Xuyên Qua Ngàn Năm

Chương 30: Cấy ngọc




Vì Ngọc Mai nấu ăn khá ngon, nên thời gian trưởng tử tộc ở lại khu rừng Sồi này đều do Ngọc Mai đứng bếp, chỉ với mỗi việc nghĩ món ăn mỗi ngày Ngọc Mai đã muốn bạc đầu rụng tóc. Nhưng cho dù cô có rụng hết tóc cũng rất tự nguyện nấu, không những tự nguyện mà mỗi ngày khi nấu món ăn đều sắp xếp nhìn sao cho thật phong phú, vài hôm đầu cô cho mọi người xuống biển, thì vài hôm sau sẽ dẫn mọi người lên rừng, có hôm cả biển và rừng cùng xuất hiện trên bàn ăn.

Ông bà chúng ta thường nói, con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày, nên Ngọc Mai nấu ăn rất dụng tâm. Và vì sao mà Ngọc Mai phải chịu khó như vậy! Là vì mỗi lần đến giờ ăn sẽ có thêm hai cha con xuất hiện, Ngọc Mai rất để ý đến cặp cha con này, vì người con chính là anh chàng “tắm hồ” của cô. Sau bao trông chờ cuối cùng cũng được gặp lại, Ngọc Mai khoái chí khỏi phải nói.

Vì có động lực từ trai đẹp nên Ngọc Mai như được bơm máu gà, cả ngày rất hăng hái nấu món này xào món kia, miệng lúc nào cũng cười tươi roi rói. Buổi sáng và buổi trưa Ngọc Mai nấu rất nhiều, cho mọi người ăn đã đến bò lê bò lết mới thôi, buổi chiều thì Ngọc Mai nấu ít lại không khuyến khích họ ăn quá no, dù được căn dặn nấu nhiều hơn Ngọc Mai vẫn nhất quyết ngó lơ không nấu. Thay vào đó Ngọc Mai sẽ làm thêm các món ăn vặt như chè, tàu hũ, hay khoai lang chiên giòn cho mọi người tráng miệng.

Buổi chiều ăn cơm xong Ngọc Mai thường hay thả bộ lòng vòng cho tiêu cơm, mọi người khi nhìn thấy Ngọc Mai, đều sẽ bày nét mặt như kiểu cô đang thiếu nợ họ từ đời tám hoánh nào, đòi hoài đến nay vẫn lì lợm không chịu trả. Ngọc Mai tỉnh rụi nhìn tâm trạng buồn xo vì ăn chưa đã của họ, tận tình cất lời khuyên: “Tối ăn quá no hại thân, không tốt cho sức khỏe.”

Ngọc Mai tự thấy bản thân là cô gái vàng trong làng quan tâm, không những cho họ ăn ngon, còn giúp họ có một thân hình nhìn ngon nữa, tốt quá còn gì! Nhưng nhìn nét mặt họ... hình như không có ai cảm kích cô cả, nhìn có vẻ buồn bực hơn thì phải.

Để xoa dịu cảm xúc của mọi người không có cơ hội cùng bùng nổ với cô, qua hôm sau Ngọc Mai canh trời vừa sập tối không thấy rõ đường đi, cô yêu cầu Nhất thiện thắp tất cả đèn dầu mới vừa mượn được, khiến cả khu vực nơi mọi người hay ngồi ăn sáng bừng, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tò mò.

Khi mọi người lũ lượt kéo đến đã thấy bày sẵn một bàn đồ ăn nhìn rất mới lạ, không chỉ thế còn có rất nhiều hũ sành đựng rượu. Để đền bù tâm hồn cuồng ăn của họ bị cô ngược đãi, Ngọc Mai làm thêm mấy món ăn vặt mới như nghêu hấp xả, ốc nướng tiêu xanh, tôm xào me, mực phơi khô nướng xé sợi cùng nước chấm chua cay nhâm nhi với các loại rượu Ngọc Mai ngâm được.

