Xuyên Qua Mĩ Nam Tóc Trắng: Công tử Huyền Tuyết Y

Xuyên Qua Mĩ Nam Tóc Trắng: Công tử Huyền Tuyết Y - Chương 8




[ Thái Tử : Nam Long !

Chính là yêu nghiệt

" ác lang " ]

Tuyết Y nhìn nam tử ở trước mắt , hắn một thân mặc y phục màu trắng muốt , thân hình cao ngất , chắc hắn cao phải 1 m 80 , một mái tóc dài vừa đen lại vừa mượt được gim đơn giản bằng một cây trâm bằng gọc qúy , dung mạo thanh tú như là thần tiên ( Tuyết Y , Chu Vũ linh thầm nghĩ :

nga , từ khi ta tới cái thời cổ đại này toàn gặp là các soái ca không thôi nhỉ , chắc là ở cái thời cổ đại này tinh lực của trời đất trong lành rất là dồi dào nên xản xuất ra toàn soái ca là soái ca không thôi à , ngay cả cái tên chu vân long và ứng thiên hồng , cũng là dung mạo hảo xinh đẹp , ách , tại sao khi không ta lại nghĩ tới hai cái tên đại biến thái kia chứ ) , nhưng nam tử này ta đâu có quen đâu a , vì sao hắn lại bao dùm giúp ta toàn bộ mọi thứ được chứ , hay là hắn lại có ý gì với ta a , cần phải cẩn thận mới được , nhưng chả phải là ta giờ đã được Lan Anh hóa trang thành một tiểu nữ tử bình thường rồi hay sao , nên đâu có gì sơ hở kia chứ , ta chính là nên bình thường kẻo không sẽ lại hỏng truyện , ta nói .

" Vị công tử đây là ai ? Tiểu nữ đâu có quen biết với người đâu a ? Vì sao người lại giúp tiểu nữ ". Lúc này là Tuyết Y đang thì hóa trang thành một tiểu nữ hài , nên cũng đành phải sửa theo cách xưng hô để đóng kịch được tốt hơn .

Nam tử mặc y phục màu trắng kia nhìn Tuyết Y mỉm cười nói .

" Ta là ai a ? Ừ thì là một người tốt muốn giúp đỡ một vị tiểu thư xinh đẹp liệu có được hay không a ? ".

Nam tử đó hơi cúi đầu xuống nhìn Tuyết Y .

Lúc này Tuyết Y thực sự có chút bực mình , lại là một tên háo sắc nữa a , bất qúa là hắn có một chiều cao rất được có thể so với Tuyết Y đang ở độ tuổi thiếu niên , nên chiều cao chưa phát triển hết , đương nhiên là vẫn còn có chút khiêm tốn so với nam tử y phục trắng to lớn a .

( Vì anh kia chiều cao là 1 m 80 cơ còn Tuyết Y thì chỉ có 1 m 50 mà thui ) .

Tuyết Y thầm mắng hắn .

" Nha , nhà ngươi nghĩ là nhà ngươi có tiền thì lên vẻ a , bổn thiếu gia ta đâu có cần nhà ngươi phải bố thí , đó là tự nhà ngươi tự nguyện bỏ tiền ra mà thôi , mà ngươi nghĩ là ngươi cao đến như vậy đâu a , còn cúi đầu xuống mà nhìn nữa chứ , hứ , đã thế thì ta có chỗ thì cứ nghỉ , chờ coi nhà ngươi rốt cuộc lại muốn làm gì nữa đây ".

Tuyết Y chỉ nghĩ như thế thôi chứ không dám nói , nhưng dung mạo nhẹ mỉm cười nói .

" Ân , thế thì tiểu nữ xin tạ ân của vị công tử chưa biết qúy tánh ( tên ) này nha , bây giờ thì tiểu nữ đã thấy người rất mệt rồi , nếu như không có truyện gì khác nữa , thì tiểu nữ xin cáo lui về phòng nghỉ ngơi a ".

Tuyết Y nói .

Người nam tử kia nói .

" À , không còn việc gì , tiểu thư đây cứ việc lên phòng nghỉ ngơi , mà ta tên gọi là : Ngạo Nam Long ".

Tuyết Y nhìn nam tử nói .

" Vậy thì tiểu nữ xin cáo lui , a , Ngạo Nam Long , công tử ".

Người kia vốn chính là Ngạo Nam Long thân thế của hắn vốn là Thái Tử của

Người kia chính là Ngạo Nam Long hắn vốn là Thái Tử của Phi Thiên Quốc , Tuyết Y nhìn qua hắn một lần nữa rồi đi theo tiểu nhị của nhà trọ Bình Lai dẫn về phòng của mình .

Khi Tuyết Y đi vào thì tiểu nhị còn có căn dặn qua , nếu như mà quan khách có gì cần căn dặn thì dặn dò với phục vụ ở dưới lầu , bọn họ sẽ phục vụ thật chu đáo nha !

Tuyết Y nhìn theo tiểu nhị và nói .

" Đã được rồi a , nhưng tiểu nhị , ở đây có " dục bồn " ( thùng gỗ lớn dùng để tắm ở trong phòng ) dùng để tắm rửa được không a , ta muốn tắm , cả ngày hôm nay đã bụi bặm lại thấm mệt nữa , ta tắm xong rồi mới có thể nghỉ ngơi được a ". Tuyết Y nói .

" À , ý của tiểu thư đây là bồn tắm a , có , đợi một lát , sẽ có người mang lên cho tiểu thư ".

Tiểu nhị nói .

Đợi một lát sau là đã có người mang tới một cái thùng gỗ rất lớn , ở bên trong thùng có thể chứa được một người mà vẫn còn thỏa mái , sau đó thì họ đổ nước ấm vào trong thùng , rồi thì tất cả đều lui ra ngoài .

Tuyết Y thấy bọn họ đã đi ra ngoài hết , bèn nhanh nhẹn chạy ra hướng cửa phòng , rồi cài then cửa phòng cho cẩn thận lại , sau đó cậu nhìn ở xung quanh phòng nếu như mà có cửa sổ thì cũng là mang đóng kín lại , rồi gài then cẩn thận !

Tuyết Y lôi ra ở trong tay nải lấy ra một bộ y phục , Tuyết Y nhìn bộ y phục này là có mấy bộ y phục để thay đổi thôi nhưng liền phát hiện ra một vấn đề , vì bản thân Tuyết Y hiện giờ là đang cải trang là thân phận nữ nhi , nhưng những y phục đây đều là toàn bộ nam trang phục !!

Nhưng thôi , dù sao hiện giờ thân thể này là nam nhi , nên đây vốn là y phục của mình , tiện tay với lấy một bộ màu trắng tinh khiết mang ra để tắm xong rồi thay cái đã .

Tuyết Y khi nhìn quanh cảm thấy hiện giờ trong phòng chỉ còn lại một mình , liền an tâm , thoát y phục nữ trang rườm rà kia xuống , toàn thân đã lõa thể ra một cảnh xuân quang tuyệt đẹp của một nam hài tử ra rồi từ từ đi vào trong dục bồn .

" Nga , hảo rễ chịu

a , nước tắm vừa đủ

ấm , rất là thoải mái nha ". Tuyết Y giờ thì hai mắt phượng đang thì lim dim nhắm lại hưởng thụ hơi nước ấm ở trong dục bồn , nhưng rồi cậu giật mình mở mắt ra , đưa tay vớ lấy một cái khăn tắm ở ngay bên cạnh tẩy rửa , chà , kì cọ khắp thân mình ...

Sau khi đã tắm xong thì đứng dậy đi lau khô người và thay y phục chuẩn bị lúc nãy vào .

Tuyết Y giờ thì nhìn vào trước gương đồng mới phát hiện ra , toàn bộ lớp hoá trang ở trên mặt đã bị bong ra , có lẽ là từ khi tắm , để lộ ra dung mạo xinh đẹp đến mê đảo chúng xinh của mình !.

" Thôi chết rồi , lớp dịch dung bị hỏng mất rồi a , giờ thì ta phải làm sao đây ? ". Tuyết Y thở dài .

Nhưng ngay sau đó thì cậu cũng đã thôi lo lắng vì mình đã ra khỏi hoàng cung của Nam Hải Thần Triều từ lâu rồi , nên hiện giờ cũng đã yên tâm , mà còn nữa nếu ta quay lại là thân nam nhi như trước kia , thì chắc là cái tên sắc lang lúc nãy biết được mình cũng là nam nhân như hắn , thì hắn sẽ từ bỏ ý định kia với mình nha .

Nghĩ thế , nên cậu liền thay vào bộ y phục nam trang của mình .

Cầm lấy cái khăn bông khô để lau đi mái tóc dài màu trắng ẩm ướt của chính mình !!

Sau đó tự lấy chiếc lược gỗ ở bên cạnh chiếc gương đồng tự phục vụ chính mình chải đi mái tóc dài màu trắng kia !!

Lúc này mái tóc còn hơi ẩm ướt , nên cậu đành phải để xõa mái tóc ra cho nó tự dần dần khô .

Lúc này Tuyết Y trông cứ như những cảnh mông lung ở trong tiên cảnh , xinh đẹp , kiều diễm , giống tiên nữ

giáng trần ...

" Nha , thật là mệt , tắm xong , rất thoải mái , giờ thì mình muốn

đi ngủ ". Tuyết Y lẩm bẩm nói một mình ở trong phòng , xong xuôi , chưa kịp đợi tóc khô hẳn liền phóng vù lên chiếc giường êm ái , vun chăn lên người đắp vào nhắm mắt lại từ từ ngủ ...

Tuyết Y ngủ cho tới trưa ngày mới tỉnh dậy ( ủa , anh chàng này có lẽ là mèo lười biếng ngủ ngày a ) ...

Lúc này cậu mới chậm rãi từ mở mắt ra !

" Ủa , sáng rồi sao ".

Cậu tỉnh dậy , mắt nhắm mắt mở đi tới chiếc gương rồi chải lại mái tóc còn để rũ rượi từ tối hôm qua , giờ đã khô ...

Tuyết Y tiện tay sau khi chải xong tóc liền dùng tay khéo tách ra một nắm tóc vừa phải ở trên đỉnh đầu rồi lấy sợi dây lụa buộc gọn lại sơ qua ....

Tuyết Y chải đầu tóc xong xuôi liền kiểm tra lại y phục trên người cho đàng hoàng rồi bước chân xuống lầu dưới .

Cậu đang bước chân ở trên lầu , thì toàn bộ những khách nhân ở bên dưới đều ngước mắt lên cầu thanh ngây ngốc nhìn mĩ thiếu niên đang bước xuống dưới .

Ở bên dưới , có cảm giác như là thời gian đã ngừng lại vì trong phút chốc , toàn bộ mọi người đều đình chỉ hết động tác lại , ánh mắt ngước nhìn về Tuyết Y .

Tuyết Y xuống dưới lầu rồi cảm thấy mọi người ở đây có gì đó cứ kỳ quặc , nhìn mình mà tự nhiên lại có thể hóa được thành tượng sao ? ( vì em đẹp qúa đấy mà ) .

Cậu liền giả bộ ho khan một tiếng , lúc đó mọi người mới thôi không nhìn mình nữa tiếp tục hoạt động lại những động tác dở dang khi nãy .

Tuyết Y hướng về chỗ của tiểu nhị hỏi .

" Tiểu nhị ca ca này , ngươi có thể mang ít đồ ăn tới bàn trống kia được không a ? " .

Tuyết Y đưa tay chỉ về bàn trống .

" Ân " . Tiểu nhị trả lời , nhưng ngay sau đó có cảm giác vị này là ai nha , hình như là vị thôn nữ tiểu thư tiểu cô nương lúc tối hôm qua , nhưng trước mắt tiểu nhị giờ lại là một tuấn mĩ nam thiếu niên , dáng dấp đẹp tựa thiên thần tiên tử , tiểu nhị hơi nghi ngờ nên hỏi .

" Nhưng vị khách quan đây là ai a ? Có phải là vị tiểu thư tối hôm qua , ý của ta là vị tiểu thư tối qua đâu rồi a ".

Tiểu nhị nói xong , liền đi lén ngắm lại dung mạo tuấn tú yêu mị này , hắn đang thầm so sánh giữa Tuyết Y mĩ nam và tiểu cô nương thôn nữ mặc phục trang người ở trong đoàn xiếc tối qua :

Vị tiểu mĩ nam này dáng người nhỏ nhắn mảnh mai , chắc là vóc người thì đúng là bằng với tiểu nữ tử đó , nhưng trông nam tử trước mắt này dung mạo thanh tú đến độ khuynh đảo chúng sinh , mái tóc dài trắng muốt trông thật tuyệt đẹp trông thật là đặc biệt , đôi mắt hổ phách càng nhìn sâu vào càng bị hút hồn vào , đôi lông mi vừa dài vừa cong vút , cái sóng mũi cao cao nho nhỏ trông thật là đáng yêu , đôi môi đỏ thắm hình trái tim trông thật là gợi cảm , làn da của tiểu nam nhân trước mắt kia trông thật là trắng hồng lại mịn màng , nhìn mà chỉ muốn sờ thử chút coi , nhưng vị tiểu mĩ nam này ngoài thân hình thật là giống với tiểu cô nương đó thật là giống nhau a .

Nhưng mà dung mạo và giới tính thì lại là một trời một vực , lẽ nào đây hẳn là thuật dịch dung đi ( hóa trang ) ...

[ DỤ DỖ TIỂU BẢO BỐI ]

Tuyết Y nhìn về phía ánh mắt kỳ quái của tên tiểu nhị này , cũng có cảm giác là hắn đang thì thầm đánh giá mình , vì chính mình ngày hôm qua còn là một tiểu cô nương sao giờ lại là một tiểu nam hài , Tuyết Y nhìn sâu vào mắt của tiểu nhị , khiến cho hắn bị giật mình , Tuyết Y mỉm cười nhẹ nhàng một chút rồi nói .

" Vị tiểu nhị ca ca này , huynh có phải là đang thắc mắc gì về tiểu đệ đệ có đúng không a ? ".

Hắn bỗng nhiên bị hỏi giữa lúc đang thì ngơ ngác nhìn người , nên hơi bị giật mình một chút gương mặt có chút lúng túng trả lời .

" À , là ta có chút không rõ ràng cho lắm , đó chính là tối qua người mới tới chính là dung mạo là một vị tiểu nữ nhân a , tiểu thư , sao hôm nay tiểu thư đây lại biến thành công tử thế này a ".

Hắn thở phào liều một hơi nói tiếp .

