Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 19: Bí Mật




Từ ngày Hà Bảo Ngân bị ám sát, thủ vệ trong Định An Hầu Phủ được tăng cường sâm nghiêm hơn rất nhiều.

Hà Bảo Ngân bị bắt ở nhà, không được ra ngoài chơi cảm thấy trong người vô cùng khó chịu. Rảnh rỗi sinh nông nổi, muốn vào bếp nấu ăn. Đường Yên bận chăm sóc Dương Nhung, Dương Thu trở thành nha hoàn thiếp thân của nàng.

Dương Thu một mình quán xuyến tất cả công việc trong viện, bận trước, bận sau không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh bồi nàng được.

Hà Bảo Ngân tự mình đi tới nhà bếp. Người ở trong bếp thấy nàng tới vội vàng cung kinh hành lễ.

"Tiểu thư..."

Hà Bảo Ngân gật đầu, vẫy tay.

"Ta muốn tự mình làm một chút đồ, các ngươi ra ngoài cho ta mượn nhà bếp một chút."

Đầu bếp có chút khó hiểu, nhìn nàng.

"Tiểu thư cần gì cứ nói để bọn tiểu nhân làm là được, làm sao bọn nô tài lại để người tự làm được chứ..."

Hà Bảo Ngân xua tay, cười với đầu bếp.

"Không sao, các người cứ để ta, hôm nay bổn tiểu thư muốn làm một món ăn mới, nói các ngươi cũng không thể làm được..."

Đầu bếp vẫn rối rắm, nhíu chân mày, cẩn thận, nói.

"Hay là tiểu thư cứ nói công thức, xong người ở một bên nhìn, chỉ cho bọn nô tài làm là được ạ..."

Hà Bảo Ngân nhìn hắn, cười như không cười, tiện tay cầm lên một con dao.

"Ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ bản lãnh của bổn tiểu thư..."

Đầu bếp vội vàng lắc đầu, lắp bắp.

"Tiểu nhân không dám... Vậy, tiểu nhân ở bên ngoài, có gì cần phân phó tiểu thư cứ gọi tiểu nhân ạ."

Hà Bảo Nhân mất kiên nhẫn, xua tay.

"Ta biết rồi, ngươi cứ đi ra ngoài đi, đừng làm chậm trễ chuyện của bổn tiểu thư..."

Đầu bếp mang theo thấp thỏm, lui ra bên ngoài.

Hà Bảo Ngân đi một vòng xung quanh nhà bếp, tiện tay lấy xuống mấy nguyên liệu, hương liệu, lại nhìn đến con gà đầu bếp đặt ở trên bàn, khí thế ngút trời muốn làm gà rán.

"Gà rán, đã lâu rồi bản cô nương ta chưa được ăn, thật nhớ muốn chết."

Nàng nâng con gà lên, xoa xoa một chút, đắc ý cười.

"Haha... Em gà thân yêu của chị, chị sẽ cho em trở thành cô nàng ròn rụm thơm ngon..."

Nàng nhìn đến bếp lửa, chảo lớn, mất thời gian nghiên cứu một hồi, mới bắt tay vào làm.

Trước hết tẩm ướp gia vị theo ý mình, sau đó đến bên bếp lửa, thêm củi vào bếp, bắc chảo lên, cho dầu vào, vô cùng chuyên nghiệp, nàng vô cùng vui vẻ.

"Đơn giản như vậy, đâu có chuyện gì có thể làm khó chị đây... Haha... Nào nào, em gà chúng ta tắm dầu nào."

"Xèo... xèo..."

"Phù... phù... phụp..."

"Á..."

Dầu quá lửa, gà vừa thả vào bắn lên tung tóe, lửa trong bếp lại cháy quá to, kết quả là bùng cháy...

"Rầm..."

"Bảo Ngân..."

Lê Hữu Quân hôm nay tới muốn mang Hà Bảo Ngân đi xem tỷ võ, ai ngờ khi tới mới biết nàng đã tới nhà bếp muốn tự mình nấu ăn, hắn có chút tò mò đi tới.