Người dân nơi này chỉ uống rượu gạo hoặc rượu nếp, lần đầu tiên nếm thử rượu trái cây vừa thơm vừa ngọt không cay xè như đốt cổ họng, hương vị thanh mát nhẹ nhàng cứ lưu luyến nơi đầu lưỡi, càng uống mọi người càng thấy ghiền, nhâm nhi vài miếng đồ ăn rồi uống ngụm rượu có cảm giác rất đã!

Tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn trên bàn ăn trước mặt, rượu ngon món ăn cũng ngon, mọi người hào hứng vui vẻ quên trời đất, dù cho mấy hôm nay tinh thần bị kéo xuống xuống lên lên ai cũng giận Ngọc Mai một bụng, nhưng giờ thì quên hết sạch, cứ tấm tắc khen ngợi cô hết lời.

Và cứ như một thói quen, tối nào vào thời gian đó họ cũng ngồi sẵn đợi nhâm nhi rượu, không có nhất quyết không chịu rời đi dù nửa bước. Cực chẳng đã Ngọc Mai đành chiều theo ý họ, cô mà làm căng quá trai đẹp của cô sợ quá bỏ chạy thì cô mất nhiều hơn được.

Mỗi ngày Ngọc Mai đem ra hai hũ, uống hết thì nhịn. Đôi khi họ uống hết rượu rồi, đồ ăn cũng không còn miếng nào, nhưng vẫn còn ngồi nói chuyện hăng say quên luôn cả lối về. Nét văn hóa mới này mọi người lần đầu được trải nghiệm, không nghĩ lại nhanh nghiện đến vậy. Trưởng tử tộc phải ra lệnh cưỡng chế, không được phép ngồi quá giờ Hợi* mọi người mới đi vào khuôn phép hơn.

Rượu trái cây Ngọc Mai ngâm nồng độ cồn không cao, vì cô ngâm để bản thân thưởng thức là chính. Với tửu lượng của bọn họ có uống sạch hết rượu của cô trong một ngày một đêm cũng không say, bị ghiền là phải rồi! Nhiều khi Ngọc Mai ngẫm nghĩ lại thấy cô ngu hết thuốc chữa, tự dưng đi tìm mệt mỏi cho bản thân, định bụng hai hay ba ngày mới cho mọi người uống rượu một lần để thay đổi không khí, đúng là người tính không bằng trời tính, nhưng vì kế hoạch cua trai đẹp nên Ngọc Mai đành bấm bụng.

Các hũ rượu trong nhà cứ vơi dần vơi dần, cũng may là Ngọc Mai ngâm khá nhiều loại, rượu chuối hột, rượu chùm ruột, rượu nho rừng, rượu táo, rượu dâu tằm… nói chung là rất nhiều. Khi loanh quanh trong rừng, vô tình thấy được loại trái cây nào là Ngọc Mai đều đem đi ngâm rượu hết, chứ để chín rục sẽ rơi đầy dưới đất nhìn rất phí. Vì đặc thù cây nào cũng cao mà cô thì không giỏi leo trèo, nên Ngọc Mai thiết kế vài loại lồng hái trái cây, vác theo cây sào dài khi muốn hái thì gắn lồng vào nhìn rất chi là “ổn áp”.

Mà dù có làm gì thì làm, sự chú ý của Ngọc Mai đều quanh đi quẩn lại xung quanh anh chàng “tắm hồ”. Đã uống rượu của cô thì phải đi theo mà bảo vệ cho cô, cứ rảnh ra là Ngọc Mai rất chịu khó rủ rê Nhất thiện đi tìm thêm nhiều loại trái cây mới khác, vừa thay đổi mỗi ngày cho mọi người tráng miệng vừa để ngâm rượu để dành tiếp. Vì cô biết lần nào đi ra khỏi nhà cũng sẽ có anh chàng “tắm hồ” đi theo.

