Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ - Chương 54




Thấy động tác mang tính bảo hộ của Ngả Á, không hiểu sao trong lòng cảm thấy không thoải mái, ta vô tội xoa mặt, “Bảo bối, thái độ ngươi thế này làm cho người ta không thoải mái nha.”

“Hanh, không được thương tổn hài tử của ta.”

Ta xoa nhẹ ấn đường, có chút bất đắc dĩ nói: “Không có ta thì làm sao có bảo bảo.”

… Ngô, chủ để nói chuyện hình như chạy xa quá rồi, bây giờ không phải nên hỏi về vấn đề thân thể hắn sao, thế nào mà lại thành hoài nghi bảo bảo từ đâu mà đến chứ.

Vươn người đem ái nhân trốn ở góc xa xa ôm vào lòng, thấy hắn vẫn mang bộ dạng trốn tránh, không hiểu sao ta lại sinh khí, nhưng khí này không thể tán lên người ái nhân, ta luyến tiếc hắn a.

“Trốn nữa là ngã xuống giường đấy.” Nâng mông hắn, nhấc hẳn người ngồi lên đùi ta. Tựa đầu lên trán hắn, dò hỏi: “Vừa rồi sao lại đau bụng thế?”

“Ngô… Máy thai mà thôi.”

Máy thai? ! Máy thai lại có thể đau thành như vậy, chẳng lẽ vì hắn lấy thân nam tử thai nghén con nối dõi sao? Đang lo lắng thân thể hắn, lúc này mới nhớ tới ngoài cửa còn có một vị đại phu, đặt ái nhân xuống, đứng dậy đi mở cửa.

Ny Ny nhảy dựng lên, chỉ vào cái mũi ta nói: “Ca, ngươi rốt cuộc phát thần kinh cái gì?”

Nha đầu kia vẫn cứ nóng vội như vậy, tạm thời không thừa tâm tư phân cho nàng, ta quyết định phớt lờ nàng. Lôi kéo Liễu Đại phu để hắn xem mạch cho Ngả Á.

“Ca, ngươi… Ngô.” Thấy Ny Ny chưa từ bỏ ý định còn muốn nói điều gì, ta trực tiếp điểm á huyệt của nàng. Ny Ny không tiếng động há hốc miệng, giương mắt nhìn.

Liễu đại phu ngồi trên tiểu tháp bên giường, “Công tử, thỉnh đưa tay.”

Ngải á liếc mắt nhìn Liễu đại phu, lại giương mắt liếc ta một cái, vì để cho ta yên tâm, hắn thùy hạ mắt, thân thủ để Liễu đại phu bắt mạch. Liễu đại phu vươn hai ngón tay đặt lên cổ tay Ngả Á. Ta nhìn chằm chằm Liễu đại phu, để tránh bỏ qua cái gì, nhưng thấy sắc mặt hắn càng ngày càng cổ quái, cuối cùng đồng tử lóe lên quang mang kinh dị, vlại còn phát ra tiếng kinh hô kỳ cục.

Tuy rằng Ngả Á nói mình không có việc gì, nhưng thấy sắc mặt Liễu đại phu quái dị như thế, lòng ta cũng căng thẳng lên. Khi hắn xem mạch xong, ta vội hỏi, “Thế nào rồi, Liễu thúc, hắn không sao chứ?”

“Vô sự, nhưng cũng có việc.”

“Xin chỉ giáo cho?”

“…” Liễu thúc vuốt râu không đáp.

Toan khí đầy người như thể thực tập sinh gặp chuyện phiền toái, nhưng tại sao không nói gì mà lại biểu hiện ra một bộ cao thâm mạc trắc (thần bí khó dò) như thế, chẳng thể trách Hồ thúc luôn gọi hắn Liễu đại thư ngốc, đáy mắt hiện lên vẻ hờn giận không vui, vì không cho Liễu thúc phát hiện, ta hơi hơi thùy mâu, thu lại cảm xúc trong mắt. Thân là tiểu bối, nhất định phải kính lão.