" Tiểu nhân , ta , ta , chính là rốt cuộc không rõ ràng vị khách nhân đây chính là tiểu thư hay công tử , ta thực là không biết nên xưng hô với khách nhân như thế nào cho phải đây a ? " .

Tuyết Y nhìn vào thái độ lúng túng của tiểu nhị thì giờ đã rõ nên nói .

" Thì ra là truyện này thật a , ta vốn dĩ là nam nhân nên đương nhiên là tiểu nhị ca cứ gọi ta là công tử đi " .

" À , không có việc gì nữa thì ta ra bàn ngồi nha , phiền tiểu nhị ca mang điểm tâm đến bàn cho ta " . Nói xong Tuyết Y tiêu sái tiến thẳng một mạch về chỗ cái bàn trống để ngồi .

Một vị nam tử mặc phục y màu trắng dung mạo thanh tú cũng đang ở trên lầu đi xuống , hắn đi thẳng về phía bàn của Tuyết Y ngồi đối diện với cậu , hắn lặng yên ngồi xuống không gây ra động tĩnh gì khác mà chỉ im lặng nhìn Tuyết Y .

Tuyết Y thấy hắn khi không lại ngồi cùng mình không những thế , hắn cư nhiên lại nhìn chằm chằm về mình như vậy , nam tử kia không nhịn được đặng nên nói trước .

" là ai đây a ? Ta nhớ không nhầm thì vị công tử đây chính là vị thiên kim tiểu thư của tối qua đây a , như thế nào chỉ qua một đêm cho đến trưa liền đã hóa ra công tử rồi a " .

Nam tử đó chính là Ngạo Nam Long hắn ôn nhu thanh âm ngắm tiểu mĩ nam xinh đẹp ở trước mắt này nói .

Tuyết Y ngẩng đầu lên nhìn về nam tử .

" Hừ " một tiếng rồi nói.

" Lại là vị công tử đây a , người hóa ra là luôn đi theo sát ta a , nhưng công tử đây không phải là có ý gì với ta đó chứ , có lẽ là công tử đây đã hiểu nhầm tối qua ta mặc phục y của nữ nhân nên hiểu lầm , thực ra ta là nam nhân chân chính a , nên công tử nếu biết được ta là nam nhân thì chính là không nên theo đuổi ta , còn ta là nam nhân chính là không thích nam nhân a " .

Tuyết Y nói giải thích .

" Hì , thế a , nhưng chính vì tiểu đệ đệ đây không phải là một tiểu thư nên ta chính là càng thích nam nhân a " .

" Còn nữa , ta thật không ngờ là khi nhà ngươi tháo ra những đồ dịch dung của nữ nhân kia , nha , ta không ngờ đến là dung mạo thật của ngươi lại là hảo xinh đẹp như thế này ".

" Bất qúa , ta rất thích cái vẻ đẹp này của nhà ngươi , chính là làm khuynh đảo tất cả chúng sinh , mị hoặc lòng người nha " .

" Ngươi , đúng là một tiểu yêu nghiệt với bộ dáng đáng yêu đây

mà " . Ngạo Nam Long ghé sát vào vành tai nhỏ nhắn xinh đẹp của Tuyết Y phả , phả hơi nóng vào tai của cậu khiến cho cậu tự nhiên rùng mình , kinh hách , nên lùi lại cách xa hắn một chút , giọng thanh hơi run nói .

" Cái , cái gì , nhà ngươi , cũng thích nam nhân a , nhưng ta đã nói chính là ta không thích , ngươi chính là tránh xa ra ta một chút ".

Tuyết Y có chút run rẩy hoảng sợ tránh ra nam tử đang thì phả hơi nóng vào vành tai mẫn cảm ...

Đã sửa bởi Bùi thị Thúy Vân lúc 28.10.2012, 17:55.

Tiểu nhị vừa mang đồ ăn tới bàn nói .

Sau đó thì Ngạo Nam Long mới rời khỏi Tuyết Y một chút , hắn chăm chú nhìn Tuyết Y khiến cho cậu có cái cảm giác cứ như là Ngạo Nam Long kia cứ nhìn mình cứ như là bản thân không mặc y phục gì đó .

Tuyết Y thấy vậy mà lúc nãy Ngạo Nam Long kia cũng vừa làm một động tác kích thích chính mình làm cho dung mạo của Tuyết Y có chút ửng đỏ nói với tiểu nhị vừa mới mang đồ ăn tới .

" Tiểu nhị , được rồi , ngươi cứ để đồ điểm tâm ở đây là được rồi ".

Ngạo Nam Long hắn thấy tên tiểu nhị vừa lúc xuất hiện ở đây quấy rầy hắn truyện tốt kia , cư nhiên hắn vẫn là dừng lại những hành động trêu nghẹo kia vì ở đây là chỗ đông người , nên hắn có ý định nhằm vào thời điểm gì đó thì sẽ ăn sạch sành sanh tiểu mĩ nam trước mắt này ,

hắn ngồi đối diện với Tuyết Y thấy người ta đã mang đồ ăn đến mà mĩ nhân còn chưa đụng đũa , hắn bèn nói .

" Sao thế , tiểu mĩ nhân , ta ở đây chính là làm ngươi không thoải mái sao , vậy ta qua bên kia , ngươi cứ tự nhiên mà dùng " .

Hắn thấy Tuyết Y còn ngồi im , bèn cáo lui qua bên bàn bên cạnh trước , Tuyết Y thấy hắn khi không trước mắt bao nhiêu con người mà lại cứ gọi mình là tiểu mĩ nhân , nhưng ta là nam nhân , hơn nữa còn có họ có tên nha , nên chính là trước mặt người kia lườm nói .

" Này , ta có lẽ là nên gọi ngươi là Ngạo công tử a , chúng ta cũng chỉ là vừa mới quen biết lúc tối qua mà thôi , chính là kẻ lạ mặt nhân , ta chính là đâu cần công tử đây phải " bao " ta , ta vẫn có tiền có thể tự chi tiêu cho chính mình ,

nên dựa vào cái gì mà Ngạo công tử hôm nay lại tới để trêu trọc ta " .

Tuyết Y nhìn Ngạo Nam Long nói , ánh mắt chính là càng nhanh rời xa người kia , càng tốt .

" Hả , à , thế tiểu mĩ nhân thấy ở chỗ nào mà ta lại tới để trêu nghẹo người a , mà chính là ai biểu nhà ngươi lại có bộ dánh khi đang chuẩn bị lớn lên lại mĩ đến thế , mà mĩ nhân không biết Ngạo Nam Long ta là ai ?

Nhưng tính cách của ta mà thích gì thì sẽ không từ bỏ mọi thủ đoạn để có được thứ đó đâu , ngay cả con người nếu như ta mà thích thì cũng chẳng ai có thể cản được ta tiến tới với người đó " .

Hắn vừa nói mà cứ như là vừa cảnh cáo Tuyết Y , qua thoáng chốc , cậu tựa hồ như nam nhân đây có một cái cảm giác rất là bá đạo của bậc quyền qúy , nên cậu có cảm giác sợ hãi , nam nhân kia không nói nhiều , nói xong , bèn rời khỏi chỗ của Tuyết Y qua bàn bên cạnh ngồi , nhưng chính là ánh mắt kia của hắn vẫn để ý tới từng động tác cử chỉ của cậu , làm cho cậu không được tự nhiên , nhưng đúng lúc , cái bụng nó biểu tình đói bụng , nên bắt buộc Tuyết Y đành phải cầm đũa lên chậm rãi từ từ ăn , chính là bữa cơm này Tuyết Y ăn không có một cảm giác gì là ngon miệng ...

Khi đang thì dùng cơm thì Tuyết Y chợt nhìn thấy ở phía xa có một bóng ảnh rất quen thuộc , khiến cho cậu để ý tới , cậu bỗng nhiên vui mừng vì bóng người quen thuộc kia không phải là ai khác mà chính là mẫu phụ , nhưng mẫu phụ vì cớ gì mà người lại chỉ tới đây có một mình thôi a , Tuyết Y sợ nhận nhầm người , nên cậu để ý quan sát rõ kĩ người đó hơn :

Người đó cũng có một mái tóc bạch kim ( trắng ) thuần khiết , đôi mắt hổ phách giống mình , dung mạo xinh đẹp , ánh mắt quen thuộc , ngay cả con người cũng quen thuộc , đúng rồi là mẫu phụ a ,

Phương Thái Sinh vừa mới bước vào trong quán trọ Bình Lai chính là bao nhiêu ánh mắt ngước vào nhìn , còn về Tuyết Y lúc này cậu nhìn thấy hình bóng của người thân yêu quen thuộc , không còn để ý gì tới xung quanh , bèn vui sướng reo to lên , gọi người tóc trắng vừa mới bước vào .

" Mẫu phụ , mẫu phụ , Tuyết Y ở đây a " .

Tuyết Y reo lên , sau đó thì không kịp Phương Thái Sinh quay người lại nhìn mình , bèn chạy nhanh ra ngoài tới gần nam tử .

Phương Thái Sinh bỗng nhiên nghe được tiếng gọi quen thuộc , người theo bản năng xoay người lại chỗ âm thanh vừm mới gọi , phương Thái Sinh bèn vui mừng kích động cảm xúc reo lên .

" Tuyết Y , hài tử , con làm cho ta tìm con ở khắp mọi nơi a " .

Hai người trong chốc lát vui mừng mặc kệ những người ở xung quanh , hai người ôm nhau thân thiết vì đã cách xa nhau từ lâu ngày , tạo nên một hình ảnh tuyệt đẹp mái tóc trắng như nhau ôm lấy ôm để ở giữa quán trọ .

Tuyết Y vui qúa ôm chặt lấy mẫu phụ mà quên đi mất Ngạo Nam Long vẫn đang thì dõi theo hai người .

" Mẫu phụ , hài nhi gặp chuyện , vì sao đã lâu lắm rồi người mới tìm đến con " .

Tuyết Y kéo kéo vạt áo của mẫu phụ nhưng dường như không thấy cha đâu cả cậu kéo mẫu phụ xuống ghế ngồi ở bàn mình rồi làm ra một bộ dạng đau khổ làm nũng với người .

" Ai da , hài tử , suốt thời gian trước đây hai tháng con bị người lạ bắt đi thì con đã ở đâu trong thời gian đó a , mẫu phụ và phụ vương sau khi thoát được liền đã đi tìm con ở khắp mọi nơi , nhưng lại biệt vô tung tích a " .

Phương Thái Sinh khóe mắt rưng rưng vuốt nhẹ làn tóc tơ mềm của đứa con yêu dấu .

Ở bàn bên cạnh Ngạo Nam Long nhìn thấy nam tử tầm 29 : 30 tuổi kia , cảm thấy hắn và tiểu mĩ nam nhỏ kia chính là từ dung mạo và mái tóc , ngay cả ánh mắt đều là rất giống nhau nên đoán ngay là giữa hai người một lớn một nhỏ giống nhau kia là phụ tử ...

Và nhìn vẻ âu yếm của hai người hắn sốt ruột nhưng chính là chưa dám tiến tới gần hai người , bèn cứ thế mà nhìn tới hai người họ chính là vừa khóc rồi lại cười , cứ như là họ đã cách xa từ lâu lắm rồi .

" Mẫu phụ , là , nhưng phụ vương người ở đâu a , vì sao người không đi cùng mẫu phụ tới đây a ? " .

Tuyết Y không thấy Huyền Vân Y ( cha ) , đâu nên liền hỏi thăm .

" Cha của con a , thong thả người cũng sắp quay trở lại nhà trọ này rồi , vì chúng ta là đang nghe tới tin tức của thám tử báo tới là con đang ở trong cung tại Nam Hải Thần Triều , nên chúng ta đang định đi tới đó , không nghĩ như thế nào ta lại có cảm giác kì lạ nên bước chân vào quán trọ Bình Lai này , cơ duyên gặp gỡ , không gờ là mẫu phụ lại gặp con ở đây

rồi a " .

Hai người vì lâu ngày mới gặp vào nhau nên Tuyết Y ngày càng ôm chặt lấy người , Phương Thái Sinh mỉm cười hiền từ nhìn Tuyết Y đang làm nũng với mẫu phụ ( mẹ ) người nói .

" Hài tử này , bây giờ chúng ta đã gặp lại nhau , con và ta cùng ở lại một lát , lát nữa phụ vương con tới rồi thì chúng ta cùng về nhà nha " . Tuyết Y nghe mẫu phụ nói bèn vui vẻ gật đầu và nói .

" Thật A , là chúng ta sẽ về nhà , về tại biệt uyển sơn cốc ở trong rừng núi a , con thật là rất là nhớ nơi đó mà ".

Phương Thái Sinh nói .

" Đúng là chúng ta sẽ về nhà , nhưng mà là tới hoàng cung tại Nam Tình Tuyệt quốc a , chứ không phải là sẽ tới biệt uyển sơn cốc đâu con ".

" Cái , cái gì , lại là về hoàng cung a , vậy mọi người đã về tới nước nhà chưa a ? " . Tuyết Y nói .

" Thái Sinh , ta đã tới ".

Tiếng của Huyền Vân Y vương gia cũng vừa tới.

Một nam tử trung niên tuổi chừng 30 dung mạo tuấn tú , mái tóc màu đỏ , dáng dấp to cao nhìn trông đã 30 tuổi tuần mà vẫn còn cường tráng , tuấn tú , đầy phong độ trông tướng của nam tử này rất oai phong uy nghiêm , Ngạo Nam Long đánh giá nam tử tóc đỏ vừa mới tới chỗ của Tuyết Y và người nam tử tóc trắng lớn hơn trông giống như tiểu mĩ nam đó .

Đi theo vị nam nhân tóc đỏ là một tốp người bao gồm một đứa trẻ 12 : 13 tuổi , và gần 10 người , nhưng nhìn những người nam nhân đi cùng nam tử tóc đỏ kia , chắc không phải là người bình thường mà là những cao thủ trong võ lâm !!

Vì thế mà Ngạo Nam Long cũng chưa dám làm càn gì , hắn còn đang thăm dò những người tới gặp Tuyết Y kia .

Nam tử tóc đỏ kia là Vân Y , hắn nhìn xang chỗ Tuyết Y , liền mừng rỡ .

" Tuyết Y , là con a , con có sao không a ? Ta và mẫu phụ đều lo lắng cho con , mà bọn chúng kẻ bắt con đi , chúng thực ra là có ý gì a ? " .

CHƯƠNG 010 :

[ TRỞ LẠI " NAM TÌNH TUYỆT QUỐC " ]

Huyền Vân Y vương gia cùng thê tử Phương Thái Sinh gặp lại nhi tử của mình bèn cảm thấy rất là vui sướng nên hiện tại quên hết mọi truyện , những người khách ở trong nhà trọ đều giương mắt lên nhìn cái gia đình toàn là nam nhân này .

