Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ - Chương 71




Khi Ngả Á sinh sản mặc dù hạ diện đã mở ra đến tám ngón, nhưng lúc hài tử đi ra cũng xé rách hậu huyệt của hắn, trước khi ta hôn mê đã ngửi được mùi máu tươi nồng đậm chính là từ vết thương bị nứt ra chảy máu.

Cho Dạ ôm bảo bão đến phòng bên cạnh, ta cởi giày lên giường, lãm ái nhân vào lòng, cỡi khố tử hắn xuống, nhẹ nhàng tách ra đồn biện, hắn đau đến run rẩy cả người, miệng phát ra tiếng ngâm khẽ.

“Rất đau sao?” Động tác của ta càng mềm nhẹ hơn.

“. . . Không việc gì.”

Phía sau hắn tổng cộng có ba vết rách, thời đại này không có việc phải khâu lại hơn nữa cũng không xử lý tốt miệng vết thương khiến chúng nhiễm trùng sưng đỏ lên khiến ta cực kỳ đau lòng.

Thời đại này không có ma phí tán, thuốc tê linh tinh gì đó, ngũ thạch tán tuy có thể tạo ra tác dụng nhưng thật ra có thể tạo được một ít tác dụng giảm đau, nhưng loại này chỉ cần dùng một chút liền nghiện, so với thuốc phiện còn lợi hại hơn, ta không dám cho Ngả Á dùng. Như thế, đau đớn kia chỉ có thể để hắn cắn răng cam chịu. Lấy ra khăn tàm ti mềm mại, dùng nước muối thấm ướt, nước muối có tác dụng sát trùng, còn có thể phòng cảm nhiễm, nhưng như thế sẽ đau đớn gấp bội.

“Bảo bối, nhẫn một chút.”

“Ngô.” Hắn cắn chặt góc chăn.

Nhẹ nhàng đặt cái khăn mềm lên miệng vết thương, nước muối thấm vào vết thương, đau đớn gấp bội, cơ thể hắn buộc chặt, tay chân run rẩy, mồ hôi thấm ướt tóc, miệng phát ra âm thanh rên siết.

Thật vất vả dùng nước muối chà lau xong, ta thở một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới phát giác toàn thân cũng đã đẫm mồ hôi, nhìn thấy ái nhân bị giày vò, trong lòng ta vô cùng khó chịu, chỉ hận không thể chịu đau đớn thay hắn, đây quả thực là một hồi khổ hình, một loại tra tấn.

Cúi đầu hôn hôn lên bột cảnh trắng nõn đẫm mồ hôi của ái nhân, đau lòng khó nói lên lời.

“Bảo bối, thực xin lỗi, bảo bối. . .”

Hắn nghỉ ngơi chốc lát, mới chậm rãi ngẩng lên, suy yếu câu khóe miệng cười nói: “Không có việc gì, tiếp tục đi.”

Ta hít sâu một hơi, ngón tay vạch một chút thuốc, thật cẩn thận chạm vào miệng vết thương dữ tợn trên mông ái nhân, cho dù ta cẩn thận không một chút phân tâm, hắn vẫn đau đến run lên. Ta trực tiếp thu tay lại, đầu lưỡi liếm lấy một chút thuốc mỡ, cúi đầu nhẹ nhàng tiếp xúc miệng vết thương. Hắn cảm giác được xúc cảm không đúng, nhìn lại, thấy ta vì hắn bôi thuốc như thế, mặt tái nhợt lập tức ửng lên nét diễm hồng, hắn thấp giọng: “Học cái trò này từ đâu thế hở?”

Ta cười cười không đáp, hắn xấu hổ nghiêng đầu đi.

Đầu lưỡi mềm mại đụng chạm lên miệng vết thương khiến cho đau đớn ít lại, thân thể hắn chậm rãi thả lỏng, hơi thở dần bình ổn. Bôi xong miệng vết thương bên ngoài, để cho hắn nằm quỳ trên giường, tuyết đồn cao cao nhếch lên, tư thế như vậy thuận tiện bôi thuốc vào bên trong.

