Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ - Chương 8




Không biết khi nào sẽ bị địch nhân tìm được, ngay khi thương thế ta chuyển biến tốt lên, chúng ta lập tức khởi hành, vì lo lắng thương thế trên người ta nên tốc độ đi rất chậm. Ngả Á nhếch nhếch môi, đi bên cạnh ta.

Nơi này rừng rậm um tùm, đường đi hiểm trở, cứ đi đến trưa mọi người đều gần như kiệt sức, vết thương trên ngực ra cứ trướng trướng khó chịu, lúc mọi người dừng lại nghỉ ngơi, ta thở hắt ra một hơi, vô cùng phiền muộn. Chắc chắn sắc mặt ta hiện giờ rất khó coi, khiến sư huynh bọn hắn cứ chốc chốc lại dùng ánh mắt lo lắng quan sát ta, ta khẽ nhếch miệng cười cho bọn hắn yên tâm.

Ngả Á dùng lá sen đựng nước, đưa đến bên miệng ta, ta quả thật rất khát liền uống luôn hai ngụm.

Hắn cúi đầu ủ rũ: “Thực xin lỗi.”

“Ngươi không cần xin lỗi, đây là trách nhiệm của ta, nếu đã tiếp nhận tiêu, ta chắc chắn sẽ đưa tiêu hoàn hoàn chỉnh chỉnh đến nơi.”

“Ta…” Ngả Á há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.

Ta nhìn ra hắn có điều khó nói, nhưng cũng không ép hắn, ai cũng có cái gọi là bí mật cả.

“Uy! Ngả Á, những người đó vì sao muốn bắt ngươi, bọn hắn là ai, ngươi đã phạm tội gì à?” Ta không hỏi nhưng chưa chắc người khác sẽ không muốn hỏi, tiểu sư đệ vốn luôn thẳng tính, lập tức tra vấn, ta thở dài, chờ sau chuyến áp tiêu này, ta nhất định phải hảo hảo sửa chữa sửa chữa hắn, nếu cứ giữ tính khí trực lai trực vãng như thế, sau này ra ngoài chắc chắn sẽ ăn phải trái đắng.

Sư huynh bọn hắn cũng rất tò mò nhìn về phía Ngả Á. Ngả Á nhíu mi, liếc nhìn ta một cái, ta có chút kỳ quái sờ sờ hai má, chẳng lẽ trên mặt ta có đáp án sao?

“Ta…”

Tiểu sư đệ hét lên: “Nói a, mau nói ra, vì ngươi mà chúng ta phải rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng như thế này, có biết không hả?”

“Hư!” Ta khiến mọi người im lặng, xa xa truyền đến tiếng vang vi vu, mọi người lập tức nín thở chờ đợi.

“Đại sư huynh, ngươi lên chỗ cao nhìn qua một cái.”

Đại sư huynh phi thân lên cây, nhìn thấy cách chỗ này chừng trăm dặm cành lá đong đưa, rõ ràng là một đám hắc y nhân đang hỏa tốc tiến tới, sắc mặt khẽ biến, vội nhảy xuống cây, gấp gáp: “Những người đó đuổi tới, đi nhanh lên.”

“Tam sư huynh, huynh lập tức tạo ra những dấu vết giả đánh lạc hướng bọn chúng, chúng ta đi về phía bắc.” Những dấu vết giả trên cây có thể quấy nhiễu tầm mắt địch nhân, tranh thủ cho chúng ta một ít thời gian chạy trốn, bọn chúng tuy biết những dấu vết này có điểm kỳ quái nhưng chắc chắn vẫn sẽ phái người đi trước kiểm tra, như vậy có thể phân tán thực lực kẻ địch.