Lúc này Vân Y vương gia mới để ý tới xung quanh , thì ra đây vẫn là ở nhà trọ Bình Lai mà những ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh đang để ý tới người nhà của mình , nên vương gia lay thê tử cùng Tuyết Y rồi nói .

" Hài nhi cũng đã gặp rồi , Thái Sinh , chúng ta nên rời khỏi nơi địa phương không quen biết này thôi , chúng ta nhanh lên đường tiếp lộ trình kẻo trễ , có chuyện gì thì ba ta ở trong xe ngựa nói tiếp vậy , ở đây , không an toàn " . Vân Y vương gia chính là đề phòng lần trước cũng là vì vào một quán trọ nghỉ ngơi mà chưa kịp nghỉ thì đã gặp truyện ....

Vân Y vương gia chính là qua chiến trường có kinh nghiệm nhiều lần và qua thể lực võ công thâm hiệu nên phát hiện ra một ánh mắt sắc bén từ vị công tử y phục trắng trẻ tuổi ngồi ở phía bàn bên cạnh luôn để ý tới chính mình , vương gia giục .

" Hài nhi , có gì cần phải thu dọn hành lý ở quán trọ không Ngạo Kỳ sẽ lên thu dọn " . Vân Y vương gia nói .

" Phải A , Hài nhi ". Tiếng của mẫu phụ Thái Sinh ấm áp lại mềm mại vang lên .

" Hài nhi , không có nhiều đồ a , mẫu phụ , phụ , à cha , chỉ cần thanh toán cho chủ tiệm ở đây tiền phòng ăn nghỉ từ tối qua hài nhi tới là được , còn đồ , thì khỏi phải dọn " .

Tuyết Y đáp lời .

" Công tử , công tử bị lạc , Tiểu Quế Tử rất nhớ người a " . Thanh âm của trẻ con vừa mềm mại của tiểu hài tử khi nãy , hắn gặp công tử yêu qúy bị thất lạc , liền gặp lại rất vui mừng định nói gì đó , nhưng không dám nói chen vào giữa Vương gia và Vương phi , vì sợ qúa phận , mãi không nhịn được giờ mới lên tiếng .

" A , Tiểu Quế Tử , là ngươi nha , ta thế nào mà lại không nhớ tới nhà ngươi , dù sao ta không có đồ gì mà phải dọn , đi mẫu phụ , cha , ta lên đường a " .

Tuyết Y nghe tiếng quen thuộc của Tiểu Quế tử , liền rất vui mừng vì lần trước ở nhà trọ cũ bị người của Thiên Ma Giáo đuổi giết , cũng may là những người thân ở bên cạnh mình , tất cả đều bình an vô sự .

Ngạo Kỳ từ nãy tới giờ gặp lại vị tiểu vương gia này tâm trí cũng rất vui vẻ , vì từ trước tới giờ , gia đình vương gia đều nuôi hắn từ nhỏ ( vì anh là cô nhi ) , cho ăn học , và lại còn đối sử rất tốt với chàng khiến chàng có được một cảm giác ấm áp , nên chàng là coi cả nhà vương gia và vương phi và tiểu vương tử như là gia đình thân thiết của mình , luôn luôn bảo vệ cho mọi người , nhưng chính là lần ở tại quán trọ đó bị bất ngờ , nên tiểu vương gia bị hắc y nhân bắt đi !

Hắn cảm thấy thân là một tướng quân mà thực là vô dụng , ngay cả một tiểu vương gia mà chính bản thân mình không bảo vệ được chủ nhân , nên chàng xấu hổ khi thấy vương tử trở lại , chàng trong tâm rất vui vẻ , nhưng lại không dám như Tiểu Quế Tử , láu cá , nhanh nhẹn , làm nũng chủ nhân .

Chàng đi thanh toán xong , liền quay lại nói với vương gia .

" Chủ nhân , thuộc hạ đã thanh toán xong , chúng ta lên đường , xe ngựa đã chờ ở bên ngoài " .

Tại trong đông cung Thái Tử của Ngạo Nam Long !

Hai bóng người ở trong hoàng cung dát vàt dát ngọc , NGẠO NAM LONG mặc y phục màu trắng ở trước ngực chân thì cũng đi ủng trắng , hắn ngạo nghễ ngồi bắt chân chữ ngũ ở tại bộ bàn ghế bằng đá hoa cương đang đủng đỉnh thổi tách trà thưởng thức hương vị thơm quyến rũ của trà long tỉnh .

Ở bên dưới một tên thám báo đang qùy ở dưới đất hành lễ .

" Thái Tử điện hạ vạn phúc " . Thanh âm của thám báo vang lên trong đông cung điện .

" Bình thân " . Ngạo nam long cho viên thám báo đứng dậy , rồi nói .

" Lục Tường , bây giờ thì chúng ta đã quay trở về hoàng cung rồi , những việc mà bổn cung giao cho đó , giờ ngươi cứ việc nói hết ra " .

" Ân " . Thuộc hạ nói .

" Qua sự điều tra của thuộc hạ thì người mà điện hạ cần tìm đó , họ vốn không ở trong nước của ta mà họ thuộc một dòng máu trong tiên giới thuộc tinh linh tộc có tên truyền thuyết là Nước :

Nam Tình Tuyệt

Quốc a " . Lục Tường là thám báo mật của Thái tử Ngạo Nam Long , hắn nói tiếp .

" Người thiếu niên mĩ nhân mà điện hạ muốn tìm vốn dĩ thân phận của hắn cũng không phải là vừa , thuộc hạ nói thế , vì hắn chính là tam tiểu vương gia của Tam vương gia của Nam Tình Tuyệt Quốc Huyền Vân Y , tiểu mĩ nhân kia chính là tiểu vương tử Huyền Vân Y , còn mẫu thân của hắn cũng là một nam nhân xinh đẹp chính là Tam Đại Vương Phi Phương Thái Sinh a " .

" Còn nữa , ở Nam Tình Tuyệt Quốc vốn không có nữ nhân như ở nước của ta , mà chỉ có duy nhất là mỗi cái nam nhân , nhưng nam nhân ở đó chính là mỗi một người đều có vẻ điệp khuynh thiên không phải tầm thường " .

Ngạo Nam Long chính là có chút khó hiểu nghĩ tới việc dù gì tinh linh thì cũng đều là có sinh mạng sống như là con người , cho nên cũng có thất tình lục dục , nhưng ở đó chỉ có mỗi nam nhân , không có nữ nhân như ở đây , thì mỗi lần họ muốn giải quyết những việc cấp bách vào mỗi đêm thì phải làm sao a ?

Lẽ nào là tự mình làm cho chính mình .

Nhưng cũng không đúng a , vì chính mình cho dù có tự giải quyết đi chăng nữa thì vấn đề kia chính là cần phải có người khác thì mới tạo khoái cảm cho mình a .

Ngạo Nam long hiếu kỳ nên hỏi Lục Tường .

" Lục Tường , nhà ngươi nói là ở đó chỉ có mỗi nam nhân , thì những lúc cấp bách cần thoải mãn thì bọn họ làm như thế nào a ? " .

" Mà ở đó không có nữ nhân , chả lẽ nào nam nhân đối với nam nhân lại làm với nhau a " .

Ngạo Nam Long giương mắt lên hỏi Lục Tường .

" Ân " đúng a , ở đó vốn dĩ nam nhân với nam nhân là bình thường a ! " . Lục Tường vừa trả lời xong thì từ phía của Thái Tử điện hạ đang thì uống trà khi nghe được đáp án bỗng nhiên .

" Phốc " Ngạo Nam Long phụt ra một ngụm trà phun như mưa .

" PHỐC " một ngụm trà từ Ngạo Nam Long phun ra như là vũ mưa , hắn nghe xong tuy rằng chính mình cũng là mê luyến nam sắc , nghe xong điều này nên phải vui mừng mới phải chứ , vậy mà vừa rồi mình đã làm hết cả hình tượng anh tuấn tiêu sái hỏng bét rồi a , cũng may là trong đông cung điện này chỉ có mỗi bổn thái tử và Lục Tường thôi a , chỉnh trang lại tư thế rồi quay lại nhìn Lục Tường rồi hỏi hắn tiếp .

" Lục Tường , lẽ nào điều mà bổn cung chỉ nói đùa kia lại hóa ra là sự thật a , vì gì mà nam nhân ở đó có thể sinh hài tử a , thú vị đây , như thế thì tiểu mĩ nhân Huyền Tuyết Y kia bổn cung phải có bằng được hắn mới được " . Ngạo Nam Long ánh mắt sáng lạn ra lệnh cho Lục Tường .

" Lục Tường , thay thường phục cho bổn cung , hôm nay bổn cung phải xuất đông cung lên đường đi tới Nam Tình Tuyệt Quốc ,

để tìm Tuyết Y mĩ nhân mang về làm Thái Tử phi a " .

Ngạo Nam Long ánh mắt sắc bén âm thanh đầy dụ tâm nói .

Lục Tường ở bên cạnh khi nghe thấy thái tử điện hạ liền nói như vậy làm cho y tự nhiên không lạnh mà lại tự nhiên run từ lúc nào , vì y vừa là thuộc hạ mà cũng là từ nhỏ lớn lên cùng Ngạo Nam Long nên tính tình của Ngạo Nam Long y vốn hiểu nhất !

Ngạo Nam Long từ trước tới nay tính cách bá đạo , nhan hiểm , mưu mô đầy rẫy , chỉ e là chủ tử mà có ý gì với thiếu niên kia thì thiếu niên kia sẽ khó mà thoát khỏi ma trảo của điện hạ chủ tử a !!.

" Điện hạ chủ tử , đi ngay xuất cung ngay lúc này a " . Lục Tường nói .

" Đương nhiên là đi ngay lúc này , bổn cung đã nói thì nhà ngươi cứ làm theo đi " . Ngạo Nam Long nói .

" Ân " Lục Tường trả lời rồi nhanh chóng rời bước đi thu xếp và cũng lên đường ngay lúc đó .

NÓI VỀ TUYẾT Y cùng phụ vương và mẫu phụ đã đi được một quãng đường , cả ba người cùng nhau ngồi ở trong xe ngựa hàn huyên .

" Hài nhi , suốt thời gian qua con ở đâu vậy a ? " . Mẫu phụ nhìn Tuyết Y lo lắng hỏi , hắn lo sợ cho đứa con của mình thân thể từ nhỏ vốn đã hư nhược , mà là lần hôn mê tỉnh lại kia trí nhớ của hài nhi lại không tốt , sau khi đã tạm ổn định một chút thì lại phải lên đường về hoàng cung Nam Tình Tuyệt Quốc , cũng là để đoàn tụ cùng Vân Y Vương gia a .

" Tuyết Y suốt thời gian qua , con bị người ta bắt đi , có biết họ đưa con đi đâu không a ? " .

Phương Thái Sinh lo lắng nhìn đứa hài tử này lo sợ thằng bé sẽ bị người ta khi rễ a !.

" Phải a , hoàng nhi , là kẻ nào đã bắt con , và vì sao con lại thoát được ra ngoài này ? " .

Huyền Vân Y Vương gia dung mạo thanh tú nhân lại vì lo lắng nói .

" A , hài nhi không biết rõ về kẻ đã bắt mình a , nhưng sau khi bị đánh cho hôn mê đi lúc tỉnh lại đã thấy mình ở trong một tòa lầu cực lớn được gọi là Tuyết Nghi Cung gì đó " .

Tuyết Y bắt đầu kể lại mọi truyện trước khi mà mình bị bắt đi cho đến khi tỉnh lại .

" Và hài nhi ở đó có biết một người , hắn gọi là hoàng đế của Nam Hải Thần Triều , cũng chỉ tại hài nhi , hôm mà chúng ta mới tới kinh thành của Nam Hải Thần Triều , do không nghe lời mẫu phụ và phụ vương , đi cùng Ngạo Kỳ thì không nghe lời huynh đấy nên hài nhi không cẩn thận qua đường liền bị một con ngựa từ đâu xông đến , lúc đó có người đến cứu hài nhi , hài nhi về sau rất cảm kích người đó , nhưng thật không ngờ người đó lại là một kẻ bỉ ổi , thừa dịp chúng ta đang gặp nạn ở quán trọ kia , hắn đã cho người bắt hài nhi " .

Tuyết Y nói tới đây liền rưng rưng khóe mắt ủy khuất nói .

" Hài nhi gặp hắn , ân nhân đã cứu mình khi đó ở trong hoàng cung Nam Hải Thần Triều , hắn chính là hoàng đế Chu Vân Long , và chính hắn cũng là kẻ mà có dã tâm bắt cóc hài nhi ".

" Hix , mẫu phụ , phụ vương , hắn , hắn ăn hiếp hài nhi , không những thế còn cho tên hoàng đệ cùng mẹ khác cha gì đó của hắn cùng làm truyện xấu với hài nhi " . Nói đến Tuyết Y càng khóc lớn hơn , phụ vương nhìn hắn mà tâm đầy chua xót , mẫu phụ liền ôm hắn vào trong lòng an ủi rồi vỗ về .

" Hài nhi , ngoan , đừng khóc , ta biết thời gian qua con phải chịu nhiều khổ sở , nhưng giờ đã có cả phụ vương và mẫu phụ đây rồi , chúng ta sẽ bảo vệ cho con a ".

Tuyết Y khóc lớn một hồi , giờ đã thôi không còn khóc , nhưng chính vì lâu ngày không được hưởng sự ấm áp của mẫu phụ nên ôm người thật chặt ngửi lấy mùi hương vừa thanh nhã quen thuộc của người !

Hai người mái tóc trắng rũ xõa lẫn lộn cùng nhau đều là rất giống nhau .

Hai người hai mái tóc trắng xóa lẫn lộn như nhau , giống như là đã xa cách từ lâu ngày .

" Hài nhi , con vừa nói gì tên Chu gì đó hắn đã làm như thế nào với con a ? " . HUYỀN VÂN Y vương gia nghe hoàng nhi của mình vừa nói là hắn bị kẻ khác ăn hiếp , hơn nữa còn cho cả huynh đệ của mình khi rễ hài tử của mình , liền cảm thấy tức giận , toàn thân của người dường như là phát ra hỏa , cố hỏi hài nhi xem kẻ họ Chu kia hắn làm gì hài tử nhà mình .