Ai ngờ vừa tới gần đã nghe thấy tiếng hét thất thanh từ nhà bếp truyền đến, hắn vội vàng chạy đến. Một cước đạp bay cửa, xông vào bên trong.

Tiểu cô nương, mặt mũi đen thui, đang luống cuống dập lửa, hắn hai bước đi tới kéo lấy nàng.

Do gấp quá, lực đạo kéo mạnh, tay áo vung lên, một chiếc hộp nhỏ văng ra bên ngoài, bắn thẳng vào bên trong đám lửa.

Hà Bảo Ngân bị kéo, ngơ ngác nhìn người tới, vội vàng hét.

"Mau... Mau dập lửa..."

Lê Hữu Quân thấy nàng không có việc gì, thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng nhìn thấy thùng nước cạnh đó, ba bước đi tới, nhấc cả thùng lên, hắt vào trong đám lửa.

"Xì... Xì..."

Đám lửa nhanh chóng bị nước làm cho tắt ngúm, bụi bay lên mù mịt.

"Khụ khụ..." Hà Bảo Ngân ho lên sù sụ. Lê Hữu Quân ôm nàng lên, mang ra bên ngoài.

Khói trong nhà bếp nhất thời lan tràn, đầu bếp nhìn thấy giật mình, hốt hoảng mang người chạy tới.

"Nhà bếp của ta... Nhà..."

Hắn còn muốn kêu lên mấy tiếng, nhưng lại bị Hà Bảo Ngân nhìn qua.

"Kêu cái gì mà kêu... Ồn ào..."

Đầu bếp bị nàng quát cũng không có dám kêu gào lộn xộn nữa, lúc này hắn mới để ý là lửa đã được dập kịp thời, nhà bếp không có việc gì lớn, hắn lắp bắp, lo lắng, hỏi thăm Hà Bảo Ngân.

"Tiểu... Tiểu thư... Người không có sao chứ..."

Trong phủ nhất thời cũng hỗn loạn một phen, người người chạy tới.

Lý Thu Huyền nhìn nữ nhi bảo bối mặt mũi nhọ nhem, tóc cũng bị cháy khét một ít, trong lòng tư vị không rõ, vừa tức lại vừa thương.

"Đứa nhỏ này, sao lại nghịch ngợm như vậy chứ... Ngươi muốn ăn cái gì, chỉ cần nói với đầu bếp một tiếng là được, còn chạy tới đây làm gì..."

Bên cạnh Hà Lưu Ngọc cũng hớt hải chạy đến, bộ dáng sốt sắng, nắm lấy tay của Hà Bảo Ngân, nước mắt lưng tròng.

"Ngũ muội, muội không sao chứ? Muội dọa chết ta rồi..."

Hà Thanh Nhân đứng ở một bên, khinh thường hừ mũi một cái.

"Làm bộ làm tịch..."

Hà Mộng đứng ở một bên, tay hơi đưa ra muốn học theo Hà Lưu Ngọc nắm tay của Hà Bảo Ngân để hỏi thăm, nhưng cuối cùng lại rụt lại, nhỏ giọng nói.

"Ngũ muội không có bị thương ở đâu chứ? Có cần mời đại phu hay không?"

Hà Minh Nguyệt ánh mắt bình tĩnh không lộ biểu tình, khinh khỉnh, nói.

"Đường đường là một tiểu thư, nữ nhi duy nhất của Định An Hầu mà suốt ngày chỉ có bày trò là giỏi, chẳng ra làm sao cả.

Tam thẩm, ta nghĩ thẩm nên quản nữ nhi của chính mình nghiêm một chút thì hơn, đừng để đến lúc nàng ta thiêu trụi luôn cái hầu phủ này..."

Nhị phu nhân hơi kéo tay áo của nữ nhi, muốn nàng không nói nữa, dù sao Lý Thu Huyền hiện tại cũng là đương gia chủ mẫu ở cái hầu phủ này, các nàng không thể tùy tiện đắc tội cho được.

Lý Thu Huyền sắc mặt hơi đen lại, nhìn sang Hà Minh Nguyệt.

