Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ - Chương 5




Ta vỗ vỗ khuôn mặt hắn, Ngả Á hé mắt, mơ mơ màng màng lên tiếng, “Ngô…”

Ta yên lòng, thở phào nhẹ nhõm, không chết là tốt rồi. Vắt khô khăn vì hắn lau đi mồ trên trán, hắn đột nhiên nhíu mi, lại rên rỉ, đôi môi bị cắn đến trắng bệch, hắn vẫn còn đau đớn đến thế, thuốc đại sư huynh chưa mang về, lại còn cần một thời gian để sắc hảo, trong lúc chờ hắn vẫn như vậy bị hành hạ đến sống dở chết dở.

Chợt nhớ lại phương pháp bà nội từng dùng để chữa đau bụng, không cần quản có dùng được hay không, thấy hắn vẫn đau đến khó chịu như thế, ta cũng mặc kệ nó hữu dụng hay vô dụng, thử trước rồi nói sau, ta cúi xuống gần bụng Ngả Á, cách lớp chăn hà hơi, hơi thở nhẹ nhàng hống hống ấm ấm xuyên qua lớp chăn vỗ về lên bụng hắn. Một lát sau, tiếng rên dần nhỏ lại, xem ra là có chút tác dụng.

“Sư đệ…” Đại sư huynh tiến vào, có lẽ thấy tư thế cùng hành động quái lạ của ta, tiếng nói chợt ngưng lại.

Ta giương mắt thúc dục: “Nhanh sắc thuốc đi, hắn lại bắt đầu đau nữa rồi.”

“Hảo, linh chi ta để ở chỗ này.”

Hơn nửa canh giờ, đại sư huynh đã sắc thuốc xong, ta đỡ Ngả Á để hắn ngồi dựa vào đầu giường, ngửi được mùi dược đắng ngắt, Ngả Á nhíu mi quay đầu trốn tránh, những kẻ bị bệnh hiếm có ai ngoan ngoan chịu uống thuốc, ta thấy quen rồi, nhẫn nại tiếp tục uy hắn, hắn vẫn mím môi thật chặt, trốn trốn tránh tránh, cơ hồ một nửa bát thuốc đều rơi xuống chăn, húy tật kỵ y (giấu bệnh sợ thuốc ; ^ , thái độ ta cường ngạnh, để đại sư huynh nắm cằm của hắn, thìa thuốc đặt trước cái miệng nho nhỏ, lúc này hắn đột nhiên mở to hai mắt, hốc mắt cũng đỏ lên, ta thế nào lại cảm thấy hắn giống như có chút ủy khuất, đáy lòng không khỏi cảm thấy tội lỗi.

“Uống thuốc bụng sẽ không đau nữa.”

“Không uống… Ngô!” Thừa dịp hắn há mồm, ta đem thìa thuốc đổ hết vào miệng hắn, hắn lập tức quay đầu đem thuốc kia nhổ ra. Tuy ta từng thấy qua nhiều người không phối hợp chữa bệnh, nhưng chưa từng thấy qua kẻ nào bốc đồng thất thường như hắn, khiến ta sinh ra vài phần tức giận.

“Không chịu uống thuốc, muốn đau chết sao?”

“…” Ngả Á trương trương khóe môi không nói lời nào.

“Chúng ta về rồi, thu thập mấy thứ sương này khó muốn chết.” Tam sư huynh, Ngũ sư đệ cùng tiểu sư đệ mang một thân ẩm ướt đi tới, thấy không khí trong phòng có chút ngưng trọng, liếc qua cái chăn dính thuốc cùng động tác của ta và đại sư huynh, ba người lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

“Ngươi người này thật đúng là xem mình như trời, uống sương sớm ăn linh chi, sinh bệnh còn bắt đại sư huynh, tứ sư ca của ta hầu hạ ngươi, không những không lĩnh tình, còn…” Tiểu sư đệ tính tình thẳng thắng bốc đồng, lập tức ồn ào quát mắng.

Tam sư huynh vội khiêu tới cạnh tiểu sư đệ, bịt lại cái miệng suốt ngày gây chuyện của hắn, ngũ sư đệ cũng quay về căn phòng cách vách thay quần áo, “Đại sư huynh, tứ sư đệ, nơi này giao cho các ngươi.”

“Hảo.”

