Xuyên Qua Mạt Thế Mãi Mãi Là Nữ Phụ

Chương 4: Bắt đầu




" em trai tao bảo sẽ cho người đón tao về, mà cũng chẳng biết chuyện gì nữa " Tư Niệm tay xoa xoa cầm nói.

" Tiểu Phong có nói khi nào đón mày không?" Lâm Hiểu Huỳnh đang lựa đồ ăn liền hỏi.

" em ấy bảo chậm nhất cũng tầm ba bốn ngày á? nhưng mày một mình tao không yên tâm " Tư Niệm thở dài, sở dĩ cô đến thành phố xa xôi hẻo lánh này còn không phải vì đứa ngốc này sao?.

Nếu bây giờ Tư Niệm trở về, thì thành phố lớn như vậy chỉ còn hai mẹ con Lâm Hiểu Huỳnh, hơn nữa cô bạn này lại mất bệnh tim cô thật sự không yên tâm một chút nào luôn.Đã vậy người lại ngu ngu ngơ ngơ, lâu lâu lại hâm hâm dở dở mới chết chứ? cái này không có Tư Niệm thì Lâm Hiểu Huỳnh bị bán lúc nào chẳng hay.

" ba ba mới nãy cũng gọi là tầm ba ngày gì đó đón tao, vậy chúng ta cùng về " Lâm Hiểu Huỳnh qua loa nói, chú tâm lựa đồ ăn.

Tư Niệm bên cạnh nhìn cô chặt lưỡi hai cái, lại nhìn xung quanh đang chú ý bên này liền thở dài than.

" tuy mày không được bình thường, nhưng túi da không tệ đâu.Này nhìn xem mọi người đều đang nhìn mày đó " Tư Niệm nháy mắt nhìn cô nói.

" mày muốn ăn đấm à?" Lâm Hiểu Huỳnh trừng mắt nói.

Tư Niệm xì một tiếng, sau đó đem đồ ra thanh toán rồi bả ca quay về chung cư, nhưng nữa đường liền có thông báo họp cư dân nên ba người phải đến họp gấp.Cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, mà cần họp gấp như vậy.

Nơi của ba người các cô là chung cư cao cấp, chia làm ba khu A,B,C mỗi khu sẽ có một quản lí riêng biệt.Những nơi khác cả tòa chung cư chỉ một ban quản lí, nhưng đó là bình thường chung cư bọn cô chính là chung cư cấp cao đó liền đãi ngộ cũng khác.

Chỗ cô là khu C, cũng là khu có xa cổng chính nhất, lúc đầu cô thích yên tĩnh nên chọn khu này a.

" lần này họp gấp là vì chung cư chính ta sẽ bị phong tỏa, người dân không được ra cũng như vào cụ thể khi nào thì tôi không biết, nhưng cũng sẽ nhanh thôi " Lão Lí đội trưởng của ban quản lí khu C nói.

" tại sao lại phong tỏa?"

" con tôi làm sao đi học đây?"



" tôi còn đi làm nữa?"

" sao vô lí như vậy, còn có pháp luật không hả?"

" đúng đó "

"...."

" mọi người đã nghe thông báo trên TV rồi chứ? chung cư chúng ta chính là có người nhiệm bệnh, đã được đưa đến bệnh viện cũng vì vậy mà bị cách ly một thời gian " Lão Lí ho một tiếng tiếp tục nói.

Cuộc họp tiếp tục diễn ra trong sự bất an của người dân, nhưng may mắn là đồ ăn vẫn cung cấp cho cư dân nơi này, cũng như các cửa hàng tiện lợi hay tiệm thuốc ở chung cư vẫn hoạt động bình thường.

" làm sao mọi người đến chúng ta được đây?" Tư Niệm có hơi lo nói.

" Bác Lí cũng nói là sớm thôi mà, để một hai ngày nữa xem, nếu không ổn thì điện về " Lâm Hiểu Huỳnh nói.

" phải rồi, mày còn thuốc uống không đó " Tư Niệm hỏi.

" còn nhiều lắm đừng lo "

Hai ngày nữa trôi qua nhưng mà tình hình cũng không mấy khả quan. Tư Niệm cùng Lâm Hiểu Huỳnh không đi làm, Bình An cũng đã xin nghỉ, hai ngày nay cả ba đều đống đô ở nhà ít khi ra ngoài.

Bên ngoài luôn có cảnh sát đứng canh giữ vô cùng nghiêm túc, Lâm Hiểu Huỳnh đứng từ trên nhìn xuống thông qua cửa sổ, cô có điểm bất an trong lòng.Quả nhiên sáng ngày thứ ba có chuyện xảy ra.

Rạng sáng hôm đó, Lâm Hiểu Huỳnh bị tiếng ồn làm cho tỉnh, cùng với tiếng súng phát ra cuối cùng ánh nắng chiếu xuống tia sáng đầu tiên của ngày mới thì lại yên tĩnh vô cùng.Cô tò mò cùng lo lắng mà rời khỏi giường, đi đến bên cửa sổ vén rèm lên.



" cái gì đây!?" Lâm Hiểu Huỳnh kinh hoảng mà ngồi sụp xuống lấy tay che miệng, khung cảnh bên dưới kinh khủng quá.

Cảnh tượng dưới chung cư là xác người nằm la liệt, có thi thể nguyên vẹn có cái thì lại thiếu mất tay chân, nội tạng chỗ nào cũng có, máu me bê bết cả lên.Bức tường đằng sau thì hở một lỗ, lúc nhìn mơ hồ cô còn thấy đồng phục của đồng chí cảnh sát ở đó, toàn là máu.

Xung quanh dưới tán cây còn có vài người dáng đi rất quỷ dị, nghiên ngã đủ kiểu.Lâm Hiểu Huỳnh tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng cô rất bánh bèo!.Nhìn cảnh tượng này thật sự chưa thể tiếp thu nổi, vì kích động mà hơi thở dồn dập.

" mẹ, mẹ....nhanh uống thuốc " Tư Duệ Bình nhanh chóng lục tìm thuốc cùng nước khi thấy biểu hiện của mẹ mình.

Sau khi uống thuốc xong thì Lâm Hiểu Huỳnh đã đỡ hơn, nhịp thở cũng đã ổn định.Cửa phòng lúc này bị người mở ra, Tư Niệm xong vào nhìn thấy bạn thân mình ôn ngực liền hoảng.

" Hiểu Huỳnh không sao chứ?"

" không...không sao " Cô nhẹ lắc đầu.

" bên ngoài đang rất loạn rồi " Tư Niệm ánh mắt phức tạp nói.

" điện thoại, điện thoại " Lâm Hiểu Huỳnh tìm kiếm xung quanh.

" của mẹ đây " Lâm Bình An đứng dậy lấy giúp cô điện thoại.

Sau đó Lâm Hiểu Huỳnh liền nhanh chóng mở danh bạ, bấm điện cho người nhà đầu dây kia đổ chuông dài nhưng không có người, đến lần thứ ba mới có người bắt máy.

" Tiểu Huỳnh con không sao chứ?" Mẹ Lâm lo lắng hỏi.

" mẹ, mọi người vẫn ổn chứ?"

" đều ổn, bọn ta cùng Tư Gia đã đến căn cứ quân sự Thủ Đô rồi, ba đứa yên tâm ba ba con đã cho người đến đón mấy đứa rồi " Mẹ Lâm trấn an nói.