“An oa tử, thân thể vị bằng hữu của ngươi không có vấn đề gì. Chiếu cố hắn cho tốt, đặc biệt phương diện ăn uống cần phải lưu ý kĩ.” Liễu thúc nói xong liền rời đi, Ny Ny tự nhiên cũng bị ta mời ra ngoài.

“Yên tâm chưa?” Ngả Á ngồi dậy, tựa vào trong lòng ta.

“Ân. Thân thể của ngươi tương đối đặc thù, ta cũng không hiểu, có cái gì đặc biệt chú ý ngươi phải nói cho ta biết.”

“Hảo, ta muốn ăn tuyết lê còn có vịt quay.”

“Không được.” Bây giờ hắn là phụ nữ có mang, thực vật bình thường chính là độc dược trí mạng với hắn, ta quyết không cho phép hắn ăn mấy thứ này.

“Ngươi khi dễ ta.” Hắn ủy khuất trề môi, đồng tử mắt hiện lên thủy quang hư hư thực thực gì đó.

Hiện tại cảm xúc của hắn dao động thật ghê gớm, hơn nữa cũng rất mau, là do đang mang thai sao? Nhớ kiếp trước mọi người thường nói phụ nữ mang thai là một sinh vật không thể dùng lẽ thường để suy đoán, chẳng lẽ đặt trên thân nam nhân cũng như vậy sao? … Ngẫm lại biểu hiện của hắn mấy ngày qua, lúc lạnh lúc nóng, tình tự hay thay đổi, xem ra đúng là như vậy rồi.

***********

“Ngô ngô…” Nyh Ny chạy vào thư phòng, chỉ vào miệng mình kêu ô ô.

Lăng Viễn buông sách, thấy nữ nhi bị điểm á huyệt, đáy mắt hiện lên nghi hoặc, thân thủ giải huyệt đạo cho nàng.

Ny Ny thở ra một hơi, “Chết ngạt rồi.”

“Làm sao vậy?” Lăng Viễn xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Ny Ny, “Ny Ny, ai điểm á huyệt ngươi.”

“Phụ thân, con bị người khi dễ.”

Nha đầu Ny Ny kia từ trước đến nay cổ linh tinh quái, nói năng ngọt vô cùng, trưởng bối sủng ái nàng, đồng bối cũng yêu thương nàng, chỉ có nàng trêu đùa khi dễ người khác, nào có người dám khi dễ nàng, Lăng Viễn buồn cười nói : “Ai dám khi dễ bảo bối của chúng ta?”

“Còn không phải ca ca sao.” Ny Ny bĩu môi cáo trạng.

“Ca ca ngươi từ trước đến nay thương ngươi, làm sao lại khi dễ ngươi.”

Thấy Lăng Viễn không tin, (nguyên nhân Lăng Viễn không tin: Lăng Phong bình thường đóng kịch rất giỏi, trong nhận thức của mọi người, Lăng Phong sẽ không khi dễ Ny Ny, đương nhiên đùa giỡn trêu chọc không tính là khi dễ. ) Ny Ny quýnh lên nên khẩu vô già lan (nói không suy nghĩ): “Ca ca thật sự khi dễ con mà, đều đo cái đồ hồ ly tinh mê hoặc nam nhân hắn mang về, là do hắn làm ca ca ra chủ ý phá hư.”

“Hồ ly tinh mê hoặc nam nhân ?” Lăng Viễn nhướng mi.

Ny Ny vội bịt miệng lại, thấy phụ thân sắc mặt đại biến, thầm mắng mình khẩu vô già lan.

“Ny Ny, nói rõ ràng.” Lăng Viễn giận tái mặt, hỏi.

“Con… cái gì cũng không có nói.” Ny Ny chậm rãi rút lui, rời khỏi thư trác liền xoay người chạy biến.

Nhìn theo bóng Ny Ny vội vàng chạy đi, Lăng Viễn đưa tay đỡ trán, xem ra Lăng Phong có việc gạt hắn. Nam tử hắn mang về… Nghe ngữ khí của Ny Ny, hẳn không phải là bằng hữu bình thường.