Ta khuấy thuốc trong bát, nói với Ngả Á: “Tiểu sư đệ ta tính khí nóng nẩy, khẩu trực tâm khoái (nói không suy nghĩ), không có ác ý.”

“Ta… Chính là khó hầu hạ như vậy mà.” Ngả Á thản nhiên nói.

Ta nhợt nhạt cười, “Thuốc này ngươi thật sự không uống?”

“Không uống. Cái kia… sương sớm…” Ngả Á chỉ vào bình sứ nhỏ trên bàn, ánh mắt có chút thèm muốn.

Ta vì hắn rót một chén, Ngả Á nếm một ngụm nhỏ, phán: “Nhiều tạp chất quá.”

Hắn cũng thật kén chọn a, “Đừng cho tiểu sư đệ nghe thấy mấy lời này, đây chính là thành quả bọn hắn cực khổ thu thập cả buổi, nếu để hắn biết, tuyệt đối sẽ lại giậm chân nga.”

“Thật sự là có rất nhiều tạp chất, cũng không tinh khiết.”

Thấy hắn chăm chú nhìn ta, ta muốn nghẹn lời, có lẽ hắn là một người không thông thế sự, “Trên cánh hoa có bám bụi, sương sớm dĩ nhiên sẽ có tạp chất.”

“Ở gia hương ta, sương sớm không có nhiều tạp chất như vậy.” Hắn phản bác.

Lần này ta không đáp lại lời của hắn, ta cảm thấy muốn khai thông hắn là một chuyện gian nan đến bất kham, thấy hắn uống hết một chén sương sớm, sắc mặt cũng không còn khó coi như vừa rồi, hỏi: “Bụng còn đau không?”

“Đau.”

“…Ta có nhờ sư huynh mua linh chi, muốn ăn không?’

“Ta nhìn một chút.”

Ta đưa linh chi cho hắn, hắn nheo mắt, vẻ mặt có chút không vừa ý, “Rất khô, lại cứng quèo, không phải linh chi thuần chủng.”

Ta chưa từng thấy qua kẻ nào khó hầu hạ như vậy, tiểu sư đệ ma ở đây nhất định sẽ ầm ầm nổi bão, đừng nói hắn, kỳ thực kiên nhẫn của ta hiện tại đã dùng hết sạch bách rồi, thản nhiên nói: “Có muốn ăn hay không?”

“…”

“… Không muốn thì ta đem ra.”

Hắn thật sự rất mẫn cảm, chỉ cần người khác thay đổi thái độ một chút hắn liền phát giác, ta thu thập chén thuốc rời đi. Ngả Á nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, hắn bẻ một miếng linh chi nhỏ, bỏ vào miệng cố sức nhai nuốt lấy, thật vất vả mới ăn hết một khối, ăn đến quai hàm đều đau.

Bởi Ngả Á sinh bệnh, chúng ta đành tạm hoãn lộ trình, dù sao tiêu lần này không quy định thời gian nên chúng ta cũng không cần gấp rút. Ngả Á lần này sinh bệnh thế như núi lở, chúng ta không dám khinh thường, mấy ngày nay vì hắn tìm kiếm thức ăn, ai cũng bận bù đầu. Mỗi sáng sớm thì đi thu thập sương sớm, toàn bộ linh chi trong trấn cũng bị chúng ta mua sạch, linh chi là dược liệu quý báu, mua được không nhiều, nhưng cũng đã bay một số tiền kha khá, tiểu sư đệ oán hận rên rỉ tiêu lần này lỗ vốn mất rồi.

Nhờ sương sớm và linh chi tẩm bổ mấy ngày, bệnh Ngả Á chậm rãi khá hơn, chẳng lẽ hắn thật sự là tinh linh hoa sao? Ta bị ý niệm này của mình làm chấn kinh không nhẹ.

Hôm nay sương sớm đã thu thập hảo, ta vào phòng Ngả Á, thế nhưng phát hiện trên giường trống trơn, hỏi sư huynh bọn hắn, bọn hắn đều không biết, những hắc y nhân kia là một tai họa ngầm, sợ Ngả Á xảy ra sự cố, chúng ta phân công nhau tìm kiếm.