"Minh Nguyệt... Ta thấy người nên dạy dỗ, quản giáo nghiêm phải là ngươi mới đúng đó..."

Nhị phu nhân cảm thấy lãnh ý trên người Lý Thu Huyền, đầu hơi cúi xuống, thấp giọng, nói.

"Tam đệ muội, Minh Nguyệt chỉ là lo lắng cho Bảo Ngân quá, miệng lưỡi không có lựa lời, ngươi là trưởng bối đừng chấp nhặt nàng.

Ta thay mặt nàng, xin lỗi Đệ muội."

Lý Thu Huyền nhìn nhị phu nhân, giọng nói mang theo cảnh cáo.

"Ta không chấp nhặt với vãn bối như nàng, nhưng ta cũng phải nhắc nhờ các người một chút, nơi đây là Định An Hầu Phủ, nữ nhi của ta là đích nữ duy nhất, nàng là chủ nhân của nơi này, nàng hôm nay đốt nhà bếp, hay nàng đốt cả phủ này, ta là mẫu thân còn chưa nói, Hầu gia còn chưa lên tiếng, các ngươi lanh chanh làm cái gì."

Hà Trí Bình vừa tới đã nghe tiếng của thê tử, đưa mắt nhìn sang nữ nhi, mặt mũi đen thùi lùi đứng ở bên cạnh nàng, hắn thở dài, bất đắc dĩ đưa tay mà nâng trán.

"Phu nhân nói đúng, nữ nhi của ta, nàng đốt nhà bếp thì tính là cái gì, cho dù đốt cả hầu phủ này, miễn là nàng vui ta liền để nàng đốt, xây thêm phủ mới còn không được hay sao..."

Hà Bảo Ngân cúi đầu cười nhẹ một tiếng, ngượng ngùng chạy tới, ôm lấy cánh tay của phụ thân, làm nũng.

"Phụ thân... Đây là sự cố ngoài ý muốn, lỗi kỹ thuật một chút thôi. Ta cũng không có ý định thiêu nhà bếp đâu, càng không buồn tay đi thiêu hầu phủ này đâu."

Nghĩ nghĩ một chút, còn bổ xung thêm một câu.

"Xây một hầu phủ rất tốn tiền nha... Nữ nhi không phải là kẻ phá của mà..."

Hà Trí Bình gật đầu, vuốt tóc của nàng.

"Ta biết, nữ nhi của ta nào có thể vô cớ phá phách chứ. Nào con nói cho phụ thân, biết, là ai đã chọc giận con, khiến con tức giận phải tới nhà bếp trút giận như vậy..."

Hà Bảo Ngân đen mặt, méo miệng.

"Phụ thân..."

Hà Trí Bình thở dài, cưng chiều.

"Được rồi... Được rồi..."

Hắn không có trêu chọc nữ nhi nữa, nhìn sang những người tới xem náo nhiệt kia, nói.

"Các người giải tán đi, đừng ở đây lộn xộn nữa, để cho nha hoàn, bà tử còn dọn dẹp."

Chờ cho tất cả mọi người đi rồi, Lý Thu Huyền mới đi tới, chọc chọc cái trán của nữ nhi nhà mình mà mắng.

"Nha đầu thúi, bắt con ở nhà có mấy hôm con đã quậy tung nhà như vậy rồi... May mà chưa có chuyện gì lớn xảy ra, chứ nếu có bất trắc con bảo ta phải làm sao hả? "

Ánh mắt nàng dừng trên chỗ tóc bị xém lửa của nàng, có chút muốn cười.

"Hôm nay chỗ tóc kia mà bị cháy rụi hết, ta xem con làm sao chạy nhảy..."

Hà Bảo Ngân hơi rụt cổ lại trốn ra phía sau của Hà Trí Bình. Tay hơi bấm bấm lên lưng của hắn, nhỏ giọng cầu cứu.

"Phụ thân... Người mang thê tử của người về viện sâu ân ái đi... Đừng để thê tử của người mắng con nhiều quá, lại mất giọng..."

Hà Trí Bình bất đắc dĩ, đi lên ôm eo thê tử nhà mình.