Ny Ny chạy khỏi thư phòng, vội vàng hướng phòng mẫu thân lao đến, đá văng cửa, mạo mạo thất thất vọt vào trong, Lý Tương Ngọc đang thêu thùa, nghe được tiếng nổ, tay run lên châm nhọn đâm vào ngón tay.

Giương mắt, thấy Ny Ny hốt ha hốt hoảng, thở dài một hơi, đứng dậy đem cô nương nhà mình kéo đến ghế nhỏ ngồi xuống, “Là cô nương sắp phải lập gia đình rồi, sao mà vẫn hấp tấp lỗ mãng như vậy, sau nhà nhà chồng ngươi thể nào cũng có lời oán thán.”

“Nương, hiện tại con không trọng yếu, quan trọng là ca ca kìa, nếu người còn không đến thì ca ca chết chắc đó!”

Lý Tương Ngọc nhẹ nhàng đánh một cái lên môi Ny Ny, “Còn nói năng lưng tung.”

“Thật mà, nương, phụ thân phát bão rồi, nếu người còn không đi thì sẽ có tai nạn chết người thật đó.”

Thấy Ny Ny không giống như là đang nói đùa, Lý Tương Ngọc vén lại những sợi tóc lòa xòa bên thái dương, kéo Ny Ny đi ra ngoài, nói : “Ny Ny, trên đường nói.”

Khoan hãy nói, tuy rằng Lăng Phong luôn khi dễ Ny Ny, nhưng Ny Ny vẫn luôn hướng về ca của nàng, ở trên đường thêm mắm thêm muối đem ca ca nói thành khổ chủ, đem uy nghiêm phụ thân của nói thành hành động ác bá bổng đả uyên ương. Bình thường hình tượng Lăng Phong ổn trọng thanh nhã lãnh tĩnh cùng hình tượng Lăng Viễn nghiêm lệ đã xâm nhập lòng người, Lý Tương Ngọc không chút do dự tin vào lời nói của Ny Ny.

Thấy ổn rồi, lúc này Ny Ny mới trộm thở ra một hơi, khẽ nhướng đầu lông mày, trong lòng nghĩ: ca ca lần này phải hảo hảo cảm kích nàng.

Lý Tương Ngọc vội vàng tới nơi, thấy Lăng thị phụ tử đang tiến hành đàm phán. Lăng Viễn gương mặt lạnh lùng, không nói. Lăng Phong hơi hơi cúi đầu, hai vai chùn xuống, một bộ bị khi phụ.

———–

Nghe thấy tiếng bước chân, dư quang thấy mẫu thân cùng Ny Ny đang đi tới. Xem ra hôm nay nhất định phải mở hội nghị gia đình rồi.

Mẫu thân tiến vào, giữ chặt tay ta, không nói hai lời liền giận dữ nhìn phụ thân, ta cười trộm, chỉ cần mẫu thân đứng về phía ta, phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.

Tuy rằng lúc trước quyết định để cho phụ thân mẫu thân dần dần tiếp nhận Ngả Á, sau đó lại từ từ tiến hành tiếp cận bộ hoạch (bắt được), cuối cùng khiến họ thừa nhận chuyện hai người chúng ta yêu nhau. Không ngờ Ngả Á đột nhiên bị máy thai, vừa khéo để Ny Ny bắt gặp tư thế thân mật của chúng ta, ta liền biết tránh không khỏi chuyện cha mẹ sẽ lập tức biết ngay. Hiện giờ xem ra, dù ngoài dự liệu cũng không hẳn sẽ phát triển theo con đường xấu đi.

Y tụ bị người lôi kéo, ta trộm đảo mắt nhìn về phía Ny Ny, Ny Ny nói bằng khẩu hình: ca, ngươi yên tâm, mẫu thân sẽ đứng về phía ngươi.

Nha đầu này!

Ta khẽ nhếch khóe miệng, tiếp tục cúi đầu.

—————