Ta lật tung trấn trên không có, trực tiếp ra ngoài thôn vào Tùng Lâm tìm kiếm, khu vực này dã thú rất nhiều, phi thường nguy hiểm, hy vọng Ngả Á không đến đây, cũng hy vọng các sư huynh tìm được hắn ở nơi khác. Xa xa nghe được tiếng nước chatr, nghe người trên trấn nói, trong rừng có một ôn tuyền, nơi đó quanh năm nước ấm áp, tuy rằng không ít người thích tắm ở ôn tuyền, nhưng tiến vào rừng quá nguy hiểm, không có mấy người sẽ vì tắm rửa một chút mà mạo hiểm.

—-

Xuất thủy phù dung! (Hoa sen mới nở)

Nhìn khung cảnh trước mắt, trong đầu ta chỉ có từ này.

Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. (*)

Nguyên lai thi từ nói về giai nhân khuynh quốc khuynh thành cũng không phải là truyền thuyết, Ngả Á đứng trong nước, ánh mặt trời chiếu rọi lên cơ thể hắn, có cổ hương vị như phi thiên tuyệt trần vươn cánh muốn tung bay. Thật đẹp…

Ngả Á ngồi hẳn xuống nước, quát lớn: “Xoay người sang chỗ khác!”

Nghe vậy ta lập tức xoay người. Đưa lưng về phía thủy đàm, lúc này mới có chút phản ứng, hắn cũng không phải đại cô nương, cũng là nam tử như ta, xem một cái cũng không mất đi trinh-tiết, phản ứng kỳ quái.

“Trên người của ngươi có phải có bệnh không tiện nói ra không? Không cần lo lắng, ta sẽ không kỳ thị ngươi.”

“Câm miệng!” Ngả Á thấp giọng quát.

Lần đầu tiên thấy hắn để lộ cảm xúc ra ngoài như thế, ta lại nói: “Thật mà, ta sẽ không kỳ thị ngươi.”

“Ngươi còn nói!”

Ngả Á rất nhanh đã lên bờ, mặc xong y phục, hung hăng nhìn ta như muốn khoét vài cái động trên người ta, sải bước rời đi, ta lo hắn gặp phải dã thú, cũng vội đuổi theo.

Bệnh Ngả Á đã tốt, chúng ta lập tức khởi hành.

“Tứ sư ca, có phải ngươi đắc tội hắn hay không?” Tiểu sư đệ huýt huýt cánh tay ta, hất môi về hướng Ngả Á, nhỏ giọng hỏi.

“Không có.” Nhìn thoáng qua Ngả Á đang ngồi trên lưng ngựa, Từ sau lần đụng phải hắn lúc đang tắm, hắn luôn luôn áp dung chính sách không để ý đến ta, ta cũng có chút nghi hoặc thái độ của hắn, thấy hắn tắm thôi mà, có cần phải trở thành lý do bị hắn chán ghét không a.

“Hôm nay thời tiết không tốt, cần phải tìm được chỗ trú trước khi trời tối.” Tâm sư huynh nhắc nhở, chúng ta giơ lên roi ngựa, tăng tốc chạy đi, Ngả Á cũng lập tức làm theo, ta nhìn sang, không muốn lại bị hắn dùng ánh mắt khoét thịt thêm vài lần.



(*): Là một khúc hát của Lý Diên Niên, một người giỏi âm nhạc nổi tiếng thời Hán, dâng lên Hán Vũ Đế, khúc hát có tên là “Bắc Quốc Giai Nhân”

“ Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập,

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc.

Giai nhân nan tái đắc”

Dịch : “ Phương Bắc có mỹ nhân,

Đẹp tuyệt thế mà còn đơn chiếc,

Quay nhìn một lần làm nghiêng thành,

Quay nhìn lần hai thì nghiêng nước.

Thà là không biết cái đẹp khuynh thành khuynh quốc.

Người đẹp khó gặp đến hai lần”.

Sau đó từ “khuynh thành khuynh quốc” trở thành điển cố để hình dung mỹ nhân.

Hán Vũ Đế xem tiết mục ấy, và bị thu hút, mới hỏi Lí Diên Niên: “ Người đẹp mà ngươi hát đó, trên đời này thật có người con gái đẹp như vậy sao?”.

Chị của Hán Vũ Đế là Bình Dương công chúa nói: “Lí Diên Niên có người em gái, là một người đẹp khuynh thành khuynh quốc như thế”. Lí Diên Niên qua biểu diễn ca múa, đã khéo léo đem em gái mình tiến cử vào cung.