"Thôi, con bé đã nói đây là điều không may, nàng mắng nó vài câu là được rồi, chúng ta trở về thôi..."

Hà Trí Bình mang thê tử rời đi, còn không quên liếc mắt với nữ nhi. Hà Bảo Ngân cười toe toét, giơ tay cảm tạ với hắn.

Chờ cho tất cả đã rời đi, Lê Hữu Quân mới đi ra, ôm bụng cười đến nghiêng ngả, một nhà này thật tấu hài, cười chết hắn.

Hà Bảo Ngân đi tới, đã cho hắn một cái, tức giận, mắng.

"Huynh cười cái gì mà cười, có gì buồn cười để cười hả..."

Lê Hữu Quân nghe nàng nói, cười càng to hơn.

"Haha... Ta thật không ngờ phụ mẫu nhà muội có thể sủng muội tới mức này...

Nào, đến để ta đưa muội đi đốt thêm mấy cái nhà bếp nữa, chơi cho vui..."

Hà Bảo Ngân trầm mặt, nghiến răng.

"Cút..."

Lê Hữu Quân cười chán rồi, mới dừng lại, thấy nàng tức giận muốn đi, liền đưa tay ra trước mặt nàng, trên tay là một cái hộp bị đốt cháy, lấy lòng.

"Muội xem lần này muội đốt nhà bếp thật không uổng phí đâu. Chiếc hộp này ta tìm đủ cách cũng không mở được, khi nãy ngoài ý muốn ném vào trong đám lửa lại có thể phát hiện được cách mở rồi."

Hà Bảo Ngân bị sự hiếu kỳ dời lực chú ý, nhìn sang cái hộp trên tay hắn.

"Hả? Mở thế nào..."

Lê Hữu Quân thấy nàng không tức giận nữa, cười, dẫn nàng đi tới nhà bếp.

"Đi, chúng ta đi tới nhà bếp, ta cho muội xem điều kỳ diệu..."

Hà Bảo Ngân nhìn nhà bếp trước mặt, nghĩ một chút dẫn theo Lê Hữu Quân đến nhà bếp nhỏ trong viện của mình.

Bình thường nhà bếp này không mấy khi được dùng tới, Hà Trí Bình và Lý Thu Huyền đều cưng chiều nữ nhi, muốn dành những thư tốt nhất cho nàng, nhà bếp ở chính viện đều tuyển về đầu bếp có tay nghề cao, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất, tùy thời đều dựa trên yêu cầu của nữ nhi mà nấu.

Nhà bếp trong viện nhỏ chỉ để đun nước pha trà cho nàng. Điều này cũng đã làm cho mấy người Hà Minh Nguyệt, Hà Thanh Nhân ghen tị đỏ mắt với Hà Bảo Ngân.

Lê Hữu Quân tự mình nhóm lửa, chờ cho lửa cháy mới ném chiếc hộp vào trong đó. Hà Bảo Ngân nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, mong chờ điều kỳ diệu...

"Mấy cái kẻ này cũng thật mưu mô, có ai lấy được chiếc hộp quan trọng này lại mang đi đốt chứ... Chậc chậc... Quá nham hiểm đi..."

Lê Hữu Quân cười nhìn nàng, tay lấy một nhánh củi khảy khảy cái hộp, thấy nó đã bị nung cho đỏ rực, lấy ra bên ngoài.

"Đây chứng tỏ một điều, người làm ra chiếc hộp này có một cái đầu thông minh hơn người và bí mật được dấu ở bên trong chiếc hộp này vô cùng có giá trị..."

Hà Bảo Ngân gật gù đồng ý, hiếu kỳ nhìn chiếc hộp. Cả chiếc hộp bị nung đỏ lựng nhưng hoa văn trên đó lại có màu đen khác biệt còn đang chuyển động. Nàng nhìn Lê Hữu Quân, kích động, nói.

"Cái này còn biết chuyển động này, nhìn hay thế nhỉ..."

Lê Hữu Quân không để ý tới nàng, chỉ chăm chú nhìn vào chuyển động của hoa văn kia, nhưng vẫn không thể tìm ra được quy luật của nó.

