Nguyễn Đông Thanh chém gió về Độc Cô Cầu Bại xong, thì chân núi đã ở trước mắt. Lúc bấy giờ, Lý Thanh Vân đang chăm chú đọc sách, Tạ Thiên Hoa lúi húi làm gì đó ở trước chuồng gà, Đỗ Thải Hà thì đang ngồi kiểm kê sổ sách.
Nghe tiếng xe bò tới, ba người mới ngẩng đầu, rồi liền chạy ra đón ông thầy mình.
Nguyễn Đông Thanh xuống xe, lại đợi ba người Hồng Đô trèo xuống mới giới thiệu Phùng Thanh La là khách của Trương Mặc Sênh. Tạ Thiên Hoa và Lý Thanh Vân tuy khi trước có chút ân oán với Phùng Thanh La, nhưng nhìn thái độ của sư phụ và Trương Mặc Sênh với cô nàng thì cũng chỉ liếc nhau một cái thật nhanh, rồi cùng tiến lên chào hỏi.
Nguyễn Đông Thanh thấy Lý Thanh Vân đang đọc một cuốn sách, ngón tay còn kẹp làm dấu trang thì không tránh khỏi tò mò, liền liếc bìa sách. Khi thấy tên truyện, gã thấy buồn cười vì chuyện đời trùng hợp: Gã vừa mới chém gió với Phùng Thanh La về tình tiết trong *Thần Điêu Hiệp Lữ* xong, thì giờ thằng nhóc Thanh Vân cũng đang đọc chính tiểu thuyết này.
Thế rồi, như nhớ ra chuyện gì, nụ cười trên mặt Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đông cứng lại. Gã trợn mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân, bụng bảo dạ:
“Thằng nhóc này sẽ không đi biến thể Song Kiếm Hợp Bích thành Song Kiếm Xẻo Trứng rồi dạy cho bạn gái của nó chứ?”
Càng nghĩ Nguyễn Đông Thanh lại càng thấy chuyện này có khả năng xảy ra. Dù gì, Lý Thanh Vân cũng đang ở cái tuổi cập kê mới lớn. Giời mới biết khi nào cậu chàng phải lòng con gái nhà người ta rồi dắt người yêu về! Nghĩ đến viễn cảnh cậu học trò lớn nhà mình dạy kiếm pháp trăm chiêu đều nhắm vào chỗ ấy cho con gái nhà lành mà Nguyễn Đông Thanh rùng mình một cái. Đoạn, gã ném hết của nả ở đó, chạy thẳng lên núi, chỉ quẳng lại cho mấy đứa học trò một câu:
“Mấy đứa ở lại nói chuyện, thầy có việc cần làm trước!”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đích thị đang phi lên nhà để hỏi tội cô hàng xóm. Từ sau khi chứng kiến thằng học trò nhà mình kết hợp Cửu Âm Bạch Cốt Trảo với Bạch Hổ Quyền, gã liền bắt Hồng Vân hứa lên hứa xuống sẽ không đưa cho Lý Thanh Vân thêm cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp nào trước khi có sự đồng ý của mình. Thế mà lúc này thằng nhóc Vân đang ôm cuốn *Thần Điêu Hiệp Lữ* đọc lấy đọc để, chả cần hỏi cũng biết ai là thủ phạm!
oOo
Hồng Đô tháo dây, song hành cùng con bò già – Lý Trầm Châu – lững thững bước lên núi. Để lại năm thiếu niên nam nữ ở dưới.
Lúc này, không khí giữa ba người Phùng, Tạ, Lý có chút cổ quái. Kỳ thực, toàn bộ oán hận của Phùng Thanh La đối với hai người Lý Thanh Vân, Tạ Thiên Hoa xuất phát từ lòng tin và niềm tự hào của cô nàng với tông môn của bản thân. Nay nàng ta đã “biết” Bích Mặc tiên sinh lợi hại ra sao, lại thêm việc Kiếm Trì hiện đang giữ quan hệ hòa hảo, thân thiện với y, nên liền muốn xin lỗi hai người họ, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Hai người Lý Thanh Vân khi trước không ưa Phùng Thanh La, nhưng hiện tại vì thái độ của sư phụ và vị “tiểu sư đệ tiềm năng” nhà mình với cô nàng nên cũng không tiện nói lời nặng nhẹ. Thành thử, ba người cứ im lặng nhìn nhau, không nói câu nào.
