thôn mất tích ly kỳ báo lên quan phủ. Toàn bộ thôn dân mất tích, đây là một đại án kiện, huyện thái gia phái bộ khoái đi theo chúng ta trở lại Cố gia thôn.

Đi vào căn nhà chúng ta tá túc, lão nhân bị trói treo lên cây đã không còn bóng dáng, theo như hình dạng bị đứt của dây thừng, là bị nội lực chấn khai. Trúng mê dược mà còn có thể sử dụng nội lực, xem ra người này không đơn giản.

Lão nhân vốn chẳng có quan hệ gì với chúng ta, càng không có xung đột lợi ích, vì vậy chúng ta cũng chẳng có ý định đi tìm hắn.

Bộ khoái trong thôn điều tra manh mối, ta va Ngả Á thu thập hành lý, quyết định chờ Úy Trì huynh muội về đến thì sẽ ra đi.

Mặt trời dần lặn mất, huynh muội Úy Trì vẫn chưa về. Liệu có phải… bọn hắn cũng mất tích giống thôn dân Cố gia thôn, hay là bị lão nhân cổ quái bắt đi. Trong mắt ta và Ngả Á hiện lên ngưng trọng.

“Tam Vĩ, tìm người.” Ngả Á ra lệnh cho Tam Vĩ. Tam Vĩ nằm trên vai Ngả Á ngóc đầu, ngây thơ nhìn trái ngó phải.

Khóe miệng ta co rút, “Tam Vĩ không phải cẩu.”

“Nó có bản lĩnh của cẩu.” Ngả Á lấy trong lòng ra một hương nang (túi thơm), đặt dưới mũi Tam Vĩ cho nó ngửi ngửi. Tam Vĩ hắc hơi hai cái. Nó ngẩng đầu, như thể ngửi thấy mùi gì đó trong không khí, đột nhiên nhảy xuống chạy về phía đông nam.

Ta và Ngả Á đuổi theo, bộ khoái hô hai tiếng cũng lập tức bám sát.

“Ta đã hạ dẫn hương trên người lão nhân kia.” Ngả Á thản nhiên nói.

Dẫn hương – tên cũng như công dụng, người bị hạ dược trên người sẽ tỏa ra mùi hương đặc biệt, có thể dựa theo mùi hương đó mà truy tìm người.

“Hôm qua ta phát hiện Tam Vĩ rất thích mùi của dẫn hương.” Ngả Á nhẹ nhàng cười.

“… Xem ra, nó thực sự có bản lĩnh của cẩu.”

Hy vọng tìm được lão nhân cũng có thể tìm thấy Úy Trì huynh muội.

…..

Dưới sự dẫn đường của Tam Vĩ, chúng ta tìm được một địa động.

Hang động ngoằn ngoèo quanh co ăn sâu vào lòng đất, dốc đứng thẳng tắp, hơn nữa vách động ẩm ướt, bùn đất xốp nhuyễn, nếu đi xuống đó kiếm người, nhỡ địa động đổ xuống thì chỉ có thể bị chôn sống.

Bọn bộ khoái tuy rằng ăn cơm nhà quan, nhưng họ không phải ngốc tử, cũng biết tiếc mạng mình, mọi người do dự xô đẩy nhau, ai cũng không muốn đi xuống trước.

Bộ đầu mặt lộ vẻ hung quang nhìn về phía hai người chúng ta, hắn đang nghĩ gì, ngốc tử cũng có thể nhìn ra. Ta lạnh lùng cười, thưởng bọn hắn mỗi người một cái tát, nắm tên bộ đầu ném xuống dưới động. Các bộ khoái khác thấy thế liền hoảng sợ, nhao nhào lui về phía sau.

Ta nói: “Không muốn đi xuống mạo hiểm thì ngoan ngoãn đứng yên cho ta.”

Diện mạo bọn người này thật làm cho người ghê tởm, ta vốn muốn cho Tam Vĩ đi xuống dò đường, hiện giờ thì vừa vặn giảm đi.

Qua khoảng một nén nhang, trong địa động truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết thập phần dọa người, bọn bộ khoái bị hù oa oa kêu loạn vắt giò lên cổ mà chạy. Ta cùng Ngả Á liếc nhau, đều đọc được sự ngưng trọng trong mắt đối phương.

Ngả Á vỗ vỗ đầu Tam Vĩ, chỉ chỉ hang, Tam Vĩ cụp mông lui về phía sau. Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của nó, Ngả Á cường ngạnh nhấc đuôi Tam Vĩ trực tiếp ném nó vào.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, đợi hết nửa ngày cũng không thấy Tam Vĩ đi ra, cũng không nghe được tiếng vang gì. Tam Vĩ sẽ không chết ngất bên trong rồi chứ?

Vì muốn xác định huynh muội Úy Trì rốt cuộc có ở bên trong hay không, ta quyết định đi xuống xem một chút, Ngả Á cũng đi cùng, vốn ta không đáp ứng hắn, ai biết bên trong có gì nguy hiểm hay không, nhưng mà… tổ tông này bây giờ là khắc tinh của ta, ta không đáp ứng cũng không được.

Ta căn dặn hắn hết thẩy phải cẩn thận, tình huống có gì không đúng liền ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, Ngả Á gật đầu đáp ứng.

Địa động quá ẩm thấp, để ngăn ngừa bản thân biến thành tượng đất, chúng ta nhanh chóng trở lại nông gia, tìm được vải dầu choàng kín người, sau đó mới nhập động.