" Hài nhi , con nói xem tên họ Chu gì đó hắn đã làm gì con không a ? Đừng sợ , con hãy nói cho phụ vương biết để phụ vương tính sổ với hắn " . Huyền Vân Y tuy cố điều hòa hơi thở để nói nhỏ nhẹ với hài tử của mình , nhưng trong lòng thì đã muốn hỏa nộ với những kẻ mà dám uy hiếp tới con của mình và Thái Sinh , thâm tâm vương gia đã lên cơn thịnh nộ , may mà mái tóc đỏ thẫm dài qua eo của người thả rũ , ở trên đầu có buộc đơn giản một núm tóc lớn , chính vì màu đỏ của mái tóc đã che bớt đi dung nhan tuấn tú , nhưng lại đang lên cơn thịnh nộ của người , vì thế mà mẫu phụ Phương Thái Sinh và hoàng nhi của mình Huyền Tuyết Y mới không phát hiện được ra phụ hoàng và phu quân của mình đang thì tức giận .

Tuyết Y nghe phụ vương nói là kể cho người nghe truyện mà mình bị bọn chúng vũ nhục , ức hiếp , chính là tâm trí vẫn còn ngây thơ kể ra toàn bộ những điều xấu hổ vũ nhục đó .

" Ân " Để hài nhi kể a " .

Tuyết Y bắt đầu miêu tả về việc mà mình đã bị bọn chúng bắt ép phải làm .

" Vào một đêm đầu tiên chính là tên Chu Vân Long hoàng đế Nam Hải Thần Triều , hắn lúc đó gương mặt đầy hung hãn , thú tính nổi lên mạnh mẽ , hắn mới thoạt đầu cứ nhìn chằm chằm vào con rồi , rồi hắn tự nhiên bất ngờ bế xốc hài nhi lên giường , và rồi hắn đã hung hãn lột hết y phục trên người của hài nhi , hắn tiếp đó , tiếp đó thì bắt ta làm cái truyện rã man nhất kia , hắn mơn trớn dờ lên tất cả mọi bộ phận mẫn cảm của hài nhi , và cuối cùng thì tách ra hai chân của hài nhi , mẫu phụ , phụ vương , mọi chỗ kín đáo nhất ở trong cơ thể hài nhi đã bị chúng mang đi chơi đùa , hơn nữa tên Chu Vân Long đó , hắn đã dùng cái thứ của hắn hạ thượng hẳn vào tiểu huyệt của hài nhi " . Nói đến đây Tuyết Y nghĩ đến tự nhiên lại có chút hoảng

sợ , không tự chủ rúc toàn thân thể nhỏ bé vào trong bộ ngực rộng lớn và rắn chắc của mẫu phụ , giương đôi mắt còn hơi long lanh giọt lệ vẫn còn vương chút cảm xúc len lén nhìn phụ vương và mẫu phụ , lúc này cậu lại khóc lên , dung mạo thanh tú yêu kiều đẫm lệ ủy khuất .

" Ô .. Ô .. Ô .. Phụ vương , mẫu phụ , hắn thượng hài nhi , làm cho hài nhi rất đau a " . Tuyết Y bộ dáng ủy khuất khóc lên ở trong xe ngựa , xung quanh đám thuộc hạ hộ tống của Huyền Vân Y vương gia vẫn theo phận sự hộ tống đoàn xe ngựa của Tam Vương Gia tiến thẳng tới Nam Tình Tuyệt Quốc ...

Một quyền nện thật mạnh vào xe ngựa !

Khiến cho chiếc xe ngựa rộng lớn vững chắc đang thì đi tự nhiên bị chao đảo , Tuyết Y thấy xe ngựa lắc lư qúa mạnh nên đâm có chút hoảng nên càng ôm thật chặt vòng eo của mẫu phụ .

" A " thanh âm nhẹ kinh hách từ Tuyết Y phát ra .

" Vương gia ! Đây là ở trên xe ngựa a , có gì thì hai ta sẽ giải quyết những kẻ đã khi rễ hoàng nhi sau , nhưng ở đây là chỉ có mẫu phụ ( mẹ ) hoàng nhi hài tử ta thôi a , người tức giận chi mà sử dụng đến cả nguyên thần nội lực ở trong này , điều này sẽ làm hoàng nhi bị kinh hách a , người nhìn xem , Tuyết Y hiện giờ đã sợ ra tới mức này rồi ".

Phương Thái Sinh quay lại nhìn bộ dáng kia của tướng công liền hiểu ra .

Tuyết Y lúc này có chút bị kinh hách , nên ánh mắt màu hổ phách xinh đẹp lên ngơ ngác nhìn phụ vương .

Lúc này Tam Vương gia đang thì lên cơn giận dữ dùng nắm đấm để chút giận trực tiếp vào thành xe ngựa , làm cho nội lực nguyên thần của hoả diệm châu ở trong cơ thể gần phát ra , nhưng rồi lại ghe được thấy Phương Thái Sinh vừa mới gọi mình nên liền nhanh chóng trở lại nhu hòa , lúc này Vân Y vương gia mới để ý tới thấy Tuyết Y đang thì run rẩy , nghĩ chắc là tại ta dùng quyền qúa mạnh mà trong cơ thể phát ra nhiệt hỏa của bá vương !

Vương gia thấy Tuyết Y đang thì run liền nói giải thích .

" Ân , hoàng nhi con đừng sợ , phụ vương lúc nãy khi nghe xong con kể , tên Chu Vân Long gì đó hắn động đến con , làm cho người cha ta phải tức giận , chính là muốn gặp bằng được những tên biến thái kia để hảo hảo giáo huấn chúng một phen ".

" Tên Chu Vân Long đó là hoàng đế của Nam Hải Thần Triều a , hay cho dù hắn có là gì đi chăng nữa , mà hắn đã động tới hoàng nhi của mình thì sau này sẽ phải chịu đựng kết cục thê thảm nhất , bởi vì hắn dám khi rễ tiểu vương tử của Nam Tình Tuyệt Quốc " .

" Hừ , các ngươi dám động tới tam tiểu vương tử của ta , cứ chờ đấy ". Huyền Vân Y lạnh lùng nói .

Cả nhà hắn đoàn tụ rồi nên tất cả mọi người vừa mừng lại vừa tủi , cuối cùng là bắt Tuyết Y kể hết những gì đả diễn ra trước cách đây hai tháng hơn 30 ngày .

Đêm cũng đã khuya , tất cả mọi người đều dừng chân lại đóng lều trại nghỉ ngơi qua đêm .

TRỜI SÁNG ĐOÀN NGƯỜI LẠI TIẾP TỤC LÊN ĐƯỜNG !

Tuyết Y ở lại cùng với mọi người , rốt cuộc cũng hòa đồng trở lại , luôn ríu rít xuốt cả ngày , trên đường đi đoàn người hộ tống bảo hộ rất an toàn và lộ trình cũng đã sắp về tới Nam Tình Tuyệt Quốc .

Thời gian rút gọn chỉ còn lại hai ngày là sẽ tới nơi .

CHƯƠNG 011 :

[ TẠI NAM TÌNH TUYỆT QUỐC ]

Tuyết Y cùng mẫu phụ và phụ vương đoàn tụ với nhau , trong lúc đi đường đoàn binh lính hộ giá cũng đi cùng xe ngựa xuốt ngày đêm không ngừng nghỉ ở nơi nào , vì lần sơ suất lúc trước ở quán trọ Bình Lai cũng đã gây tổn thất một số binh lính .

Rốt cuộc ngồi trong xe ngựa mãi trong vòng hai ngày nữa cũng đã tới nơi lãnh địa ranh giới của tinh linh giới ở Nam Tình Tuyệt Quốc , Tuyết Y ở trong xe ngựa đang thì an ổn ngủ trong vòng tay của mẫu phụ và phụ vương thì thanh âm của Ngạo Kỳ tướng quân làm cho cậu phải bừng tỉnh .

" Khởi bẩm vương gia , vương phi nương nương , chúng ta đã tới ranh giới của Nam Tình Tuyệt quốc , bây giờ cũng đã là trời sáng , mạc tướng thỉnh vương gia xuống xe ngựa để nhận diện với các thiên thần canh gác ranh ( ranh , lãnh địa giữa người và tinh linh ) , như thế chúng ta mới có thể đi vào kinh thành Nam Tình Tuyệt quốc được a " . Ngạo Kỳ tướng quân nói với vương gia ở trong xe ngựa nhưng cũng đồng thời làm cho Tuyết Y tỉnh lại .

" Hài nhi , hài nhi đã tỉnh rồi a , lúc này là đã đến ranh giới của tinh linh Nam Tình Tuyệt Quốc của chúng ta rồi , con đã tỉnh thì 3 chúng ta nên xuống xe ngựa để các vị thần canh ranh giới có thể nhận diện và cho chúng ta vào a " .

Tiếng nói dịu dàng của Phương Thái Sinh đang nói .

Tuyết Y mở mắt mơ hồ nhìn xang phụ vương , phụ vương cũng nói .

" Đúng , hoàng nhi cả nhà ta cùng ra ngoài để thần linh nhận diện

nào ! " . Huyền Vân Y vương gia nói .

Tuyết Y gật gật cái đầu , cúi thấp đầu xuống bước ra khỏi xe ngựa cùng với phụ vương và mẫu phụ .

Vừa bước chân ra khỏi ngoài xe , đập vào trước mắt của Tuyết Y là một khung cảnh của núi rừng , xung quanh chỉ có cây cối hoa lá và chim chóc , Tuyết Y thắc mắc ở đây đâu hề có nhà của dân cư đâu kia chứ , thì nơi này đâu có thể được gọi là ranh giới gì như Ngạo Kỳ tướng quân đã nói .

Nhưng những cảnh đẹp của thiên nhiên ở trước mắt này lại khiến cho Tuyết Y thấy rất thích .

Tuyết Y đang thì ngây ngô đứng nhìn , thì phụ vương kéo tay của cậu cùng mẫu phụ tới trước một khoảng không vô hình , phụ vương cất tiếng to dõng dạc nói .

" Bổn vương là Huyền Vân Y tam vương gia của Nam Tình Tuyệt quốc , và thê tử là vương phi Phương Thái Sinh đã đón khuyển nhi ( con ) là tam tiểu vương tử Huyền Tuyết Y đã tới , phiền các vị thần linh hiện nguyên thần để nhận diện gia đình bổn vương để bổn vương có thể vào thành sớm " . Huyền Vân Y vương gia hô to ở giữa khoảng không ( đất trống ) đầy kì bí .

TUYẾT Y thấy phụ vương hô lên như thế .

Nhưng cậu không hề trông thấy phát sinh ra tình huống gì cả .

Nhưng ngay sau lát đó , bỗng nhiên toàn thân thể của Huyền Vân Y vương gia trong giây lát phát ra một luồng chân khí đỏ thẫm như màu hỏa lửa lên trong vòng 5 phút .

Tuyết Y đang thấy kì lạ , nhưng rồi tiếp theo là Phương Thái Sinh và cậu cũng cùng lúc phát ra luồng quang khí màu trắng như tuyết bao xung quanh ở khắp cơ thể mình ...

Tuyết Y đang ngây ra nhìn những luồng khí ánh sáng từ cơ thể của mình toát ra kia , thì ở trước mặt khoảng không sau đó cũng xuất hiện một cổng thành lớn được bọc xung quanh toàn là tuyết , bên trên cổng thành là tấm biển lớn có được ghi những dòng chữ NAM TÌNH TUYỆT QUỐC

.

Cổng thành tự động mở ra , phụ vương thanh gọi Tuyết Y mới nhớ ra là mình phải đi vào trong đó .

" Vương phi ( kêu Phương Thái Sinh ) , Hoàng nhi ( Tuyết Y ) , cổng thành đã mở , ta vào thôi " . Tuyết Y đang ngơ ngác nhìn vào phía trong tự nghĩ :

Ai da , ở bên trong kia toàn tuyết là tuyết liệu ta mà vào trong thì có thể bị hóa thành người đông lạnh không a ...

Đang ngẩn người nghĩ , thì mẫu phụ cùng phụ vương , hai người cầm lấy hai tay nhỏ của Tuyết Y đưa cậu tiến vào trong cổng thành .

Tuyết Y nhắm mắt tiến vào bên trong , đi đã được một đoạn rồi mở mắt to ra .

" A , trong này đẹp qúa , lại còn ấm áp nữa , hoàn toàn không giống như những gì mình vừa nghĩ a " . Tuyết Y đang há hốc mồm kinh ngạc , thì ngay sau đó đoàn Ngạo Kỳ và Tiểu Quế Tử cùng đoàn quân cũng đã đi vào bên trong .

Sau đó , cổng thành tự nhiên đóng lại và biến mất ..

Ở bên ngoài cổng thành , một bạch y nam tử chính là Ngạo Nam Long , hắn đang theo dõi theo những việc mà sảy ra , thầm cười lạnh rồi lẩm bẩm một mình .

" Thì ra đây chính là cái gọi là ranh giới của giữa tinh linh Nam Tình Tuyệt Quốc và loài người đây sao ? Bức cổng thành kia vẫn không thể làm khó cho ta được " .

Hắn nói như thế vì trong người của hắn vốn có một mảnh gọc thần của Lữ Quốc ( tên một đất nước khác ) mang tới làm cống phẩm dâng lên cho hắn , và viên gọc này đồng thời chính là chìa khóa đã bị mất tích của Hoàng Thất Tinh Linh Nam Tình Tuyệt Quốc .

Viên Ngọc chìa khóa của Nam Tình Tuyệt Quốc vốn chính là bảo vật mà Lữ Quốc lấy cắp của Nam Tình Tuyệt Quốc và làm cống phẩm dâng lên cho PHI THIÊN QUỐC và đương nhiên NGẠO NAM LONG KIA vốn là đại thái tử của PHI THIÊN QUỐC mà hắn lại được hoàng đế PHI THIÊN QUỐC tặng cho , nhân ngày sinh nhật lần thứ 24 tuổi của hắn .

Hắn cười , tay rút vào bên hông lấy ra mảnh gọc bội bằng tuyết dị thường kia đem ra ngoài .

Tiến lại gần khoảng không lúc nãy cũng hô .

" Đây chính là chìa khóa của Nam Tình Tuyệt Quốc , cổng thành , hãy xuất hiện , nhận lấy ngọc bảo " . Ngay sau Ngạo Nam Long hô thanh lên , cổng thành cũng hiện lên và mảnh gọc bằng băng tuyết phách kia cũng hiện sáng , hắn phát hiện thấy ở trên tấm biển đề tên nước kia , ở giữa , có một vết hơi lắng đậm xuống , in ra hình giống như của mảnh gọc Tuyết mà trên tay hắn đang thì cầm , hắn nghĩ :

Trên kia có dấu in đậm khác thường , được khắc đậm theo hình của miếng gọc tuyết trên tay mình , có lẽ đây chính là chỗ để tra chìa khóa gọc tuyết mở cổng thành .