Đầu lưỡi lại vạch một chút thuốc, hai tay đẩy song đồn ra, đầu lưỡi chậm rãi đẩy mạnh vào, bên trong nóng rực mềm mại, hơn nữa hô hấp của hắn vốn chậm rãi cũng dần trở nên dồn dập, tròng mắt ta sầm ám, trong lòng dâng lên thứ dục vọng chết tiệt. Ta hít sâu một hơi, áp chế dục vọng của mình. Chuyển động đầu lưỡi, đem thuốc sát vào những vết thương trên thành nội bích.

Đây mới thực sự là khổ hình.

Bôi xong thuốc, ngồi xổm phía sau hắn, chậm rãi hít thở. Vừa vặn phát hiện phân thân hắn đã ngẩng cao đầu, ta cười nhẹ một tiếng, xem ra hắn không bị đau. Nghe thấy tiếng cười, thân thể của hắn động động, vùi đầu vào chăn mện, cái tư thế này thật sự là cực kỳ giống đà điểu, ha.

Hắn vừa mới sinh, không thể chịu được tình sự, nhưng là để cho hắn phát tiết một lần vẫn có thể. Đưa tay ôm lấy hông của hắn, để ái nhân ngồi trên đùi dựa lưng vào trước ngực của ta, tay phủ lên thứ cứng rắn kia.

. . .

Liếm sạch những giọt mồ hồi chảy xuống gò má phấn phấn, cúi đầu cười, “Thế nào, bảo bối, vi phu phục vụ cũng tạm được đi.”

Đôi mắt vừa trải qua tình sự liếc ta một cái, song đồng mờ mịt thủy quang, thật sự hết sức tiêu hồn. Cúi đầu cắn cắn một ngụm lên bờ vai hắn, “Lại nhìn, cẩn thận ta ăn sạch ngươi.”

“Cứ ăn đi.” Nói xong tay lần xuống phía hạ thân, nắm lấy cội nguồn của ta.

Hắn thế nhưng thật ra rất hào phóng, biết rõ ta không có khả năng thay đổi hành động, cười khổ giữ lấy cái tay không chịu an phận kia, đặt hắn xuống giường, kéo áo ngủ gấm phủ lên thân thể.

“Ngủ đi.”

“Ngươi được không?” Đôi mắt hẹp dài tà tà nhìn xuống địa phương đang tích cực dựng lều trại.

Ta nghiêm mặt, nói : “Nhắm mắt ngủ.”

Yêu tinh kia, biết rõ từ trước tới nay mỗi khi đối mặt với hắn sức chống cự của ta luôn luôn ở giá trị âm mà vẫn luôn luôn trêu trọc ta.

Hắn cười cười, nhắm mắt nghỉ ngơi.

———–

Trên bụng bảo bảo không hề có thai ký nào, sau này sẽ không cần sinh hài tử cho nam nhân khác. Như vậy vừa hay, ta cũng không muốn nhi tử của mình chịu tội này. Sau này cũng không cho Ngả Á sinh thêm nữa, cái loại dạo một vòng qua quỷ môn quan thế này chỉ một lần là đủ rồi.

Bảo bảo mặc dù là con ta, nhưng hắn lại không thương ta, mỗi khi ta ôm hắn, hắn luôn rất không nể tình mà ngao ngao khóc lớn, chẳng lẽ ta đã làm gì đắc tội hắn hay sao, cái tiểu đông tây này, càng làm ta giận chính là mỗi khi được Dạ ôm, hắn cứ toe toét cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra nướu răng phấn phấn cười khanh khách, ta giận đến mức thật muốn hung hăng kéo kéo cái mặt nhỏ nhắn ấy một phen.

Tuy nói từng lời nói đùa sẽ cho bảo bảo cùng Dạ trở thành một đôi, nhưng hai người bọn họ cũng không cần thân thiết đến thế từ bây giờ đi.

“Nếu cứ vểnh nữa thì miệng sẽ đụng trời luôn đấy.” Ngả Á kéo miệng ta.