"Đây là Bát quái đồ..."

Chiếc hộp nguội dần lại trở về nguyên trạng ban đầu, Hà Bảo Ngân nhặt nó lên, xoay trái xoay phải nhìn một hồi, không khỏi kinh ngạc.

"Lại như ban đầu rồi, không sứt sẹo chỗ nào luôn..."

Lê Hữu Quân gật đầu, cầm lấy chiếc hộp, một lần nữa ném vào trong bếp lửa. Mãi tới lần bị nung đỏ thứ năm, cuối cùng Lê Hữu Quân cũng tìm ra được điểm mấu chốt, Bát quái đồ chuyển động theo quy luật, nhưng sẽ có mấy vị trí nó sẽ dừng lại một khoảng thời gian vô cùng ngắn, nếu không quan sát kỹ sẽ không thể nhận ra được.

Hắn dùng kim nhỏ, chăm chú theo từng chuyển động của Bát quái đồ, ở mỗi một lần Bát quái đồ dừng lại, sẽ dùng kim đánh dấu lại. Sau khi chiếc hộp trở lại nguyên trạng, những chiếc kim kia trở thành mắt trận, có chín cửa, Lê Hữu Quân tính toán, dùng nội lực ép, đóng từng cái kim xuống dưới.

"Cạch.."

Nắp hộp bật lên, Hà Bảo Ngân vui mừng, cười lớn.

"Haha... Mở được rồi... Mày hả bưởi...Haha..."1

Lê Hữu Quân cốc trán nàng một cái.

"Lộn xộn quá đi..."

Hà Bảo Ngân bất mãn trừng mắt với hắn, hờn dỗi.

"Huynh có thể bỏ cái thói cốc trán ta hay không, lõm trán người ta rồi..."

Lê Hữu Quân dùng tay mở nắp hộp ra, bên trong có một miếng ngọc bội đỏ rực, lập lòe quỷ dị. Bên cạnh đó là một chiếc khăn tay của nữ nhân và một bức thư, bên ngoài in đầy hình thù kỳ quái.

Lê Hữu Quân cầm bức thư lên, đọc một lượt nhất thời cả người như ngây dại, Hà Bảo Ngân hiếu kỳ cũng ngó đầu nhìn.

"A... Cái... Cái... này..."

Lê Hữu Quân nhìn nàng, nghiêm giọng, nói.

"Muội tuyệt đối cẩn thận không được lộ ra rằng mình đã nhìn thấy những thứ này nghe chưa..."

Hà Bảo Ngân hai mắt mở lớn, ngây dại mà gật đầu.

"Ta... Ta biết rồi... Nhưng chuyện này chúng ta phải làm sao đây..."

Lê Hữu Quân suy nghĩ một hồi, nói với nàng.

"Ta hiện tại cảm thấy trong triều có thể tin tưởng được chỉ có thể tìm đến Khánh Vương thôi.

Ta sẽ tìm cách bí mật truyền tin này cho hắn, để hắn điều tra. Chuyện liên quan tới giang sơn xã tắc, triều cục này những người trên giang hồ chúng ta không thể vẹn toàn giải quyết được..."

Hà Bảo Ngân khẽ gật đầu, hít vào một hơi thật sâu.

"Huynh nói đúng, chuyện này chỉ có thể để người có địa vị ra mặt mới có thể giải quyết được. Khánh Vương là lựa chọn không tồi..."

Lê Hữu Quân không chờ kịp, vội vàng mang theo những thứ kia rời đi.

Bên trong viện của lão phu nhân, đại phòng, nhị phòng đều có đủ. Nhị phu nhân dâng trà lên cho lão phu nhân, nói.

"Mẫu thân, người không biết đó thôi, Hầu gia nhà chúng ta đúng thật là cưng chiều thê tử cùng nữ nhi đến tận trời cao rồi..."

Lão phu nhân khẽ nhăn mày, nhấp một ngụm trà, ho khan một tiếng.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhị phu nhân cười mỉa mai.