Hắn nghĩ : mình phải thử xem sao mới được

.

Nghĩ là làm Ngạo Thiên Long dùng khinh công lướt nhẹ lên chỗ ở bên trong tấm biển treo ở phía trước , chỗ in đậm hình ngọc tuyết đó và tra mảnh gọc bội bằng Tuyết thạch vào trong .

Hắn đợi trong chốc lát . Qủa nhiên là vết in đậm đó có nhận mảnh gọc kia , trong giây lát , cổng thành mở ra , luồng sáng lạnh lẽo từ trong thành sáng lóe lên , Ngạo Nam Long không chút suy nghĩ bèn đi vào bên trong .

Hắn vừa đi vào cổng thành liền tự động đóng lại .

" Hừ , cổng tự động đóng sao ? " .

Hắn nhìn quay lại thì ngay cả cổng thành cũng biến mất dạng luôn , vì cứ hễ mỗi lần có người đi vào trong Nam Tình Tuyệt Quốc , là cổng thành chỉ mở ra được có một lần duy nhất , và sau đó lại đóng chặt lại .

Hắn cũng đã ở bên trong lãnh địa của Nam Tình Tuyệt Quốc .

Đối với con dân hoặc hoàng thất , bất kỳ phàm là người dân ở trong kinh thành , toàn bộ vốn là những tinh linh ở trong nam tình tuyệt quốc nên đều có linh khí của dòng máu nửa tiên nửa phàm , nên họ thích ứng được với nhiệt độ ở trong này , đương nhiên là rất ấm .

Nhưng đối với người thường như Ngạo Nam Long , cũng may là trong người hắn có mảnh gọc tùy thân bằng tuyết phách kia thì mới bình an được ở trong này , nếu không chắc là hắn đã bị đông lạnh lại rồi .

LẠI NÓI VỀ TUYẾT Y !

Lúc này tuy đã ở trong kinh thành của lãnh địa Nam Tình Tuyệt Quốc , nhưng vì đất nước Nam Tình Tuyệt quốc rất là rộng lớn nên vẫn chưa thể vào được trong hoàng cung ngay .

Nên vẫn đành phải tiếp tục lộ trình ...0

[ NAM HẢI THẦN TRIỀU

" CHU VÂN LONG " ]

Lại nói về lúc mà Tuyết Y đã rời khỏi Tuyết Nghi Cung .

Ở trong đại điện Càn Thanh Cung , có một thanh âm " rồng rống "

bực tức ở trong đại điện .

" Hừ , là kẻ nào đã đưa Tuyết Phi ra khỏi Tuyết Nghi Cung " . Chu Vân Long ở trong đại điện đang thì rống lên , ở trong Càn Thanh Cung , từ kẻ trên cho tới người hầu dưới , tất cả đều im phăng phắc không một ai dám lên tiếng .

" Là kẻ nào ? Còn không mau bước ra , tự nhận tội , nếu như để cho trẫm điều tra ra được , thì người đó đừng trách trẫm phạt tội lăng trì " . Chu Vân Long bực bội đe dọa .

Ngày lễ vu quy rốt cuộc cũng đã qua , trước khi ngày lễ diễn ra , vì hắn mấy ngày hôm đó phải bận tiếp các sứ thần liên bang tới nước , nên không thể tới Tuyết Nghi Cung thường xuyên được , nên đành phải giao lại Tuyết Y cho Lan Anh nha hoàn và các thị vệ ở trong cung trông chừng .

Rồi ngày lễ tuy rằng cũng chưa qua , như là hắn có dự cảm gì chẳng lành , nên vội vàng tới Tuyết Nghi Cung , lúc đó , mới phát hiện ra là Tuyết Y đã biến mất khỏi hoàng cung .

Vô tung vô ảnh trước tất cả thị vệ và nha hoàn Lan Anh kia , cho nên hắn giận dữ , lúc này ai mà dám nói gì lên thì hắn đều có thể

" Chu Di Tam tộc " kẻ

đó .

Lan Anh nha hoàn đang ở trong đại điện Càn Thanh Cung , vì hoàng đế cho gọi .

Nàng thấy long nhan hoàng đế đang thì tức giận , mà mình thì cũng còn phải cố gắng gượng để sau này còn phải trả thù cho tiểu đệ , nàng không dám nói gì , sắc mặt ximh đẹp liền trầm xuống .

Chu Vân Long thấy ánh mắt của Lan Anh có vẻ có chút nghi hoặc , hai tay vịn ở ghế rồng , tay chống cằm , đưa mắt nhìn về nàng nói .

" Lan Anh nha hoàn , ngươi ở cạnh Tuyết Phi nương nương để trông chừng hắn cùng đội quân thị vệ , Tuyết Phi hắn vốn là một kẻ tay trói gà không chặt , thì vì cớ gì mà hắn có thể thoát ra , không phải là ngươi giúp đỡ hắn đó chứ , nhà ngươi còn không mau nói " ...

Lan Anh tuy rằng có chút run rẩy , nhưng vẫn cố gắng đứng vững , đang trong lúc nàng sắp không chịu đựng được nữa , thì có một thanh âm mềm mại mà dứt khoát của nữ tử đang tiến vào trong đại điện vang lên .

[ HÌ ! Mình nghĩ chắc là đam mĩ , mà cũng có chút xíu pha lẫn ngôn tình ]

[ TÔ QÚY PHI " CHỌC TỨC " CHU VÂN LONG

PHẢI XUẤT CUNG ] ...

!!!!!!!!!!! !!!!! !!!!!!!!!!!

Đang trong lúc mà Lan Anh đang sắp không còn chống cự được trận run rẩy nữa , thì một thanh âm nữ tử mềm mại vang lên đang với thanh âm đầy dứt khoát ở trong đại điện .

" LÀ THẦN THIẾP ĐÃ THẢ HẮN RA KHỎI HOÀNG CUNG A , HOÀNG THƯỢNG , CÓ PHẢI LÀ NGAY CẢ THIẾP , NGƯỜI CŨNG MUỐN CHU DI TAM TỘC

HAY SAO ? "

Thanh âm vang lên đó chính là giọng nói của Tô Qúy Phi " Tô Mị Cơ "

vừa mới đến .

Tô qúy phi nàng đã biết truyện là truyện của Tuyết Y đã bị hoàng thượng phát hiện ra , mà ngay cả Lan Anh cũng đã bị điều đến Càn Thanh Cung để tra hỏi , và khi nàng vừa mới bước vào là đã nghe tiếng của hoàng đế vừa tra hỏi Lan Anh , và nàng ta đang thì có chút run sợ .

Lan Anh vừa thấy Tô Qúy Phi tới , liền có cảm giác như là mình đã nhặt được phao cứu sinh , lúc này , nàng đã thôi không còn run và chờ mong Tô Qúy Phi sẽ giúp mình .

Qủa nhiên thanh âm Tô Qúy Phi vừa mới tiến vào , không những thế nàng lại tự nhận tội về chính mình , nàng đã biết rõ , cho dù mình có nhận tội đi chăng nữa thì hoàng đế vốn dĩ không thể làm gì nàng được .

Hoàng đế kia và nàng vốn tính ra cũng là thuộc họ hàng họ ngoại , tức là cha của cô là Tả Thừa Tướng Tô ...

Còn mẫu thân vốn là trưởng công chúa ( là cô mẫu ) của hoàng đế .

Tính ra thì giữa hai người vẫn có chung dòng máu hoàng thất cho nên nếu nói chu di cửu tộc hay là tam tộc gì đi nữa , thì hoàng đế cũng không thể ra thánh chỉ giết chính hoàng đế và Hoàng Thái Hậu được , không những điều thánh chỉ kia mà ban ra thì cũng đồng nghĩa với toàn bộ hoàng thất của Nam Hải Thần Triều cũng phải tiệt giống a .

Qủa nhiên như là Tô Qúy Phi đã nghĩ , hoàng đế kia vốn dĩ là miệng câm như hến , không dám hạ chỉ đòi chu di cửu tộc hay tam tộc gì nữa , nhưng cơn bực tức ở trong lòng hắn thì vẫn đang dậy sóng , hắn chỉ biết chỉ tay về nàng rồi nói .

" Nàng , nàng dám , thả người của trẫm a , thật là to gan , không biết trên dưới là gì cả ? " .

Tô Qúy Phi nghe xong liền ưỡn ngực , bĩu môi rồi nói .

" Hoàng thượng , thần thiếp nào dám to gan , mạo phạm đến hoàng thượng nào đâu ? Chẳng qua chỉ là thiếp thả tên nam sủng của hoàng thượng đi mà

thôi " . Lúc này vẫn chỉ có Tô Qúy Phi là dám cãi lại hoàng đế , mà hoàng đế lại không dám làm gì nàng , trông điệu bộ của Chu Vân Long lúc này thật là tức cười , gương mặt tuấn tú của long nhan nhăn nhúm lại như khỉ , bực tức nói .

" Hừ , vẫn chỉ là Tô Qúy Phi nàng dám làm hư truyện của trẫm , trẫm sẽ không ở lại trong hoàng cung này nữa , mặc các nàng muốn làm gì thì làm , nhưng nhớ là không được làm điều gì qúa đáng , đừng để cho trẫm có cơ hội trách phạt các nàng , trẫm hiện tại sẽ xuất cung để tìm hắn ,

Tuyết Phi " . . .

Tô Qúy Phi sau khi nghe hoàng thượng nói là sẽ xuất cung để tìm một cái tên nam sủng , nàng liền giậm chân làm mặt hờn dỗi nói .

" Hoàng thượng , ngài dám , thiếp sẽ bẩm báo truyện này với Hoàng Thái Hậu " ..

Chu Vân Long lúc này chẳng thèm để ý tới Tô Qúy phi nữa , mà cũng chẳng dám động chạm tới nàng , mà chỉ là đuổi nàng về Tô phủ phạt đóng cửa không được ra khỏi phủ thừa tướng khỏi một bước mà thôi .

Chu Vân Long từ trước tới giờ tuy là hung tàn , nhưng đối với Tô Qúy Phi này vẫn thật là vô lực , không dám động tới cho dù là nửa cộng tóc .

Hắn thanh âm chỉ dám phạt nàng bằng cách này .

" Tô Qúy phi , Tô Mị Cơ , hảo , nàng giỏi lắm , đừng cho rằng trẫm sẽ không dám trừng phạt gì nàng , bỏ qua cho nàng " . Hắn nói tiếp .

" Trẫm phạt nàng quay trở về phủ Tô thừa tướng , đóng cửa ở nhà suy nghĩ , không có chỉ lệnh của trẫm nàng không được ở trong hoàng cung nữa " . Nói xong , Chu Vân Long nói tiếp .

" Trần công công , mau đưa Tô Qúy Phi rời Càn Thanh Cung , đến phủ thừa tướng Tô gia phủ , thi hành mệnh lệnh

mau " . Ý chỉ vừa ra , Trần công công đành phải nghe theo , ông đưa tay mời Tô Qúy Phi .

" Tô Nương nương , thỉnh người rời khỏi Càn Thanh Cung trở về Tô Phủ " . Một giọng thanh ẻo lả của Trần Công công vang lên .

Tô qúy phi , mặt không biến sắc , dù gì hoàng thượng cũng chỉ là không cho nàng vào Càn Thanh Cung mà thôi , còn chỗ của Hoàng Thái Hậu , hoàng thượng vẫn là không quản được , lúc này nàng cất bước đi nhưng còn nói .

" Hoàng thượng , thần thiếp sẽ về lại Tô phủ , nhưng thiếp sẽ mang theo nha hoàn Lan Anh cùng đi , hoàng thượng , người không có ý kiến gì nữa chứ " . Tô qúy phi trước khi đi vẫn còn đòi hỏi phải mang Lan Anh nha hoàn cùng đi , bở vì nàng đoán trước nếu mà lan anh kia còn ở bên cạnh hoàng đế thì khác gì sẽ phải chịu tội chết , không nhanh thì chậm .

" Được rồi , cả nàng và tiệm nô tì kia đều rời khỏi đây , mau lên " .

Chu Vân Long lại rống lên thêm lần nữa .

" Ân , thần thiếp lĩnh chỉ , Lan Anh mau theo bổn cung đi " . Tô qúy phi nhận mệnh rời đi , nàng còn kéo theo Lan Anh nha hoàn nữa .

Trước khi đi Lan Anh vẫn không quên bổn phận mình là một nô tì nên qùy xuống cáo biệt .

" Nô tì xin cáo từ a , hoàng thượng " . Thanh âm mềm mại của Lan Anh có chút run rẩy vừa cúi đầu qùy xuống vừa nói .

Chu Vân Long chẳng nói lời nào mặc hai người kia rời khỏi đại điện ..

Ngay sau đó , bóng của hai người kia vừa đi thì Hắc Ảnh , thuộc hạ thân tín cũng vừa tới .

" Hắc Ảnh , ngươi mau thu xếp hành lý , chúng ta lại xuất cung ngay bây giờ " . Chu Vân Long nói cùng với người vừa mới tới .

" Dạ , thuộc hạ đi ngay liền a " . Thanh âm , âm trầm của Hắc Ảnh vang lên , và sau đó chu vân long cùng hắc ảnh , hai người cũng rời khỏi Càn Thanh Cung , xuất cung đi tìm Tuyết Y .

CHƯƠNG 012 :

[ TRONG KINH THÀNH

" NAM TÌNH TUYỆT QUỐC " ]

TUYẾT Y cùng phụ vương và mẫu phụ đã đi vào trong thành được một đoạn , ở trước mắt Tuyết Y vẫn chỉ là toàn cảnh vật của mùa đông băng tuyết ..

Đi một đoạn nữa thì tới một cổng thành rất lớn bằng Tuyết nữa , nhưng cổng thành này có hẳn một đội quân tinh nhuệ người tinh linh Nam Tình Tuyệt Quốc canh chừng .

Trên tấm biển treo ở trước cổng thành được nghi : Tuyết Băng Tinh linh tộc .

Khi đội quân của Tam Vương Gia Huyền Vân Y tới trước cổng thành thì Ngạo Kỳ tướng quân nhảy ngựa xuống , đem ra một khối kim bài xuất ra ..

" Đây là Tam Vương gia cùng gia quyến , các ngươi còn không mau mở cổng thành " .

Thanh âm của Ngạo Kỳ vang lên .