Bắt lấy tay ái nhân nắm trong tay, liếc qua bảo bảo và Dạ đang hòa hợp ở cùng nhau, ta ghen tị nói lẫy : “Bảo bối, cục cưng không có thân ta, ta là thân phụ của hắn mà.”

Ngải á buông lỏng tay, “Chuyện này thì ta bất lực.”

“. . . Ngươi nói ta nên làm gì để tống Dạ đi?”

“Một đại nam nhân nên độ lượng một chút được không.” Ngả Á tặng cho ta một cái liếc mắt.

Ta: “= =. . .”

“Đã nghĩ ra tên cho bảo bảo chưa?”

Gia quy Lam Minh: nếu hài tử có thể sinh dục thì mang họ Ngải, không thể sinh dục thì theo họ cha.

Nhớ lại lúc trước Ngả Á từng nói qua sau khi trưởng thành thì thể chất hắn thay đổi, có thể sinh dục, không biết bảo bảo liệu có thể bị di truyền đặc tính này, nghĩ đến chuyện sau này bảo bảo sẽ sinh con cho nam nhân khác, chịu phần tội kia, cả người ta lập tức căng thẳng, “Ngả Á, sau này có khi nào bảo bảo thay đổi thể chất giống ngươi không.”

“Cũng có thể.”

“. . . Lăng Bảo, Ngả Bối, danh tự của bảo bảo.”

Ngả Á tặng cho ta một ánh mắt xem thường, “Thật khó nghe. Ân. . . Hiện giờ thì gọi là Lăng Lạc đi, sau này nếu trên người hắn xuất hiện thai ký thì tiếp tục cải danh Ngả Hàn, thế nào?” Hắn lập chí đặt cho bảo bảo cái tên thật hay, tránh xuất hiện tình huống buồn cười như tên hắn.

“Lăng Lạc, Ngả Hàn, tên rất hay.”

“Vậy cứ quyết định như vậy.”

“Hảo.”

Bảo bảo là con ta, ta cũng không tin hắn sẽ không thân thiết với ta, những ngày tiếp theo, ta đem việc lấy lòng bảo bảo trở thành sự vụ tối cần thiết. Dưới sự kiên trì cùng cố gắng hết sức của ta, cách mạng thành công, lúc ôm bảo bảo vào trong ngực thì hắn không còn khóc, mà là toét ra cái miệng nhỏ nhắn cười khanh khách.

Lúc bảo bảo được sáu tháng tuổi, một ngày nọ đột nhiên ghé vào đầu vai ta, nước miếng chảy dài cắn cắn, sức lực đặc biệt lớn, nhưng mà vẫn ngứa ngứa, ta buồn cười vò vò đầu bảo bảo, sát sát nước miếng trên cằm hắn, bảo bảo cười khúc khích, hé miệng cắn ngón trỏ ta. Nướu của hắn không còn mềm như lúc trước, có chút cứng cứng, ta tách miệng nhỏ của hắn, phát hiện hắn thế nhưng lại mọc ra một cái răng.

Ta mở to mắt, ngạc nhiên gọi: “Ngả Á, mau ra đây!”

“Khanh khách. . .” Cục cưng cao hứng cắn vài ngụm lên mặt ta, đột nhiên tiểu thân mình dùng sức một cái, bảo bảo đột nhiên tiêu thất ngay trong vòng tay ta, ta sợ ngây người, vội nhìn quanh bốn phía, đã thấy bảo bảo nhuyễn nhuyễn nằm sấp trên chạc cây cao cao, nhìn một cái khiến tròng mắt cũng muốn rớt ra, “Trời ạ! Bảo bảo!”

—–

Ngả Á nghe tiếng ta kinh hô, chạy đến, “Có chuyện gì mà kinh hãi như thế?”

Ta ngập ngừng một chút, chỉ lên vị trí của bảo bảo, nói : “Bảo bảo ở nơi này.”