Vô tình Ngọc Mai phát hiện ra bí mật động trời, khi nghe được giọng nói của anh ta, hóa ra là người quen, biết được Ngọc Mai giận muốn nổi mụn. Giọng nói này quá ấn tượng tưởng cô không nhận ra à, bóp miệng con gái nhà lành xong rồi chạy trốn, nghĩ đơn giản quá nhỉ, phải phụ trách đấy có biết không hả. Đã vậy còn giả bộ làm người thần bí, mỗi ngày khi cô ra khỏi nhà đều tò tò đi theo, hại cô cứ đoán già đoán non, Ngọc Mai nhớ lại nhiều lần làm trò hề của bản thân, nghĩ mà tức!
Không những thế, tính tình gì đâu thật khó ưa! Mấy lần Ngọc Mai kiếm chuyện nhờ vả, anh ta đều im ỉm không thèm để ý đến cô. Dù Ngọc Mai cố tình mon men đến bắt chuyện, vẫn thường xuyên bị anh ta bơ đẹp, lúc nào cũng lầm lầm lì lì, mặt mũi lạnh tanh không nói với cô tiếng nào. Hỏi ăn ngon không... im re, hỏi ăn thêm không... im re, hỏi thích ăn gì tôi nấu lại cho... im re, im lặng như thế chắc tôi đoán được chắc.

Ngọc Mai bị hành hạ tinh thần muốn sang chấn tâm lý, để cứu vớt cái đầu lâu của mình cô bèn lên kế hoạch cưa đổ anh chàng “tắm hồ” này. Qua tìm hiểu từ Nhất thiện, chỉ biết tên gọi là Võ Ca và chưa có vợ, hết! Thông tin ít đến thảm thương. Ngọc Mai không tin với kinh nghiệm một bụng hỏi gì đáp nấy tất tần tật của anh chàng gú gồ qua bao năm tích lũy của bản thân, cộng với bí kíp được truyền thụ từ các chị em trong nhóm mê trai đẹp, còn có khoảng cách ngàn năm tân tiến chẳng lẽ không cưa được miếng nào. Hãy đợi đấy!

Ngọc Mai thì bận rộn cua trai đẹp, nhìn thoải mái thôi khỏi phải nói, mùa xuân tỏa ra bốn phía. Chỉ tội mỗi ông Ba, chưa được một tuần mà trông ông muốn gầy sọp hẳn đi. Mấy ngày đầu vì những con ngọc trước khi cấy sẽ được thả xuống suối nuôi vài ngày để nhả hết bùn đất, làm như vậy lúc cấy sẽ hạn chế bị nhiễm trùng nên ông Ba còn thở nhẹ nhàng.

Chỉ ngồi soạn lại các dụng cụ để cấy ngọc mà ông đã chuẩn bị sẵn xem món nào vừa, món nào không vừa thì phải tăng giảm mài tới mài lui cho phù hợp với kích thước thực tế của con ngọc. Đã bận rộn là vậy nhưng vẫn phải trả lời từng câu hỏi của trưởng tử tộc cái này làm gì, cái kia làm chi, ông Ba nổi cơn phát hờn mà không có chỗ trút thật là phiền muốn chết.

Sau khi vớt ngọc lên bắt đầu công đoạn cấy nhân và tế bào, lúc này thì ông Ba bắt đầu bận rộn ngày đêm, thở chỉ thiếu điều lấy hơi lên. Vì ông Ba không phải là người thợ đúng nghĩa, chỉ là tay ngang biết cách cấy ngọc trai do coi chương trình thời sự. Cho nên vào ban đêm không có trưởng tử tộc tò mò một bên, ông mới mày mò nghiên cứu cách để cấy nhân và tế bào vào con ngọc mẹ.

Phải tập tành làm trước để hôm sau mới có thể trình diễn mà không luống cuống, vì ông Ba vừa làm vừa phải trả lời 1001 những câu hỏi tại sao của trưởng tử tộc, rất dễ bị phân tâm làm ảnh hưởng đủ thứ. Ông Ba vọc chưa được hai ngày, nhìn qua nhìn lại trong hộp gỗ còn chưa tới phân nửa con ngọc. Thấy vậy! Trưởng tử tộc vẫn rất bình tĩnh cho người đi chuẩn bị, đem thêm gấp đôi lần đầu để cho ông Ba vọc tiếp.