Tên tướng gác cổng thành vừa trông thấy liền nhận ra bèn nhanh nhẹn đi tới chỗ của mấy người nam nhân đang ở trong xe ngựa ở trong giữa đoàn binh mã nói .

" Mạc Tướng là Võ Thanh Kiệt vốn là Phó tướng quân của Nam Tình Tuyệt quốc tham kiến Tam Vương gia , cùng Vương phi , và tiểu vương tử , mạc tướng xin vương gia tha cho tội bất kính , bởi vì theo tục lệ của ta , như là vương gia đã biết , mỗi khi xuất thành hoặc là vào thành , cho dù là thân phận thế nào đi chăng nữa , thì đều phải có kim bài xuất quang thì mới có thể ra vào , vương gia , các vị chủ nhân xin hãy thứ lỗi cho mạc

tướng " . Thanh âm nam tử dứt khoát vang lên .

Tuyết Y cùng mẫu phụ , phụ vương lúc này là đang ở trong xe ngựa , Tuyết Y và mẫu phụ thì lặng im , còn phụ vương thì thanh âm trả lời vị phó tướng quân kia .

" Được rồi , bổn vương hiểu , lệnh kim bài thì Ngạo Kỳ tướng quân cũng đã xuất ra rồi , ngươi còn làm gì mà không mau mở cổng thành " .

" Vâng , vương gia , người chờ mạc tướng một lát , mạc tướng cho người mở cổng thành ra ngay " .

Nói xong , Võ Thanh Kiệt quay về phía cổng thành hô những binh lính của mình .

" Mọi người , hãy mở cổng thành đón Tam Vương Gia vào trong " .

Thanh âm chỉ huy những người gác cổng vang lên , và ngay sau đó , cánh cổng thứ hai đã được mở ra , đoàn quân và xe ngựa lại tiếp tục đi tiếp .

Khi đã vào trong thành rồi , Tuyết Y từ nãy cho tới giờ đang thì rúc vào trong lòng mẫu phụ ngủ , lúc này mí mắt bắt đầu tỉnh lại , chợt nghe có tiếng mọi người đang thì náo nhiệt ở bên ngoài .

Tuyết Y hé cửa rèm xe ngựa nhòm ra ngoài .

" Ôi chao , đẹp qúa a " .

Trước mắt của Tuyết Y là khung cảnh phồn hoa của các ngôi nhà lầu , nhưng đặc biệt là tuy rằng những ngôi nhà này cũng thiết kế như những ngôi nhà cổ trang như ở nơi khác , còn nơi này cũng là nhà hai lầu , nhưng toàn bộ những căn nhà đó đều được tạo bằng một thứ hỗn hợp bằng tuyết trắng mà ra , cho nên những căn nhà mọc san sát với nhau kia hoàn toàn được chế tạo thiết kế bằng tuyết mà ra , cho nên những ngôi nhà ở đây người ta vẫn gọi là " nhà

tuyết " .

Xung quanh từ phố phường toàn bộ đều rất đông người đi ở bên đường , và hai bên đường cũng có những người mang những đồ linh tinh ra để mua bán hàng hóa trao đổi với nhau .

Nhưng Tuyết Y phát hiện ra là ở đây chỉ có mỗi nam nhân là nam nhân , vốn dĩ là không có nữ nhân .

Nhưng đặc biệt là nhìn vào những nam nhân ở đây tất cả mỗi người một vẻ đẹp khác nhau .

Nhưng dung mạo của họ vốn khác với người thường ở thế giới bên ngoài kia , tất cả người ở đây dung mạo đều nghiêng nước khuynh thành , nghiêng ngả chúng sinh .

" Nha , mẫu phụ , phụ vương , hài nhi muốn ra ngoài chơi a , cảnh vật ở trong nước của chúng ta đẹp qúa a , nhưng hình như , tất cả mọi thứ từ nhà cửa cho đến đồ dùng cũng là được làm từ tuyết đó chứ ?" .

Tuyết Y có chút thắc mắc hỏi tiếp .

" Ủa , nhưng mà sao kỳ vậy a , ở chỗ của chúng ta không có ánh nắng mặt trời a , mà vì sao ở đây tuyết lạnh mà hài nhi lại không thấy lạnh một chút nào a " .

Tuyết Y thấy ở trong Nam Tình Tuyệt quốc , tất cả mọi thứ đều được làm bằng tuyết , tuy rằng tuyết kia có dầy đến đâu đi chăng nữa , nhưng mỗi khi ánh nắng mặt trời chiếu lên .

Thì dậy vậy , chứ hơn gấp 100 lần nữa thì băng tuyết kia đều bị tan chảy ra .

Tuyết Y nhìn vào y phục của mình và mọi người ở xung quanh , cũng may là chất liệu là vải tơ lụa bình thường mà không phải là tuyết cả a , chứ nếu không mà mặt trời mà lên thì tất cả mọi thứ tuyệt đẹp ở trước mắt kia cũng phải tan chảy .

Tuyết Y ngước ánh mắt to tròn màu hổ phách lên để nhìn mẫu phụ , cùng phụ vương , níu lấy ống tay áo của mọi người thắc mắc hỏi .

Tuyết Y níu lấy ống tay áo của phụ vương và mẫu phụ hỏi .

" Mẫu phụ , phụ vương , ở trong tinh linh quốc vì sao khắp nơi đều là băng và tuyết a , lẽ nào ở đây lại không có mặt trời , mà mọi người ở đây vì sao lại có thể dùng các khối băng thạch để thiết kế nhà a , thật là khó hiểu qúa

đi a ? ? " . Tuyết Y cứ như thế tuôn ra một loạt các câu hỏi vì sao , khiến cho phụ vương và mẫu phụ phải đau cả

đầu .

Mẫu phụ nhìn về phía của phụ vương và nói .

" Vương gia , chàng giải thích cho hoàng nhi đi a , ta cũng không có câu trả lời để giải thích được cho hoàng nhi đâu a ? " . Phương Thái Sinh nheo lại ánh mắt hổ phách xinh đẹp nhìn qua vương gia Huyền Vân Y .

" À , đúng là ở đây là thuộc tinh linh thần tộc , ở đây chỉ có mỗi một thời tiết đó là mùa đông , mà mùa đông ở thế giới này vốn không lạnh nhẹ nhàng như là ở thế giới của loài người , vốn nơi này là rất cực hàn ( độ lạnh cao , có thể tới 0 độ ) , vì thế vẫn chỉ có tinh linh tộc của chúng ta , trong dòng máu vốn là một nửa tiên nhân , nên mới có một thân nhiệt khác với người phàm nhân

( người thường ) , vì thế chúng ta mới có thể chịu được nhiệt độ ở nơi này " . Huyền Vân Y vương gia bắt buộc phải giải thích một lèo cho Tuyết Y nghe ,

hắn trước đây không ở ngần Tuyết Y mấy nên vốn không phát hiện được ra sự thay đổi lớn của Huyền Tuyết Y thật sự .

Và Phương Thái Sinh cũng chỉ là một lòng lo lắng tính mệnh cho hài nhi của mình , nên họ không hề phát hiện được Huyền Tuyết Y thực sự đã chết , mà chỉ biết tới bây giờ Huyền Tuyết Y đã tỉnh lại .

Nhưng họ lại càng không ngờ tới là Huyền Tuyết Y của bây giờ vốn là một cái Chu Vũ Linh ở hiện đại linh hồn vô tình theo cỗ máy thời gian xuyên qua , nhập vào thân thể nhỏ bé xinh đẹp đáng yêu như thiên thần này ., Lúc này vương gia Huyền Vân Y nói tiếp .

" Ân , hoàng nhi , nơi đây có phải rất đẹp đúng không , con thích thì có thể đi ra khỏi xe để chơi được rồi " .

Tuyết Y chỉ nghe tới Huyền Vân Y vương gia nói là được ra ngoài chơi , liền thích thú quên cả hỏi tiếp , chỉ biết lúc này được ra ngoài chơi là thích lắm rồi , vì đã lâu lắm rồi , mình không được chơi cùng Tiểu Quế Tử ...

Lại nói về Ngạo Nam Long , một mình hắn đã tiến vào trong giới địa của Tinh Tinh Nam Tình Tuyệt quốc .

Đối với người thường nếu như mà chỉ cần ở trong cái nơi bắc cực này , thể lực mà kém cỏi thì chỉ trong vòng 3 ngày là đã đi đời nhà ma rồi .

Nhưng đối với Ngạo Nam Long , hắn thể chất vốn chịu nhiệt với độ lạnh vốn là rất tốt , có thể duy trì được trong thời gian là tới hai tháng , nhưng trong vòng hai tháng trời kia , nếu như mà hắn không tìm được người mà hắn cần tìm , và rời khỏi cái lãnh địa tam giới tinh linh cực hàn này thì nhất định là hắn cũng sẽ thành một bức tượng điêu khắc bằng băng tuyết ..

Ngạo Nam Long cũng đi tới lãnh địa cổng thành thứ hai và có quân binh gác cổng vốn rất là nghiêm ngặt .

Hắn một thân bạch y đứng ở ngoài thành lén nhìn trộm vào thầm nghĩ :

Ta thật không ngờ ở Nam Tình Tuyệt Quốc lại canh chừng nghiêm ngặt như thế này , làm cho ta không còn cách nào để tiến vào trong , chỉ còn lại cách đó là chờ lúc đêm tối sẽ dùng khinh công và thuật ẩn thân từ trước học của cao nhân sư phụ vậy .

Đây vốn cũng là một cơ hội tốt để mình có thể sử dụng thuật ẩn thân kia ..

Và thế là Ngạo Nam Long chờ cho tới khi trời tối đen như mực , lại đúng lúc có chút gió nhẹ thổi qua mới sử dụng đến khả năng kia của mình , hắn lầm bầm đọc câu chú .

" Hung ta la , hung ta la , thân thể ẩn vào không khí " . Và ngay sau đó toàn thân của Ngạo Nam Long hiện lên một làn khói mờ mịt bao lên khắp thân thể , toàn thân bạch y của hắn biết mất tăm ở giữa trong không khí ...

[ Trời Hung ta la sao mà tớ thấy nó giống bộ phim nào đó mà quên mất tên rồi ] !!.

{ Thuật ẩn thân , đó là làm cho thân mình biến mất vào giữa không khí , chỉ có mình nhìn thấy mình , còn người khác thì không } ..

Hắn để tự kiểm tra một chút , bằng cách đi lại trước mắt của bọn binh lính xem sao thì qủa nhiên là có tác dụng , chúng không thấy gì hết .

Cổng thành lúc này vẫn mở nhưng lại có một cây chắn rất to và dài , bên trên cây chắn lại còn có những chông sắc nhọn , hắn cười lạnh thầm nghĩ :

Các ngươi chỉ dùng những vật này để đánh lừa những người tầm thường chứ đối với ta , thì hoàn toàn vô dụng .

Nghĩ xong chỉ tủm tỉm cười , hắn một nhát nhẹ nhún chân thế là người bay lên không trung , rễ ràng qua được cổng thành .

Hắn đợi đi tránh được cổng thành khỏi tầm mắt của binh lính mới dám hiện thân ra rõ ràng .

Tuy là dùng ẩn thân thuật để qua lại các cổng thành của Nam Tình Tuyệt quốc đối với hắn là rất rễ ràng .

Nhưng dù sao thì thứ phép thuật kia hắn chỉ có thể duy trì được trong thời gian là nửa tiếng , và sau đó thì phải nhanh hiện thân lại chứ không thì sẽ rất hao tổn nguyên khí ...

Ngạo Nam Long đợi đến khi đi khuất đám quân binh rồi mới dám hiện thân , lúc hiện thân , hắn mới bắt đầu có thể thở gấp để hô hấp chút gụm không khí , hắn thở dốc hồng hộc trong phút chốc mắng tục ,

[ Cũng may là lúc này không có ai nghe được đường đường là một thái tử của Phi Thiên

Quốc lại có thể phát âm ra những lời nói này thì sẽ làm mất đi phong thái hình tượng của một thái tử uy nghi ] .

" Con mẹ nó chứ , biết trước thuật ẩn thân lại hao tổn nguyên khí lợi hại như thế này , thì chắc là ông đây đã không muốn là , thật là mệt đứt hơi đi mà " .

Ngạo Nam Long trong phút chốc mệt bơ phờ nên mới nói tục .

Hắn ngồi nghỉ một lúc rồi sau đó đi tiếp .

NÓI VỀ TUYẾT Y CÙNG GIA ĐÌNH TAM VƯƠNG GIA CÙNG VƯƠNG PHI ,

LÚC NÀY ĐANG NGHỈ NGƠI Ở TRONG MỘT DỊCH QUÁN TẠI ĐỊA BÀN THUỘC NAM TÌNH TUYỆT QUỐC .

Tuyết Y lúc này cùng Tiểu Quế Tử đang ở trong phòng , hai người vốn quấn quýt nhau từ trưa tới giờ .

" Tiểu Quế Tử , bổn công tử ở trong này chán lắm rồi , hay chúng ta lén ra khỏi Dịch Quán để ra ngoài chơi đi " .

Tiểu Quế Tử hắn đang thì chải tóc cho Tuyết Y , chưa xong , thì nghe chủ nhân nói thế bèn nhớ đến tai họa lần trước , cho nên làm cho hắn giật mình đưa lược có chút mạnh làm cho Tuyết Y bị đau .

" Ui da , Tiểu Quế Tử , ngươi làm gì vậy , đau ta " . Tuyết Y ngước mắt ra đằng sau nhìn hắn , thấy hắn đang thì có chút biến sắc , Tuyết Y hỏi .

" Này , tiểu Quế Tử , nhà ngươi lại làm sao thế , chải tóc thì không để ý gì cả , mà ta hỏi , ngươi cũng không nghe thấy hay sao ? " .

Tuyết Y hỏi hắn .

" Là , là nô tài sợ , người lại trốn ra khỏi Dịch Quán chơi sẽ lại giống như lần trước tại Nam Hải Thần Triều a " .

Tiểu Quế Tử có chút vẫn sợ như lần gặp họa lần trước nên hắn lo lắng can ngăn chủ nhân .

" Tiểu Quế Tử , ta biết là nhà ngươi lo lắng cho ta , nhưng mà ở đây là dịch quán tại trong nước của chúng ta rồi , không sao cả đâu a ?

Ta đã không lo thì nhà ngươi lo lắng gì ? " .

Tuyết Y viện cớ nói với Tiểu Quế Tử ..

Tuyết Y cố gắng thuyết phục Tiểu Quế Tử .

Tiểu Quế Tử hắn suy nghĩ trong chốc lát nhưng rồi cũng gật đầu .

