Xuyên Qua Mạt Thế Mãi Mãi Là Nữ Phụ

Chương 31: Gì cũng tới tay




" nay mày còn bảo tao qua làm áo len cùng mày á, nay ai nhập mày à " Lâm Hiểu Huỳnh tay đan len thì cô bạn mình nói.

Cô còn không hiểu Tư Niệm sao a, con nhỏ bạn của cô đây từ nhỏ sống trong yêu thương chiều chuộng của cả nhà.Đến đầu ngón tay cũng không có dính nước ấy chứ, rửa cái chén cũng không biết nói chi đến đan len công phu này.

Nay lại có hứng rũ cô qua chỉ nó đan len, ây cha ây cha Lâm Hiểu Huỳnh nghe có mùi mờ ám đâu đây.

" còn không phải mấy nay tao thấy thời tiết dần chuyển lạnh sao? lại thấy anh Phong ăn mặc phong phanh quá, tao mới nhờ màu chỉ đan len nè " Tư Niệm trừng mắt nhìn cô nói.

" chà chà thì ra là vì anh tao " Lâm Hiểu Huỳnh cười xấu xa nói.

" tao nói cho mày biết, anh trai tao là đầu gỗ mày không tấn công ổng thì còn lâu anh hai tao mới hiểu " Lâm Hiểu Huỳnh hướng dẫn nói.

" vậy à?" Tư Niệm nghiêm túc suy nghĩ, nhưng cô chưa bao giờ theo đuổi ai cả.

" để tao bày cho mày cách, yên tâm có tao làm chỗ dựa cho mày " Lâm Hiểu Huỳnh quá hiểu cô bạn của mình rồi, hai người ghé sát đầu lại với nhau nói nhỏ gì đó.

Sau ngày hôm đó tần suất Tư Niệm xuất hiện tại Lâm gia nhiều hơn, nhưng điểm đặc biệt là luôn vô tình hay cố ý xuất hiện trước mặt Lâm Gia Vỹ.Một tuần này Tư Niệm luôn sang Lâm gia, cô cùng Lâm Hiểu Huỳnh đan len với nhau.

Hôm đó Tư Niệm nhìn ngó xung quanh, trên tay là một túi đồ bên trong đó là áo khoác len kiểu dáng của nam. Cô đứng ngồi không yên chờ Lâm Gia Vỹ chở về, bên cạnh là Lâm Hiểu Huỳnh ngồi cùng.

" anh Gia Vỹ " Tư Niệm vui vẻ chạy nói.

Lâm Gia Vỹ lúc này vừa xử lí công vụ về, nhìn thấy hai người liền mỉm cười rồi ngồi xuống kế bên, lấy ly rót nước rồi uống một ngụm, mới mở miệng nói chuyện.

||||| Truyện đề cử: Trái Tim Này Nhớ Em! |||||

" Tiểu Niệm đến chơi sao?"



" vâng " Tư Niệm ngại ngùng cười nói, ngón tay di di trên túi đồ ngập ngừng muốn nói lại không.

" Tư Niệm có đồ muốn tặng anh đó, cậu ấy thấy anh làm việc vất vả trời lại chuyển lạnh nên đã vụn tâm đan cho anh cái áo len đó " Lâm Hiểu Huỳnh thở dài, bình thường cô bạn thân lanh lẹ lắm mà hể gặp anh trai liền không nói được chữ nào.

" thật sao?" Gia Vỹ vui vẻ hỏi.

" ừm " Tư Niệm đưa túi đồ lên cho anh.

Lâm Gia Vỹ mở túi đồ ra, lấy áo ra thử mặc lên người kích cỡ liền rất vừa người.Anh nhìn Tư Niệm cười một cái thật tươi, ngũ quan của Gia Vỹ thuộc kiểu anh tuấn dịu dàng cười lên càng ấm áp.

" anh thích nó không?"

" anh thích lắm! cảm ơn Tiểu Niệm " Gia Vỹ liền mặc lên người không chịu tháo xuống, miệng cười không khép được.

" anh không biết đâu, nó đan len màu cũng bị xước chảy máu cho được.Tư Niệm ngốc hết chỗ nói " Lâm Hiểu Huỳnh giả bộ nói, cô liếc mắt qua liền thấy anh trai mình sốt sắng cả lên.

" ui em thấy hơi đau bụng, đi trước đây " Cô khẽ cười trong lòng, sau đó mặt nhăn nhó ôm bụng chạy đi.

" con gái gì mà…" Gia Vỹ thờ dài lắc đầu, tay lại nắm lấy hai tay Tư Niệm lo lắng kiểm tra.

" …" Tư Niệm đỏ cả mặt nhìn tay anh nắm lấy tay mình, trái tim đập rộn ràng cả lên.

Phía xa Lâm Hiểu Huỳnh lén đứng nhìn, âm thầm bỉu môi rõ ràng anh trai cô cũng thích Tư Niệm vậy mà còn không bày tỏ.Anh không biết Niệm Niệm thích anh rất lâu rồi sau, một người thì đã ba mươi có thừa, người thì sắp chạm mốc bốn mươi tính như vậy cả đời hay sao?.

Bọn họ yêu nhau mà cũng thật khó hiểu quá đi, thích thì hốt nhau về chung một nhà.Vậy mà không bày tỏ chuyện gì cũng tới tay cô.