Trong quá trình cấy ngọc, chỉ có một mình ông Ba và trưởng tử tộc đứng kế bên quan sát, trong nhà hay ngoài nhà đều không có một bóng người nào khác lai vãng. Suốt mấy hôm liền ông Ba chỉ ngủ chập chờn vài tiếng, có đêm gần như thức trắng. Dù đã cực khổ tập tành như vậy, nhưng tỉ lệ con ngọc bị chết sau khi vào tay ông, mỗi ngày một tăng chứ không giảm.

Ông Ba tự thấy bản thân không phải là Kokichi Mikimoto*, đến ngay cả ông ấy mà còn mất đến năm năm, sau nhiều thất bại liên tục và gần như phá sản mới thành công cấy được viên ngọc đầu tiên. Cỡ như ông thì tính là gì chứ, ông có phải là thiên tài đâu. Trong tự nhiên trung bình một ngàn con ngọc mới có một con có ngọc thể, trưởng tử tộc cũng biết điều đó nên cũng đừng trông chờ vào ông quá, ông chỉ có thể cố hết sức cấy, còn có ngọc thể hay không cứ phó mặc vào tạo hóa hên xui thôi.
Điều đáng buồn là ông Ba vọc rất nhiều ngày rồi, chưa có con nào sống nổi đến nửa ngày thì lấy gì mà đem nuôi đây. Ông Ba kiểm lại tất cả các khâu xem sai sót chỗ nào, trước khi làm đều nấu nước sôi trụng sạch sẽ dụng cụ, tế bào thì dùng những ngọc con cắt màng áo của nó để làm, nhân thì kêu trưởng tử tộc lấy hạ thể cưa nhỏ ra. Con ngọc mẹ đều được tuyển chọn rất khắt khe, mọi thứ đều ổn vậy chỉ có cách cấy có vấn đề.

Một con ngọc mẹ, ông Ba cấy từ ba đến bốn tế bào và nhân, suy nghĩ mãi ông Ba quyết định giảm xuống cấy một, vì đây là con ngọc chứ không phải con trai ở hiện đại không thể tham được. Nghĩ là làm, sáng hôm sau ông Ba bắt tay vào cấy tiếp, vừa đúng dịp có thêm thùng ngọc mới, vừa được vớt lên sáng nay từ suối sau mấy ngày nhả bùn đất. Lần này cấy ngọc mẹ chỉ có một tế bào và một nhân, nên tốc độ làm nhanh con ngọc cũng đỡ yếu hơn.

Đầu tiên ông Ba dùng mũi kìm lách vào hai mép vỏ, mở miệng ngọc để chêm gỗ vào. Sau đó đặt bụng ngọc mẹ ngửa lên trên giá, ông Ba rất cẩn thận cắt một đường nhỏ không quá sâu ở gờ nội tạng của con ngọc, kích thước của vết cắt không quá rộng so với nhân hạ thể đưa vào, rồi dùng kim chọc qua lỗ mở đó thông đến vị trí đặt nhân dưới gờ nội tạng tạo thành một đường ống.

Vì lần này ông quyết định cấy một nhân một tế bào nên đường ống ông Ba thông rất cạn. Sau khi đã thông đường thì dùng kim đưa tế bào đã cắt sẵn từ ngọc con, đưa thẳng vào cuối đường ống đó. Xong phần tế bào thì đến cấy hạ thể, ông Ba nhẹ nhàng đặt nhân hạ thể vào đầu lõm của kim, rồi đưa vào đường ống tiếp xúc với tế bào vừa mới cấy. Ông ba mò mẫm cấy hết các ngọc thể đang có trong thùng, lần này mà vẫn chết thì thôi...nghỉ khỏe.