Nhìn theo ngón tay ta, Ngả Á biến sắc, phi thân lên đỡ bảo bảo trên chạc cây ôm xuống dưới. Hắn bước nhanh đến bên cạnh ta, hư hư quăng ta một cái tát, trợn mắt nói : “Đều đã là người lớn rồi mà còn có thể trẻ con như vậy, sao lại có thể đem bảo bảo đặt lên đó?”

Mặt dù bị đánh không đau, nhưng là bị oan uổng, thật làm cho người ta ủy khuất, “Bảo bối, ta không có đặt bảo bảo lên đó, là chính hắn tự mình đi qua đấy chứ.”

“Bảo nảo mới có sáu tháng, ngươi thật nói cho ta nghe một chút hắn chạy như thế nào hả. . .” Hắn còn chưa dứt lời, bảo bảo đột nhiên cười khúc khích, thân mình trong lòng Ngả Á nháy một cái lại biến mất.

Bị kinh ngạc một lần, lần này cũng đã có chuẩn bị trong lòng, trong một cái nháy mắt đó ta lập tức nhìn quanh tìm kiếm, phát hiện bảo bảo xuất hiện bên cạnh bờ ao, mắt thấy hắn sắp rơi xuống nước thì lòng dạ nhảy dựng lên, nháy mắt xẹt qua, an toàn ôm bảo bảo trở về.

Ngả Á sắc mặt xanh tái, ta thì chắc cũng không sai biệt lắm, bảo bảo ngẩng đầu ngó ta, lại nhìn nhìn Ngả Á, đột nhiên bật cười khanh khách, chúng ta bị hắn hù dọa sợ gần chết mà hắn cư nhiên còn cao hứng như vậy, tiểu đông tây này!

Ta nhéo nhéo má hắn, oán hận nói: “Bảo bảo, chúng ta bị ngươi hù chết rồi! Ngươi còn có tâm tư ở trong này cười, thật không có lương tâm.”

Ngả Á đoạt bảo bảo lại, “Không được nhéo mặt bảo bảo.”

Ta đưa tay ôm lấy thắt lưng ái nhân, mặt dụi dụi vào cổ hắn, cố ý đáng thương nói : “Bảo bối, ngươi cũng nhìn thấy, không phải ta đem cục cưng đặt lên cây, là chính hắn tự đi qua.”

Ngả Á an ủi hôn nhẹ lên môi ta, ôm bảo bảo trở về phòng.

Cục cưng tuy rằng tinh lực dư thừa, nhưng chơi tới trưa vẫn mệt mỏi, oa trong lòng Ngả Á không lâu liền ngủ mất, bảo bảo khi ngủ tựa như tiểu thiên sứ đáng yêu, nhưng khi tỉnh lại là một tiểu ác ma.

Tuy rằng ta mang theo trí nhớ của kiếp trước đi vào thế giới này, nhưng tóm lại vẫn là một người bình thường, người Lam Minh không chỉ có có thể sinh dục (một nhóm người), hơn nữa lấy linh chi làm thức ăn, thần bí và độc đáo, cho nên bảo bảo đặc thù nhất định là được di truyền từ Ngả Á.

Đặt bảo bảo vào nôi, hỏi: “Ngả Á, loại tình huống này của của bảo bảo, trong tộc ngươi có ghi chép lại gì đó không.”

Ngả Á nghĩ nghĩ nói : “Không có, nhưng mà. . . nghe các trưởng bối nói, bộ tộc Lam Minh là di mạch của Thần tộc thượng cổ, được trời ưu ái, diện mạo tuấn mỹ, tư duy linh hoạt, tiềm lực vô cùng, vả lại có một số người lại sở hữu năng lực đặc thù, cụ thể là gì thì không có ghi chép lại. Sau bởi vì đủ loại nguyên nhân nên người Lam Minh bị các thế lực đoạt lấy, tộc nhân càng ngày càng ít, vì bảo trụ một ít huyết mạch cuối cùng, tộc trưởng đã mang theo vài đi ẩn cư, sau cũng không biết là nguyên nhân gì mà năng lực tộc nhân càng ngày càng yếu, càng ngày càng bình thường hóa.”