Do thương thế trên người ta nên chúng ta không thể đi nhanh, chưa tới nửa canh giờ đã bị hắc y nhân đuổi kịp, nhưng chỉ có bốn tên, xem ra kế hoạch của ta cũng thu được kết quả không tệ, bọn hắn thật sự phân tán, đối với chúng ta mà nói hết sức có lợi, nhưng phải mau chóng giải quyết bốn tên này, nếu để chúng kịp thời thông tri đại đội nhân mã kia, đến lúc đó chúng ta có mà chạy đằng trời.

“Tốc chiến tốc thắng!” Sư huynh bọn hắn hiểu rõ tình huống nghiêm trọng, kiếm pháp sắt bén, lấy công làm thủ, cuối cùng lấy những vết thương trả giá đại giới mà đánh gục bốn hắc y nhân.

Ngũ sư đệ lau đi huyết châu trên mặt, dò hỏi: “Tứ sư ca, làm sao bây giờ?”

“Bên kia rừng rất rậm rạp phải không?” Ta lại hỏi một vấn đề chẳng chút liên quan.

Tiểu sư đệ phi thân lên cây, nhìn một lượt, chỉ vào cánh rừng phía tây: “Nơi đó cây cối tươi tốt nhất.”

“Đi, khụ khụ…”

“Thế nào rồi?” Ngả Á vỗ lên lưng ta hai cái, ngữ khí đầy lo lắng.

“Không đáng ngại, tam sư huynh, ngươi cứ tiếp tục tạo dấu vết giả.”

“Hảo, các ngươi đi trước đi.”

Đoàn người chúng ta thẳng hướng về phía tây khu rừng, mắt thấy trời nhanh chóng tối sầm lại, đều tự tìm nơi ẩn thân.

“Tứ sư ca… Tứ sư ca…” Tiểu sư đệ nhẹ nhàng gọi.

“Làm sao vậy?”

“Nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”

“Thành rau trộn.”

Tiểu sư đệ lập tức nín bặt, không phải ta muốn đả kích hắn, nhưng đây là sự thật, nếu quả thật bị đám hắc y nhân kia tìm được, kết quả của chúng ta so với thành rau trộn còn thảm hơn.

“Ngươi bây giờ vẫn còn có tâm tình nói đùa sao?” Ngả Á luôn ở sát bên ta, lúc hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp vờn bên tai, ta có gì đó không được tự nhiên, vội nghiêng người né tránh, thản nhiên trả lời, “Làm không khí sinh động hơn thôi.”

Không được bao lâu, xa xa truyền đến âm thanh vi vu, chúng ta ngưng thần tĩnh tâm, nín thở chờ đợi. Hơn mười hắc y nhân đi vào dưới tàn cây, bọn hắn kiểm tra vô cùng tỉ mỉ, không buông tha một dấu vết nhỏ nào, tuy rằng bọn hắn cầm đuốc, nhưng hiện giờ đã vào đêm, nơi đây cành lá rậm rạp, tầm nhìn bị ngăn trở, nếu muốn phát hiện chúng ta trừ khi có kính hồng ngoại hoặc sử hữu các giác quan phi thường mẫn cảm.

Thời gian cứ trôi qua phi thường thong thả!

Sau khi đám hắc y nhân rời đi, chúng ta chậm rãi thở ra, vì vừa rồi quá khẩn trương, vừa mới thả lỏng, tim cứ đập dồn dập, những tiếng “thịch thịch” cứ như vang vọng trong đêm tối.

Không nên hành tẩu ban đêm, hơn nữa không chừng còn sẽ gặp phải hắc y nhân, vì vậy chúng ta ở trên cây suốt một đêm, hứng hết gió tây bắc. Bình minh vừa đến, chúng ta lập tức hướng phương bắc nhanh chóng khởi hành. Ước chừng giữa trưa thì đến một cái thôn nhỏ. Tiểu thôn này tọa nơi thập phần bí ẩn, hơn nữa mọi người ở đây đều thuần phác hiếu khách, chúng ta tạm tá túc trong một hộ nông gia, chủ nhà là một đôi lão phu thê.