" Hay qúa , chúng ta đi thôi ! " . Tuyết Y vừa lúc chỉ cần Tiểu Quế Tử đồng ý thôi là cả hai chủ tớ cùng kéo nhau ra khỏi dịch quán .

Hai chủ tớ cùng nhau trốn ra khỏi dịch quán để ra ngoài .

Ở bên ngoài , khung cảnh đường phố tấp nập những người qua lại .

Ở xung quanh đèn lồng , đèn trang trí đầy hai ven đường ở từng nhà cho nên tuy bây giờ là trời còn tối om nhưng vốn dĩ lại không thấy tối mà còn là rất sáng .

" Ân , ở ngoài này thật là đẹp nha , Tiểu Quế Tử , ta đã nói rồi , mà không ra ngoài mà cứ ở mãi trong dịch quán thì thật là lãng phí mà " .

Tuyết Y thấy cảnh vật ở trước mắt mình này rất là đẹp cho nên reo lên .

" Công tử , đợi tiểu Quế Tử với , người đi nhanh qúa ,TIỂU QUẾ TỬ theo không kịp người a " .

Tiểu Quế Tử hớt ha hớt hải đuổi theo .

" Hì , chúng ta qua bên kia xem đi " . Tuyết Y kéo tiểu quế tử chạy ra một chỗ đang thì tụ đông tụ đỏ lại biểu diễn xiếc .

Hai người len mãi mới len được vào bên trong đám người đông , nhòm vào trong .

Đoàn người ở bên trong đang thì biểu diễn , bọn họ mặc đủ mọi thứ quần áo đủ màu sắc , trông có phần giống với trang phục biểu diễn hề ở hiện đại .

Những người mặc trang phục biểu diễn kia , người thì tung hứng , người thì phóng phi tiêu , người thì nhảy qua vòng lửa ngũ sắc , người thì biểu diễn các con thú biểu diễn xung quanh .

" Nha , thật đẹ a , công tử , bọn họ là đang làm gì vậy ? " . Tiểu Quế Tử từ trước tới giờ vốn là ở tại Biệt Uyển Sơn Cốc từ bé cho tới giờ , nên hắn chưa bao giờ gặp được những thứ mà kỳ lạ như thế này liền mới hỏi .

Hơn những thế hắn lại thấy có một chú khỉ biết mặc quần áo giống như người , hai tay của nó thì bưng một cái bát để đi xin tiền của mọi người ...

Trên người của chú khỉ lông hung đỏ mặc một chiếc áo khoác màu tím nửa người , dưới thì mặc một chiếc quần đùi , hai chân hai tay thì đứng thẳng đi như người , cái mặt khỉ thì nhăn nhăn khịt khịt , hai tay nó bưng một cái bát đang thì đi xung quanh chỗ những khách quan xem xiếc xin tiền , còn con khỉ thì đi theo bên cạnh có một thiếu niên tóc đen , ánh mắt đen láy to tròn , dung mạo qua lớp điểm trang rồi nhưng có thể nhận thấy gương mặt hắn rất tuấn tú .

Tuyết Y nhìn chiều cao của thiếu niên này vẫn có phần hơn mình và chừng độ tuổi 16 : 17 tuổi .

Tiểu Quế Tử hỏi chủ nhân không có hồi đáp bèn quay đầu lại nhìn chủ tử thì thấy Tuyết Y công tử nhà ta đang thì nhìn thiếu niên bên cạnh chú khỉ kia , thiếu niên kia tới gần thanh âm mềm mại ôn nhu mời chào khách qua đường .

" Kính chào các đại gia , các vị hương thân phụ lão , các vị vương tôn công tử , các khách quan qua đường , chúng tôi là đoàn xiếc đến từ phương xa tới , do trên đường đi gặp thảo khấu ( cướp ) cho nên bây giờ không còn một đồng xu dính túi , cho nên lúc này đoàn xiếc mới phải mãi nghệ giang hồ , biểu diễn một chút tài mọn , nếu như các vị khách quan nếu thấy hay thì ai có tiền thì giúp cho chúng tôi một ít tiền để làm chút lộ phí đi đường , chúng tôi xin cám ơn " .

Nói xong , thiếu niên đi bên cạnh chú khỉ , đi tới đâu thì chú khỉ kia đi tới đó , lại còn đưa bát ra xin tiền nữa chứ ..

Những người ở xung quanh qua đường dường như là họ cũng rất là thông cảm , họ có tiền lẻ thì cho tiền lẻ , người nào có điều kiện hơn thì cho bạc vụn , bạc lớn , Tuyết Y thấy thế cũng sờ vào trong người xem xem có tiền hay bạc gì không để cho người ta ..

Nhưng khốn thay trên người lại không thấy đồng tiền cắc nào mang đi , bèn quay sang hỏi Tiểu Quế Tử .

" Tiểu quế tử , ngươi có mang theo bạc không a ? " .

Honghanh ! Truyện này tỉ quyết định chia làm 15 chương .

Tỉ đang cố gắng để hoàn thành sớm và sau đó sẽ ra truyện mới ...

CHƯƠNG 013 :

[ Thiếu Niên

" Mãi Nghệ " ] !!

Tuyết Y lục khắp người coi xem có chút bạc nào không ? Nhưng lúc trốn ra ngoài , đâu có kịp chuẩn bị theo bạc gì mà có kia chứ , đã trốn đi , chả nhẽ nào lại đi xin bạc của mẫu phụ hay phụ vương a .

" Tiểu Quế Tử , nhà ngươi có mang theo bạc không a ? " . Tuyết Y quay sang hỏi Tiểu Quế Tử .

" Bạc a , nô tài không kịp mang theo , lúc đó công tử bảo nô tài trốn ra ngoài chơi , nô tài chỉ gật đầu , chưa kịp đi chuẩn bị , thì đã bị công tử kéo đi rồi " . Tiểu Quế Tử lắc lắc cái đầu .

Tuyết Y đang thì phân vân không biết phải làm như thế nào , cậu qủa thật có chút hối hận , vì đã không để Tiểu Quế Tử chuẩn bị ít bạc để đi ra ngoài , nhưng lúc đó Tuyết Y được Tiểu Quế Tử đồng ý trốn ra theo là đã vui rồi .

Lúc đó cậu chỉ biết lôi kéo Tiểu Quế Tử chạy ra ngoài chơi mà thôi .

Vừa lúc đó thì thiếu niên và con khỉ đó cùng tới , con khỉ kia đưa cái bát ra trước mắt Tuyết Y và Tiểu Quế Tử .

" Ân , ta , ta không mang theo bạc " . Tiếng của Tiểu Quế Tử than thở .

Ánh mắt của cả con khỉ và thiếu niên kia như đượm buồn theo , Tuyết Y thấy thế giờ cũng không biết phải làm sao .

Người thiếu niên kia đi tới chỗ của Tuyết Y , hắn dường như đang thì ngây ngẩn nhìn tới dung mạo xinh đẹp , thoát tục của thiếu niên có mái tóc trắng ...

Tiểu Quế Tử thấy kẻ biểu diễn kia , khi không lại đi nhìn chủ nhân của mình bằng với ánh mắt kia , hắn thanh âm tức giận nói .

" Uy , nhà ngươi nhìn gì công tử nhà ta bằng ánh mắt kì quái vậy ? " .

Tiểu Quế Tử không hiểu sao lại nhìn ánh mắt của thiếu niên mãi võ kia , bằng đôi mắt đề phòng không nhúc nhích , vì hắn lo sợ chủ nhân của hắn lại gặp truyện gì đó vào lúc này thì chắc là hắn chết mất ..

" Tiểu Quế Tử , không được nói bừa " . Tuyết Y nhắc nhở hắn ..

Trong người không có bạc mà bên hông chỉ có một mảnh gọc bội bằng gọc màu xanh , Tuyết Y không suy nghĩ gì , bèn lấy ra đưa cho thiếu niên mãi nghệ ...

Tiểu Quế Tử ở bên cạnh hắn thấy chủ nhân lại đi lấy mảnh gọc ở trên người chủ nhân đưa cho kẻ xa lạ kia , hắn nói .

" Công tử , không được , đây là mảnh gọc mà vương , à lão gia mang tặng cho người , người không thể đem ra tặng cho người khác được " .

" Tiểu Quế Tử , ta đã quyết định rồi , nhà ngươi không phải lo " .

Tuyết Y nói , rồi sau đó lấy mảnh gọc của mình ra , dứt khoát đưa cho thiếu niên nam tử .

Thiếu niên nam tử kia bị Tuyết Y vô tình ấn mảnh gọc bội vào tay , thì ánh mắt của hắn bỗng nhiên mở to giật mình , và cũng đồng thời Tuyết Y chạm phải tay của mình vào thiếu niên , trong phút chốc hắn cảm nhận được làn da trắng mịn màng kia của Tuyết Y , nhưng rồi trong phút chốc hắn hồi tỉnh nhìn vào mảnh gọc của Tuyết Y vừa đưa cho đánh giá mảnh gọc :

Mảnh gọc này nó có màu xanh lá cây , độ bền bóng loáng , mảnh gọc được điêu khắc theo hình của một con rồng uốn lượn , hắn càng xờ vào mảnh gọc càng thấy nó đúng là một bảo vật , hắn đưa mắt lên nhìn vị tiểu công tử vừa đưa gọc cho mình , một thân quyền qúy , mái tóc là màu trắng , mà màu trắng vốn dĩ là tượng chưng cho hoàng tộc , lẽ nào thân phận của người ở trước mắt mình kia vốn liên quan đến hoàng tộc .

Hắn tuy rằng chỉ là đoán vị tiểu công tử này , và sau đó thì hắn đưa tay dờ vào viên gọc phát hiện thấy ở trong mảnh gọc bội có khắc hình chữ nổi ,

hắn nhẩm đọc .

" Tam vương tử Huyền Tuyết Y của Huyền Vương phủ lần thứ sinh nhật 14 tuổi " .

Hắn ngước nhìn thiếu niên tóc trắng kia .

" Công tử , người chính là Huyền Tuyết Y , tam tiểu vương tử của Nam Tình Tuyệt Quốc a " .

Hắn giương đôi mắt ra kinh ngạc , do hắn ngạc nhiên nên luống cuống bất giác thanh âm nói to , nên mọi người đều nghe thấy , tất cả những người đi đường đều nhìn vào Tuyết Y .

" A , thì ra đây là tam tiểu vương tử của Tam Vương gia Huyền Vân Y hay sao ? Qủa nhiên là rất xinh đẹp đến khác thường a " . Thanh âm của những người xung quanh đang đánh giá Tuyết Y .

Từ đàng xa , một bóng dáng màu trắng đang đi tới , khi dân chúng ở xung quanh đang thì để ý tới tiểu thiếu niên xinh đẹp , thì hắn cũng nhìn theo liền phát hiện ra mĩ nhân mà mình muốn tìm ..

Đó chính là bạch y nam tử Ngạo Nam Long .

Hăn vốn dĩ là không thể theo được kịp Tuyết Y và có thể gặp được cậu nếu như mà cậu không thể trốn khỏi dịch quán để ra ngoài , hắn dự định là sẽ tới gần thiếu niên tóc trắng kia và cướp hắn đem về Phi Thiên Quốc , nhưng vẫn chưa dám làm càn bởi vì nghĩ tới đây là ở địa bàn của Nam Tình Tuyệt Quốc , nhưng hắn lại nghĩ lúc này mà không ra tay thì lúc khác sẽ rất khó lòng mà lại gần a .

" Công tử , chúng ta bị phát hiện , mau đi về thôi a " . Tiểu Quế Tử thúc giục tay hắn kéo vạt áo của Tuyết Y .

" Ân , được rồi " .

Tuyết Y trả lời .

Tuyết Y , Tiểu Quế Tử cả hai đang định lui ra ngoài , thì bỗng nhiên có biến cố sảy ra .

Một bóng dáng màu trắng mà Tuyết Y chưa nhìn thấy mặt đứng ở phía sau cậu từ lúc nào và chĩa một vật sắc bén nhọn vào sau lưng của cậu , hắn ở phía sau cười nham hiểm , thanh âm vang lên đe dọa .

" Im nào , tiểu mĩ nhân , chúng ta lại gặp nhau , tiểu mĩ nhân mau đi theo ta nếu như mà không muốn xảy ra truyện gì " .

" A , ngươi là ai ? Sao lại bắt công tử nhà ta ? " . Tiểu Quế Tử gương mặt đầy bất mãn nói bạch y nam tử đang thì khống chế Tuyết Y .

Tuyết Y lúc này dung mạo đã trắng bệch vì bị đe dọa , mà thanh âm kia lại rất là quen thuộc , cậu lắp bắp nói .

" Ngươi là ai a ? " .

Tuy rằng có chút quen nhưng mà lại không ...

Tuyết Y không thể suy đoán được ra , người này vì sao lại muốn bắt mình ..

Tiểu Quế Tử đứng ở bên cạnh , hắn lúc này lo lắng cho chủ nhân , nhưng lại không dám tiến lên vì sợ chủ nhân sẽ bị người kia giết , hắn lúc này vô phương chỉ nghĩ tới cứu binh duy nhất là quay về báo tin về dịch quán cho vương gia và vương phi biết , hắn nói với Tuyết Y .

" Công tử , chờ nô tài , nô tài quay về dịch quán báo tin người gặp nguy hiểm cho vương gia , cùng vương phi biết " .

Nói xong , Tiểu Quế Tử , mặt xanh lét bỏ chạy về dịch quán .

TUYẾT Y ngay lúc đó bị bạch y nam tử bắt ép phải rời khỏi chỗ tụ tập gánh xiếc đó .

Hắn dẫn cậu đi vòng ngược lại quay trở ra khỏi Nam Tình Tuyệt Quốc .

" Nhà ngươi rốt cuộc là ai ? Sao lại bắt ta đi ? Ta có thù oán gì với nhà ngươi sao ? " .

Tuyết Y lúc này có chút hoảng loạn , khi biết bạch y nam tử kia lôi kéo mình ra khỏi thành , nên càng giãy giụa .

" Ân , ta không đi , không đi theo ngươi , ngươi là kẻ nào mau thả ta ra còn kịp , bằng không phụ vương mẫu phụ mà tìm đến đây là ngươi sẽ không thoát được đâu a ! " .

Một thanh âm vừa quen thuộc nhưng lại có chút cười lạnh , âm thanh đầy lãnh khí trêu ngươi nói .

" Tiểu mĩ nhân , ngươi thật là mau quên a , ta chính là cái bạch y nam tử lúc mà ngươi gặp ở quán trọ Bình Lai đó , nhưng lúc đó ta chưa kịp nói truyện gì với mĩ nhân , thì ngươi đã bỏ đi cùng với người thân của ngươi rồi " .