Nói như vậy, bảo bảo có được tính là sự lại giống không. Bất kể như thế nào, lại có thêm lý do để mau chóng tìm ra nơi ẩn cư của người Lam Minh.

Từ đó về sau, bảo bảo nghịch ngơmk thường xuyên mất tích, sợ hắn gặp nguy hiểm, ta đem toàn bộ nhân tố nguy hiểu trong Tân Uyển Tiểu Trúc tiêu trừ sạch sẽ, lấp ao, dời cây, trên nóc nhà lẫn trong vườn đều trải một tầng rơm rạ mềm mại. . . Tân Uyển Tiểu Trúc xinh đẹp dưới sự chỉnh đốn này đã hoàn toàn thay đổi.

Bảo bảo tiếp tục lớn hơn một chút, năng lực thuấn di cũng ổn định dần, không còn động một chút lại biến mất, hơn nữa thông quá nhiều lần nghiệm chứng, bảo bảo nhiều nhất một lần chỉ có thể đổi vị trí mười thước, hơn nữa hắn cũng chỉ có một năng lực đặc thù này, ngoài ra không có gì khác. Năng lực như vậy so sánh cùng khinh công thì giống như gân gà (không có nhiều lợi ích), không có bao nhiêu tác dụng.

Chớp mắt bảo bảo đã được một tuổi, có thể tiến hành lễ trảo chu (chọn đồ vật đoán tương lai) để ngụ ý cát tường, hơn nữa cũng là tuyển trạch trọng yếu nhất trong cả một đời người.

Vật phẩm trảo chu gồm có: con dấu, nho, thích, đạo giáo kinh thư, bút, mực, giấy, nghiên mực, đao kiếm, bàn tính, tiền, sổ sách, trang sức, hoa, son, thức ăn, đồ chơi. . .

Bảo bảo thông tuệ lanh lợi, mười tháng đã biết đi, nghi thức trảo chu bắt đầu, Ngả Á đặt bảo bảo lên mặt đấttrở về ngồi xuống cạnh ta, bảo bảo tươi cười đi vào giữa thảm lông. Nhìn nhìn này, chọn chọn cái kia.

Cuối cùng chọn con dấu, tiền và trang sức. . .

Tuy rằng có chút bất ngờ khi bảo bảo chọn trang sức, các trưởng bối vẫn cao hứng nói lời ca ngợi. Bảo bảo để cho Dạ giúp hắn cầm đồ vật này nọ, chạy tới cạnh ta, cánh tay nhỏ bé đẩy chân ta, thở hổn hển hổn hển leo lên ngồi trên đùi ta. Tiểu đông tây mới có một tuổi đã thông minh như vậy, đạo lý vật cực tất phản ta hiểu rất rõ, dĩ nhiên ta rất lo lắng hắn sẽ tảo yêu (đại khái là sống không tốt, không thọ), đây cũng tâm tình của người làm phụ mẫu sao.

Tiệc rượu tan, ta đem băn khoăn nói cho Ngả Á, hắn nghe vậy khó hiểu nói: “Hài tử của người Lam Minh chúng ta đều nhưu vậy cả.”

Chẳng thể trách người Lam Minh bị nhiều người ham muốn, vậy cũng xác minh câu ‘Quân tử vô tội, hoài bích hữu tội’ (người không có tội, chính là lòng người có lỗi). Người Lam Minh cho dù đã thoái hóa cũng có thể thông minh đến thế này, vậy lúc chưa thoái hóa thì thông tuệ linh mẫn đến thế nào, thực không thể tưởng tượng được.

Có lẽ vì bảo bảo hỗn huyết vừa ra đời có thể ăn những thức ăn bình thường, còn Ngả Á sau khi sinh bảo bảo, tràng vị đã không còn cường hãn như lúc mang thai, chỉ có thể nhấm nháp một chút thức ăn bình thường. Thấy phụ tử chúng ta vui vẻ thưởng thức thức ăn mỹ vị, đôi khi Ngả Á sẽ biểu hiện sự ghen tị, lúc ấy tiểu đông tay sẽ buông đũa, thuấn di đến bên chân Ngả Á, hôn nhẹ lên mặt hắn, không bao lâu Ngả Á liền bị bắt giữ.