"Mẫu thân không biết đó thôi, Hầu gia nhà chúng ta hiện tại có danh là sợ vợ nha...

Chuyện gì cũng đều nghe thê tử, nàng nói một hắn đều không nói hai...

Cưng chiều nữ nhi tới nỗi, nàng muốn đốt nhà hắn đều tùy nàng..."

Lão phu nhân sắc mặt đen lại, vỗ xuống bàn.

"Hồ đồ..."

Hà Minh Nguyệt ở một bên, vuốt vuốt sau lưng lão phu nhân, nhỏ giọng, nói.

"Ngày trước Tam thúc có tiếng là sủng thê, nhưng hiện giờ thúc ấy đã là Định An Hầu chuyện phải khác đi chứ, đường đường là chủ nhân của Hầu phủ vậy mà lại mang danh sợ vợ, tiếng tăm truyền ra bên ngoài khiến người ta cười nhạo.

Lại nói tiếng tăm của Đương gia chủ mẫu ghê gớm như vậy, thì làm sao có người nào dám tới đề thân với chúng ta chứ..."

Hà Thanh Nhân cũng nhỏ nhẹ lên tiếng, ủy khuất mà nói.

"Đúng vậy, tổ mẫu... Ai nhìn vào Hầu phủ chúng ta cũng nói, chủ mẫu như thế thì nữ nhân trong phủ chúng ta dưỡng ra chắc cũng không kém so với nàng là bao. Ai lại muốn cưới về nhà một con cọp cái để nhà cửa không yên chứ..."

Lão phu nhân nghe xong, máu nóng đã dâng đỉnh đầu rồi... Bên cạnh Hà Mộng lại xen thêm mấy lời.

"Còn có, Ngũ muội, tuổi nhỏ được cưng chiều hết mực, tính tình cao ngạo, cậy mình là nữ nhi của Hầu gia mà kiêu ngạo, không để bất cứ ai vào trong mắt..."

Nhị phu nhân cố nặn ra vài giọt nước mắt, tủi thân, nói.

"Hiện giờ chúng con suốt ngày bị mẫu tử các nàng khi dễ, chi tiêu hàng tháng bị cắt bớt, xiêm y đều phải tự xuất bạc mà mua không còn được trích khố phòng ra may nữa, quả thực là khó khăn vô cùng."

Lão phu nhân nghe con cháu của mình bị tam phòng ở khắp nơi khó dễ như vậy, tức giận tới ngực phập phồng mà thở dốc, chống quải trượng đứng dậy.

"Đi, chúng ta đi tìm Hầu gia nói chuyện..."

Mấy người nhị phu nhân thấy Lão phu nhân phản ứng như vậy, trên mặt đều mang theo ý cười.

Hà Trí Bình đang ở trong viện giúp thê tử nhà mình đấm bóp, Liên ma ma bên cạnh Lý Thu Huyền đi đến bẩm báo.

"Hầu gia, phu nhân, bên ngoài, Lão phu nhân dẫn theo người của đại phòng, nhị phòng bên kia tới ạ."

Hà Trí Bình nhíu mày, khó hiểu, nói.

" Họ tới làm cái gì?"

Lý Thu Huyền hai mắt xẹt qua một vài ý nghĩ, trên môi cong lên, cười châm chọc.

"Xem ra có người không nhịn nổi nữa rồi..."

Hà Trí Bình cùng Lý Thu Huyền ra tới phòng khách đã thấy mấy người lão phu nhân ở đó. Thấy hai người đi tới, tất cả đều quy củ mà kính lễ.

Lão phu nhân liếc mắt nhìn hai người, giọng nói lạnh lùng.

"Hầu gia dạo gần đây thật bận rộn quá. Hôm nay ta tới thăm một chút."

Hà Trí Bình nâng ly trà lên, chậm rãi thưởng thức, hờ hững đáp.

"Không biết lão phu nhân hôm nay, mang theo khí thế mạnh thế này, đến tìm bản Hầu là có chuyện gì..."

Lão phu nhân tay siết chặt quải trượng trong tay, cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn chửi người.

(còn tiếp)