Hắn nói tiếp .

" Mĩ nhân lúc đó cứ thế mà bỏ đi , nhưng có biết không ? Lúc mà mĩ nhân bỏ đi đã đánh cắp mất trái tim của ta từ

lúc đó rồi , ta đã cố xóa đi hình ảnh của ngươi ở trong đầu nhưng vô ích , lại là không thể a ? " .

" Chính vì thế mà ta phải cực khổ đi điều tra nơi mĩ nhân ngươi sẽ sắp đến , và ta đã biết mĩ nhân ở đâu ? Không những thế ta đã tìm tới đây để tìm mĩ nhân ngươi " .

" Tiểu mĩ nhân , ngươi biệt vô tăm tích như vậy , khiến cho ta vất vả lắm mới tìm được thấy nhà ngươi nha " .

Hắn nói xong liền bỏ cái vật sắc bén ở sau lưng Tuyết Y ra , Tuyết Y có cảm giác vật sắc đó đã được bỏ ra ngoài , mà hắn lúc này đã nới lỏng tay không chế mình đang thì định co giò bỏ chạy .

" A " . Tuyết Y đang định bỏ chạy thì lại bị kẻ kia đưa tay bắt lấy tay mình , do đang định lấy đà lao đi lại bị đối phương giữ lại đột ngột , nên Tuyết Y phản ứng không kịp nên chao đảo bị ngã xuống , cũng đúng lúc đó , bàn tay to lớn kia đã ôm lấy eo của Tuyết Y , hai mắt Tuyết Y chớp nhìn bạch y nam tử , kinh ngạc nhận ra hắn .

" Là ngươi , Ngạo Nam Long , hỗn đản , mau thả ta ra " . Tuyết Y vùng vẫy kháng cự liền bị hắn điểm huyệt ngủ , nên ngay sau đó mê

man ngủ đi mất ..

SAU KHI TUYẾT Y bị mê man đi .

Ngạo Nam Long hắn đưa Tuyết Y rời khỏi Nam Tình Tuyệt Quốc rất rễ ràng ..

Hắn đưa Tuyết Y vào trong một cỗ xe ngựa , để Tuyết Y vào đó rồi chính mình cũng nhảy lên xe ngồi cùng với tiểu mĩ nhân đang thì mê ngủ .

Ở trên xe ngựa đang di chuyển trên đường xá có chút bấp bênh khó đi nên Tuyết Y từ từ hé mở mắt trong lúc mơ màng .

Trong lúc Tuyết Y đang thì mơ màng ngủ vì vừa bị điểm huyệt xong , cậu đoán có lẽ là mình đang thì ở trên một cỗ xe ngựa , cậu đoán thế vì cỗ xe rất là xóc , lại còn lắc la lắc lư nữa ..

Tuyết Y thấy trước mắt mình lờ mờ một bóng nhân ảnh màu trắng đang ngồi ở trong xe ngựa , hình như hắn chính là kẻ đã bắt cóc mình tên Ngạo Nam Long hỗn đản kia .

Mí mắt nặng trĩu muốn mở ra nhìn hắn , nhưng mà lại vô lực chính mình là bị điểm huyệt ngủ chỉ trừ phi là kẻ đó giải huyệt cho mình thì mình mới có thể tỉnh được .

Lại lần nữa tỉnh lại .

LẦN NÀY THÌ ĐÃ Ở TRONG HOÀNG CUNG Ở TRONG PHI THIÊN QUỐC .

Tuyết Y mơ hồ mở mắt ra thấy mình đang ở trong một căn phòng xa hoa nhưng trông lạ hoắc .

Day day hai thái dương bị đau .

" Đau qúa " . Tuyết Y ngơ ngác nhìn ở xung quanh .

" Đây lại rốt cuộc lại là ở đâu nữa nha ? " .

Tuyết Y đưa mắt nhìn ở xung quanh đánh giá .

Nơi này vốn là một căn phòng rộng rãi nhưng lại thiết kế kiểu cổ trang .

Đã thế những bức tượng chạm khắc ở trên những trụ gỗ chống nhà kia là hình của một con rồng nhưng màu bạc , Tuyết Y lúc này có thể đi lại , cậu bước chân xuống đất thì nghe có tiếng người vừa bước vào .

Tuyết Y theo phản xạ , liền lùi lại , cũng là lúc người kia vừa mới bước vào , và Tuyết Y đương nhiên là nhận ra kẻ kia .

" Ngươi , ngươi , bắt ta về đây làm gì a ? " .

Tuyết Y nhìn hắn hỏi .

" Mĩ nhân hỏi thật là hay a , ta bắt mĩ nhân để làm gì nha ? Hì ! Đương nhiên là để chơi đùa rồi a ! " .

TUYẾT Y kinh hoảng khi nghe Ngạo Nam Long kia , hắn nói là bắt mình để làm đồ chơi , nên lắp bắp , toàn thân run rẩy lên một chút nói .

" Cái , cái gì , nhưng ta là con người nha , chứ không phải đồ chơi đâu

a ? " . Tuyết Y đưa ánh mắt rơm rớm nước mắt nói .

" Tiểu mĩ nhân , nhà ngươi mà là con người a , ngươi thử nhìn lại mình xem , một thân hình xinh đẹp , dung mạo mê người , đến mức khiến nhân ( người ) nhìn thấy ngươi phải chảy nước miếng " .

" Đã thế ! Mĩ nhân ngươi vốn là một búp bê tinh linh vốn dĩ đâu phải là người , nhưng bất qúa , ngươi ở hình dạng của người thì cũng thật là đẹp mê người đi a ! " . Ngạo Nam Long , lúc này ánh mắt bắt đầu nháy lên dục vọng , hắn nhớ lại lần trước ở quán trọ Bình Lai gặp được người đẹp này , trêu chọc hắn , vì quán trọ là chỗ đông người nên hắn lại không thể đè tiểu mĩ nhân tóc trắng kia ở dưới thân được , cho nên vẫn chỉ trêu đùa một chút ở vàng tai mẫn cảm kia của mĩ nhân mà thôi .

Lúc này con mồi ngon kia ở trước mắt Ngạo Nam Long không thể bỏ qua .

" Ân , ngươi tên gì mĩ nhân , nói cho ta biết , kẻo không lúc nào ta cũng phải gọi ngươi là mĩ nhân a " . Ngạo Nam Long tay hắn bắt đầu không an phận , di chuyển vào trong vạt áo của Tuyết Y để dờ dờ .

" Ta không thèm nói cho kẻ xấu như nhà ngươi biết đâu , ô , ô , ô , ngươi làm gì mà tay ngươi mó vào trong áo của ta đó " . Tuyết Y bị Ngạo Nam Long kia vừa vuốt ve vừa sờ vào làn da mịn màng làm cho toàn thân mẫn cảm càng nổi lên da gà , vừa run lẩy bẩy phản kháng yếu ớt ở trên giường , vừa ủy khuất nói .

" Nếu mĩ nhân mà không nói tên thì cũng được thôi a , lúc nào ta cũng sẽ gọi ngươi là tiểu mĩ nhân , tiểu mĩ nhân , cho tới khi nhà ngươi phát chán , ta cũng ngọi ngươi như thế " . Ngạo Nam Long tay lúc này đã loạn động ở trong ngực áo của Tuyết Y , hai tay hắn đang nghịch ngợm hai tiểu anh đào nhỏ ở trước ngực bắt đầu khiêu khích ...

Tuyết Y bị Ngạo Nam Long kia bắt đầu hai tay hắn Khiêu Khích ở hai tiểu anh đào nhỏ ở trước ngực làm cho toàn thân cậu bắt đầu khó chịu và vặn vẹo , lảng tránh , vì những động tác kia của hắn đang làm , làm cho Tuyết Y nhớ lại những gì mà Chu Vân Long kia đã làm với mình nên càng sợ hãi luống cuống .

" Khởi bẩm thái tử gia , hoàng hậu nương nương tới tẩm cung của ngài a " . Đúng lúc Ngạo Nam Long đang thì thích ý thì thanh âm của Lý công công ( thái giám chuyên hầu hạ thái tử ) vang lên , hắn bẩm báo Hoàng Hậu nương nương tới .

Mà thân hoàng hậu nương nương vốn dĩ là mẫu hậu ( mẹ ruột ) của thái tử Ngạo Nam Long tại Phi Thiên Quốc đương triều , nên Lý công công ở bên ngoài tẩm cung của Thái tử canh chừng hầu hạ , thì hoàng hậu vào trong nên y vội vàng bẩm báo ( đánh động thì đúng hơn ) .

" Ân , bổn cung nghe rồi , ngươi nói với hoàng hậu là ta sẽ tới liền " .

Ngạo Nam Long thanh âm nói với ra bên ngoài .

" Hừ , thật là mất hứng , mẫu hậu tới đây làm gì vào giờ này không biết , bây giờ đã muộn rồi mà a " . Ngạo Nam Long dừng đình chỉ động tác trêu chọc Tuyết Y lại , đứng dậy , vỗ vỗ y phục , sửa sang lại cho gọn gàng y phục , nhưng vẫn quay lại nói với Tuyết Y .

" Hừ , mĩ nhân a , ta đi gặp mẫu hậu , xong sẽ quay trở lại , ngươi an ổn mà nằm ở trong này , cho dù ngươi có muốn trốn cũng sẽ không chốn thoát khỏi đông cung Thái Tử đâu ? " .

Hắn tuy rằng đi ra , nhưng vẫn không quên quay lại nhắc nhở Tuyết Y .

Lúc hắn đi ra rồi , Tuyết Y một thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy , lúc nãy Ngạo Nam Long bước vào thấy mình xuống giường , liền bế mình quăng lên giường , cảm giác đau nhức toàn thân vẫn còn âm ỉ a ..

" Thực ra , mình nhập vào thân thể tuyệt mĩ như thế này là phúc hay là tai họa đây a , Chu Vũ Linh ơi là Chu Vũ Linh , liệu ta có thể trở về hiện đại thế kỷ 21 được không a ! " .

Chu Vũ Linh dùng thân thể của Tuyết Y để than thở .

Tuyết Y lúc này đang cuộn tròn ở trên giường khóc thút thít vô lực nằm ở trên giường , bỗng nghe có một thanh âm quen thuộc từ khoảng không khác truyền đến ..

CHU VŨ LINH dùng thân thể của Tuyết Y để than thở thì lúc đó bỗng nghe được một thứ âm thanh quen thuộc từ khoảng không vang đến .

" Chu Vũ Linh , có phải là con không a ? Mau trả lời cho ba " . Thanh âm kỳ lạ mà quen thuộc từ khoảng không vang lên , khiến cho Tuyết Y tức Chu Vũ Linh lặng yên lắng nghe .

" Lẽ nào là mình lại nghe nhầm , thanh âm này là của ba mình ở thế kỷ 21 a , sao ta có thể nghe được " . Tuyết Y càng lặng im để lắng nghe , cậu hy vọng là mình không nghe nhầm , mong muốn được nghe thấy giọng nói kia càng thêm mãnh liệt .

Giữa khoảng không trung bất ngờ lại nghe được âm thanh kia , lần này là rất chân thực không phải là mơ nha .

" Vũ Linh , là con đúng không a , mau trả lời ba mẹ , ba mẹ đang tìm con ở trong khoảng không tín hiệu thời gian a , nếu linh hồn con mà nghe đựa thì hãy dựa theo tiếng gió để trả lời chúng ta a " . Thanh âm kia đúng là giọng nói quen thuộc của mẹ Nhạc Mẫn Nhu và ba Chu Tuấn Du của mình a , Tuyết Y ( vũ linh ) đã nghe rõ ràng là ba mẹ ở hiện đại chắc là đã vào phòng thí nghiệm và phát hiện ra cô con gái riệu của mình đã nằm im bất động ở dưới nền nhà phòng thí nghiệm và họ phát hiện ra cỗ máy thời gian bị dịch chuyển nên đã hiểu ra , truyện gì đã sảy ra với Vũ Linh rồi , nên họ đã sửa lại cỗ máy phức tạp để đi tìm nơi mà linh hồn của Vũ Linh đã đến và truyền tín hiệu âm thanh gọi của bọn họ vào trong cỗ máy rồi dựa vào làn gió không gian để truyền tới linh hồn của Vũ linh .

Và dĩ nhiên cỗ máy đó hoạt động rất tốt và chỉ có người sử dụng máy và người nhận tín hiệu là có thể nghe thấy , còn bên ngoài không hề nghe được giọng nói của họ , Chu Vũ Linh tức là Tuyết Y lúc này nghe được thanh tiếng của ba và mẹ nên bỗng vui mừng vì nghĩ là thanh âm của ba mẹ đã truyền được tới thì chắc là có cách để mình về được liền nói .

" Là ba và mẹ a , con là Chu Vũ Linh đây nè , ba mẹ ơi ! Đưa con trở về với a , con không muốn ở lại nơi qủy quái này , hu hu hu " . Chu Vũ Linh dùng thân thể của Tuyết Y để khóc nức nở .

" Là con thật a Linh Nhi , bây giờ con có biết là con ở đâu không ? " .

Mẹ Nhạc Mẫn Nhu lo lắng hỏi .

" Ân , phải , Linh nhi , có biết lịch sử về nơi đó thì ba mẹ mới tìm được cách để đưa con về được a " . Giọng thanh êm ấm của ba nói .

" Linh nhi cũng không biết đây là nơi nào , chỉ biết đây lả ở cổ đại thôi a , lịch sử thì kỳ quái vốn ở hiện đại thì không nghi chép a , con chỉ biết bây giờ mình nhập vào một thân thể nam hài tử 14 tuổi thuộc tinh linh Nam Tình Tuyệt Quốc a " . Tuyết Y tức Linh Nhi nói .

" Ân , thế thì có chút khó đây , để ba mẹ tìm cách đã " . Đang nói truyện bỗng nhiên phụt , phụt , mất tín hiệu .

Tuyết Y tức Linh nhi la lên .

Tín hiệu âm thanh tự nhiên tắt mất Tuyết Y la lên gọi .

" Ba , mẹ , mọi người đâu cả rồi a " . Tuyết Y giờ đã không khóc nữa , mòn mỏi lần nữa sẽ được nghe lại những thanh giọng quen thuộc kia , nhưng đợi chờ vô ích từ lúc đó cho tới một lúc lâu muộn nữa cũng chả thể nghe thấy gì , mà Tuyết Y cơn buồn ngủ lại kéo dài nặng mí mắt đến , nên ngủ quên từ lúc nào không biết ...