Hôm nay cơm nước xong, mới vừa lau sạch cái miệng nhỏ nhắn của bảo bảo, Dạ mang một thân thương tích từ bên ngoài trở về, tính khí dã thú của Dạ vẫn chưa bỏ được, đôi khi sẽ chạy vào rừng sâu núi thẳm một chuyến, cùng lũ dã thú đánh nhau một phen, mỗi lần trở về đều mang theo một thân thương tổn. Bảo bảo thấy Dạ, khóe miệng nhếch lên, nãi thanh nãi khí kêu : “Dạ. . .”

Lần đầu tiên nghe cục cưng nói chuyện, tuy rằng hắn lần đầu tiên mở miệng không phải gọi ‘Nương’ cũng không phải ‘Cha’ mà là ‘Dạ’ khiến ta buồn bực không thôi, nhưng cũng đủ làm cho người kinh hỉ. Ta cùng Ngả Á còn được đôi môi nhỏ nộn nôn hôn hôn nhẹ.

Ta dỗ: “Bảo bảo, gọi một tiếng phụ thân đi.”

Ngả Á nói: “Cục cưng, gọi cha.”

“Phụ thân, cha, Dạ vẫn chưa có ăn cơm.” Tiểu đông tây mới có tí tuổi mà khủy tay đã cong ra ngoài (bên vực người ngoài).

Dạ kích động, nuốt khan một cái, đột nhiên xoay người chạy đi đi, ở bên ngoài tru lên vài tiếng, rồi trở về, ôm bảo bảo vào trong ngực, thật cẩn thận trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bảo mà hôn một chút, khóe miệng bảo bảo cong lên một cái đầy giảo hoạt, ta có cảm giác, sau này Dạ chắc chắn sẽ bị bảo bảo ăn sạch sẽ.

Bảo bảo một tuổi học văn, ba tuổi học võ, năm tuổi đã thấy qua là không quên, nghiễm nhiên là một cái tiểu nhân tinh quái. Năm năm, đến nay vẫn chưa tìm được nơi ẩn cư của người Lam Minh, bọn hắn ấn nấu vô cùng bí ẩn, nếu toàn bộ người Lam Minh cũng đều thông tuệ như bảo bảo, nếu bọn hắn muốn ẩn náu không để người tìm thấy, vậy nhất định là sẽ tìm không thấy. Triệu hồi nhân lực, không còn rối rắm về việc tìm kiếm Lam Minh, nếu có duyên một ngày nào đó sẽ tìm được nơi mà thôi.

Năm năm qua chúng ta không thể lúc nào cũng oa trong sơn cốc, trải qua cuộc sống điền viên, cho nên đã xây một y quán trong thành trấn gần Vân Vụ cốc nhất, Ngả Á là đại phu tọa chẩn, ta cũng học một ít kiến thức y học, có khi hỗ trợ bốc thuốc, có khi đến Thanh Phong tiêu cục mà các sư huynh đệ xây dựng trong thành hỗ trợ, đi một chuyến tiêu.

Ngày hôm qua đại sư huynh tiếp nhận một chuyến tiêu, cần chuyển một cỗ quan tài đến Long gia ở kinh thành, vừa vặn chính là tẩu tử vừa được phát hiện có mang hơn hai tháng, trong nhà lại không có người thân cận, đại sư huynh lo lắng nàng ở nhà một mình, dĩ nhiên không muốn đi. ‘Chuyển quan tài’, ta cảm thấy tiêu lần này có điều cổ quái, e rằng các sư huynh đệ sẽ gặp chuyện trên đường, ta liền tiếp nhận chuyến tiêu này, về nhà báo cho Ngả Á biết, Ngả Á bảo cho dù có đóng cửa y quán ngừng kinh doanh cũng phải đi cùng ta.

Vì thế, ta, Ngả Á, Dạ, bảo bảo, Giáp cùng nhị sư huynh một hàng sáu người chuyển tiêu đến kinh thành.