Địa động này cũng không sâu lắm, ước chừng khoảng mười thước, bên dưới hang lại nối liền với một huyệt động rất lớn, ta lấy ra chiết tử, cùng Ngả Á chậm rãi lần mò đi về phía trước.

Càng đi sâu vào trong, một mùi tanh tưởi tràn tới, chúng ta chưa kịp chuẩn bị, vừa ngửi được mùi kia thì thiếu chút nữa phun ra. Cái mùi thối thực cổ quái, giống như là… mùi của xác chết thối rữa xen lẫn khai khai của nước tiểu cùng hương vị thực vật rữa nát. Mặc kệ đó là vị đạo gì, tóm lại nó cực kì khó ngửi.

Nga Á lấy ra linh chi trong lòng, vặt hai khối nhét vào trong mũi, ta cũng học theo hắn, tuy rằng hình tượng của chúng ta bây giờ chẳng đẹp đẽ gì cho cam, nhưng hương linh chi tươi mới cũng đã làm giảm đi không ít xú vị kinh tởm kia.

Tiếp tục đi sâu vào trong, trên mặt đất càng lúc càng xuất hiện nhiều xương khô, hơn nữa còn ẩn hiện nhiều dấu chân hỗn độn, theo như dấu vết cùng độ sâu thì thấy có cả nam lẫn nữ, già có trẻ có… Bạch cốt trải dài trong huyệt động, đến đây thì trên xương mang theo những sợi huyết nhục, có thể suy đoán hang này đã tồn tại từ rất lâu về trước.

….

Một bước giẫm xuống, cảm giác có gì đó không giống, cúi đầu đưa chiết tử xuống để nhìn cho rõ, không ngờ thứ ta vừa mới giẫm lên không bao lâu kia lại là đầu của một người quen thuộc, vội vàng thu chân lại. Dò xét hơi thở của hắn, sờ sờ cổ, bộ đầu đã chết một lúc lâu rồi, có thể là chết sau tiếng kêu thảm thiết khi đó.

Bộ đầu hai mắt trừng trừng, mặt lộ vẻ kinh hoàng, hẳn trước khi chết đã thấy được thứ gì đó cực kinh khủng, sắc mặt hắn trắng bệch, bột cảnh (cổ) có vết bóp chặt hằn màu xanh tím, cổ họng lún xuống, hẳn lại bị bóp nát yết hầu.

Ngả Á lấy ra chủy thủ, trượt một đao trên cổ tên bộ đầu, trên miệng vết thương lại chẳng hề có một giọt máu chảy ra.

“Trong cơ thể hắn không có lấy một chút máu.”

Chẳng lẽ đụng phải quái vật hút máu? Thời đại này có quỷ hút máu sao?

Chúng ta lật hắn qua, phía sau chi chít những cái lỗ đầy máu khiến hai người chúng ta hoảng sợ. Huyết động một cái lại tiếp một cái, nhiều không kể siết, nhìn như những con giòi tròn lúc nhúc trên da thịt, nhìn vào khiến da đầu run lên.

Ta nói: “Đi thôi.”

“Ừ.” Sắc mặt Ngả Á trắng bệch.

“Không thoải mái sao?”

“Không có việc gì.”

“Nếu có chỗ nào không khỏe nhất định phải cho ta biết.”

“Ân.”

Ta niết niết tay hắn, tiếp tục đi vào trong, huyệt động hôi thối này quả thật lớn đến kinh người, đi một lúc lâu như vậy mà vẫn không thấy điểm cuối. Cứ đi mãi thế này cũng không phải biện pháp, chúng ta quyết định kêu lên.

“Úy Trì Minh Viễn… Úy Trì Minh Tuệ… Úy Trì Minh Viễn… Úy Trì Minh Tuệ…” Hô nửa ngày, chỉ có tiếng vang của mình hồi âm.

Đột nhiên, phía trước truyền đến âm thanh nhai nuốt thật lớn, lạc đăng lạc đăng, nghe đến khiến người ta kinh hoàng. Chúng ta đề cao cảnh giác, chậm rãi tiến lên.

“Úy Trì Minh Viễn… Úy Trì Minh Tuệ… Úy Trì Minh Viễn… Úy Trì Minh Tuệ…” Ta lại hô hai tiếng, vẫn không có tiếng trả lời.

***

Ca, Lăng đại ca bọn họ đến tìm chúng ta, lần này chúng ta được cứu rồi.” Úy Trì Minh Tuệ kinh hỉ nói.

Úy Trì Minh Viễn vội vàng bịt miệng Úy Trì Minh Tuệ, “Hư, nói nhỏ chút.”

Âm thanh nhai nuốt đột nhiên gián đoạn, huynh muội Úy Trì sợ tới mức không dám hít thở.

Lúc trưa, hai người bọn hắn đột nhiên bị người đáng ngất, lúc tỉnh lại đã thấy mình ở trong sơn động quỷ dị này. Lĩnh giáo sự hung tàn của quái vật kia, nếu không phải xuất hiện một tên ngu ngốc xúi quẩy cùng cảnh ngộ (tên bộ đầu) ở nơi này la hét kêu gào làm quái vật dời lực chú ý, bọn hắn không đơn giản bị thương nhẹ thế này, nói không chừng đã yểu mạng rồi.

****

“Chi chi chi!!” Phía trước truyền đến âm thanh bén nhọn của Tam Vĩ, ta và Ngả Á chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua trước mặt, Tam Vĩ đã vụt qua. Phía sau hình như có thứ gì đang đuổi theo nó…

——–