Sau khi cấy xong con ngọc nào, ông Ba sẽ đưa cho trưởng tử tộc đem bỏ con ngọc đó vào những sọt gỗ đang được nuôi tạm ở giếng nước bên ngoài, cách nhà ông chừng mấy căn, những giếng nước này là giếng cạn với tay vào cũng có thể chạm đáy, hiện tại không có ai sử dụng đến vì đa số Ngọc Mai nấu nướng gần con suối. Để trưởng tử tộc đứng kế bên nhìn hoài thấy ngứa mắt, nên ông Ba rất thoải mái sai bảo.

Cứ cách từ mười đến mười lăm phút ông Ba cho trưởng tử tộc di chuyển một lần, không được giao người khác làm, vì sao à! Lý do của ông Ba rất đơn giản là không cẩn thận làm đau con ngọc của ông, bây giờ nó rất yếu không chịu nổi va chạm mạnh, đã vậy khi bỏ xuống giếng phải nhẹ nhàng cúi người xuống đặt vô khay gỗ, và phải nhớ đặt ngược con ngọc lên cho ông, giao người khác ông không an tâm.

Không những sai bảo cho sướng miệng, mà ông Ba còn rất hùng hồn ăn không nói có, là do mấy hôm nay trưởng tử tộc di chuyển sai cách khiến con ngọc của ông ngủm củ tỏi, chứ bản thân ông làm không có sai. Thế đấy! có ngon cãi lại ông đi, ông đình công không làm nữa, dù gì cách làm ông cũng đã tận tình chỉ lại rất cặn kẽ rồi, nếu trưởng tử tộc cấy ngọc có khi còn mát tay hơn cả ông.

Lí do lí trấu đầy đủ chỉ chờ trưởng tử tộc tỏ thái độ là ông Ba xù kèo liền, nhưng có vẻ kèo này không được thơm, vì trưởng tử tộc giỏi chịu đựng hơn ông nghĩ nhiều. Làm xong hết tất cả cũng hết ngày, không muốn kiểm tra mấy con ngọc đó nữa, phó mặc cho Thần biển đi, hôm nay ông Ba quyết định ngủ một giấc cho thật đã, mọi chuyện để mai tính.

*Giờ Hợi: Từ 21 giờ - 23 giờ

* Kokichi Mikimoto: Nhà phát minh kỹ thuật nuôi cấy ngọc trai, hay còn gọi là ông tổ nghề ngọc trai.

Ra đời vào ngày 25/01/1858, Kokichi là anh cả của một gia đình thuộc tầng lớp bình dân với 8 trai, 3 gái. Năm 1878, ông đã đi bộ từ Toba đến Tokyo trong vòng 11 ngày. Chuyến đi này đã mở ra nhiều ý tưởng kinh doanh cho Kokichi khi ông thấy các nhà buôn Trung Quốc trao đổi hàng hóa ở cảng Yokohama với các mặt hàng hải sản như bào ngư, hải sâm, đặc biệt là các loại ngọc trai khai thác từ vùng Shima gần nơi ông ở được bán với giá rất cao. Giấc mơ trở thành một nhà buôn ngọc trai bắt đầu dần hình thành.

Ước mơ tạo dựng một trại nuôi cấy ngọc trai nhân tạo được Kokichi hiện thực hóa vào năm 1888, và liên tục gặp thất bại do lỗi kỹ thuật, những phương pháp thử sai, cả thảm họa thủy triều đỏ khiến trai chết hàng loạt, tưởng chừng việc kinh doanh đến bờ vực phá sản. Đến 11/07/1893, Kokichi mới có trong tay viên ngọc trai nuôi cấy đầu tiên trong đời. Nhưng phải mất đến gần 30 năm sau nữa (thập niên 20) Kokichi mới thực sự thành danh trong nghề nuôi cấy và chế tác ngọc trai, đem triển lãm và xuất khẩu khắp thế giới.