Hứng gió cả đêm, vì bị thương mà sức đề kháng giảm xuống, hiện tại đã nhiễm chút phong hàn, uống thuốc, đi ngủ một chút. Khi ta tỉnh lại trời đã tối sầm, người phát bệnh sinh ra lười biếng, ta cuộn vào trong ổ chăn mềm mại ấm áp chẳng buồn động đậy một ngón tay.

Khấu khấu khấu!

“Ai?”

“Ta, Ngả Á.”

Ngả Á, hắn đến đây có chuyện gì? “Mời vào, cửa không khóa.”

Ta chờ trong chốc lát Ngả Á mới đẩy cửa tiến vào.

“Thân thể của ta không thoải mái, có chút bất tiện, thỉnh thứ lỗi.”

“Không sao.”

“Có việc gì thế?”

Ngập ngừng chốc lát, hắn nói nói: “… Những người này đều hướng về ta.”

“Nga.” Ta nhướng nhướng mi, chờ đợi hắn nói tiếp.

Ngả Á mấp máy môi: “Bọn hắn muốn lấy thân thể cua ta chế thuốc, máu thịt ta có hiệu quả trị liệu rất thần kì.”

Ta hơi hơi nhíu mày, “Ý ngươi là thịt của ngươi là thịt Đường Tăng?”

“Đường Tăng là người phương nào?”

Ngả Á lộ ra vẻ mặt chăm chú, chẳng biết tại sao với cảnh tượng này ta lại rất có hỉ cảm, bật cười một tiếng, thấy trong mắt hắn có điểm hờn giận, ta vội nhận lỗi, “Ngượng ngùng.”

“Điều này chẳng có gì đáng cười cả, những người đó rất nguy hiểm, một lũ quỷ ăn thịt người không nháy mắt.”

“Tại hạ thất lễ.” Ta thu liễm ý cười, điều chỉnh lại diễn cảm dò hỏi: “Đó là ai? Như thế nào lại chú ý đến ngươi?”

“Ta không biết bọn hắn là ai, cũng không biết sao họ lại chú ý đến ta, đại khái là… Lần đó ta dùng máu mình cứu thiếu chủ của Phong Diệp sơn trang, sau đó những tên này liền tới truy ta.”

Thế giới này thứ không thiếu chính là lòng tham, nếu huyết nhục của Ngả Á quả thực có hiệu quả, khó tránh khiến kẻ khác ngấp nghé thèm muốn, “Ta đã biết.”

Cũng chẳng hiểu ta đã làm gì khiến Ngả Á phật lòng, đôi mày xinh đẹp cau lại, há miệng thở dốc, hẳn là muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng, đứng dậy cáo từ.

“Đi thong thả.”

Bụng có chút đói, ta đứng dậy mặc y phục, nguyên lai toàn bộ xiêm y ta đều nhiễm máu đen, chắc sư huynh bọn hắn đã cởi ra, hiện tại ta toàn thân xích-lỏa.

“Ngươi… Lưu manh!” Ngả Á vốn đã đi đột nhiên quay lại, vừa vặn đối diện với ta, hắn trắng mắt ngó ta rồi phát tay áo rời đi. Ta chớp chớp mắt, nếu ta không nhìn lầm, khi nãy hai tai của Ngả Á đã đỏ bừng lên, ta cười cười chậm rãi mặc hảo y phục.

Người cổ đại thật sự là da mặt mỏng quả mức, nhìn thấy thân thể cùng giới tính mà cũng có thể đỏ mặt như thế.

“A…”

“Tứ sư đệ, sao lại tự nhiên bật cười như thế?” Tam sư huynh đi tới, một dạng tao nhãn.

“Không có gì.”

“Cơm chiều đã chuẩn bị xong, ngươi sơ tẩy đi rồi ra ăn.”

“Ừ. Đợi một chút.”