Trương Mặc Sênh liếc mắt đã nhận ra dường như tình lữ cùng sư huynh sư tỷ nhà mình có khúc mắc, bèn tiến lên, cười nói:
“Xin giới thiệu với hai vị sư huynh sư tỷ, đây là em dâu của hai người. Nếu ba người trước có ân oán gì thì giờ cũng nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ bỏ qua đi! Sau này đằng nào cũng thành người một nhà.”
Phùng Thanh La nghe vậy thì mặt liền ráng hồng, nhưng cũng nhân đó mượn được dũng khí, tiến lên nói:
“Hai vị, khi trước là Thanh La nông nổi, đã xuất khẩu cuồng ngôn. Nếu có gì mạo phạm, hôm nay Thanh La xin tạ lỗi với hai người!”
Hai người Lý, Tạ trố mắt, không ngờ Phùng Thanh La trước giờ vẫn nổi danh “mắt để trên trán” lại chủ động xin lỗi trước. Xem chừng có khi trên đường về đây cô nàng đã bị sư phụ họ “dọa sợ” bằng “thiên địa đại bí” nào đó. Nhưng dù gì người ta cũng đã chủ động xuống nước, ân oán giữa họ cũng không tính là cái gì lớn, thế nên hai người cũng liền nói:
“Lỗi cũng một phần do Thiên Hoa (Thanh Vân)!”
Lý Thanh Vân lại nói:
“Kỳ thực năm xưa Thanh Vân cũng do tuổi trẻ nông nổi, muốn ngao du thiên hạ nên mới từ chối lời mời của Kiếm Trì, chứ không hề có ác ý. Tuy tại hạ vô duyên với thân phận thánh tử của Kiếm Trì, nhưng trước giờ vẫn luôn kính trọng quý giáo!”
Tạ Thiên Hoa thì nói:
“Thiên Hoa cũng phải gần đây sau khi nếm trải chút đắng của cuộc đời mới biết khi trước mình cao ngạo và ấu trĩ thế nào. Cũng mong Phùng thánh nữ bỏ quá cho!”
Trương Mặc Sênh thấy ba người đã làm hòa với nhau thì mặt mày liền hớn hở, còn vỗ tay thành tiếng. Phùng Thanh La lúc này như nhớ ra chuyện gì, liền quay qua hỏi cậu chàng:
“Mà cậu cũng bái tiên sinh làm sư phụ rồi sao? Từ khi nào vậy? Sao không cho tôi biết?”
Tạ Thiên Hoa đứng cạnh, liền không chần chờ đâm ngay một dao:
“Nào có? Là Trương thiếu trang chủ của chúng ta muốn bái sư, nhưng sư phụ lão nhân gia chưa đồng ý. Người bảo cứ chờ đến sau cuộc thi Mỹ Thực Tiến Vua kết thúc hẵng nói.”
Tiểu Thực Thần nghe vậy thì mặt nhăn như khỉ, phản bác:
“Nhị sư tỷ, chị có cần phải rạch ròi thế không? Theo như đệ biết thì cả ba vị sư huynh sư tỷ cũng đâu có được sư phụ thu nhận ngay từ đầu? Theo đệ thấy việc đệ thành công bái sư chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!”
Kỳ thực, trong mấy ngày qua, từ miệng Lý Thanh Vân, Trương Mặc Sênh đã biết cả ba người Lý, Tạ, Đỗ đều phải ở Lão Thụ cổ viện một thời gian mới chính thức được bái sư. Thành thử, cậu chàng thấy mình đặt chân được vào cổ viện đã là thành công bước đầu rồi.
oOo
Hai người Tạ Thiên Hoa, Phùng Thanh La sau khi hóa giải hiềm khích, không ngờ lại nhanh chóng trở nên thân thiết như chị em lâu ngày không gặp. Tạ Thiên Hoa lúc này liền lườm Tiểu Thực Thần một cái, đoạn truyền âm:
“Nếu sau này cậu mà dám giống chú hai chị, phụ lòng Thanh La, thì cậu biết tay chị!”
Trương Mặc Sênh nghe vậy thì có chút dở khóc dở cười, trong lòng thầm nhủ:
“Không biết là ai mới khi nãy còn mặt nặng mày nhẹ với Thanh La nếu mình không lên tiếng giảng hòa?”
Tiểu Thực Thần không ngờ nằm yên cũng trúng đạn, song lại nhớ Tạ Phong Tử Tạ Hàn Thiên có danh tiếng ra sao ở Lục Quốc Chi Địa, thành thử cũng không dám làu nhàu thành tiếng câu nào, rụt cổ lại vâng dạ.