Dương thẩm vẫn nhíu chặt mày, sắc mặt không mấy tốt. "Người tốt nào? Người tốt là ai? Người tốt ở chỗ nào ra mà có thể ăn hết lượng mỡ dùng cho nửa năm vào một lần xào thịt như vậy?".
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt. "Dương gia cạnh nhà ta a! Người nhà họ toàn là người tốt nha!".
"Ngươi ——!!!". Dương thẩm rất muốn rút que trúc ở hàng rào ra quất mông đứa nhóc con này một trận.
Đoạn Hành Vân bưng rổ rau đã rửa sạch đi vào, hắn nhìn Dương thẩm đang bị chọc cho tức đến thở phì phì, còn vật nhỏ nhà hắn ở bên cạnh thì vẫn cười đến mặt mày rạng rỡ. Hắn thính lực không tệ, sớm đã nghe rõ chuyện hai người vừa nói, lại ngẫm nghĩ trong chốc lát liền mở miệng. "Tiểu Thất là vì muốn làm món ngon để ta mang sang nhà, tặng cho thẩm và Dương thúc cùng Dương Đào thêm món cho cơm tối nay. Dù sao mỡ heo cũng không phải là thứ quá quý giá, em ấy lại muốn nấu cho một nhà thẩm ăn thì không lý nào lại tiết kiệm đến mức như ở nhà!".
Kỳ Huy Nguyệt hai mắt lấp lánh nhìn nam thần của y, đầu gật đến như giã tỏi.
Trên mặt viết đầy hàng chữ: "Đấy, thẩm xem đi, ta không lãng phí chút nào, ta là dùng đúng chỗ đúng dịp!".
"Ngươi đấy ——!!!". Dương thẩm dù đã nghe vào tai, sắc mặt cũng hòa hoãn đi không ít nhưng thẩm vẫn cảm thấy hai tên hoang phí này ở chung với nhau, một người so với một người đúng là làm người lo lắng. "Lần sau, không cần đặc biệt vì muốn mang đi tặng cho nhà ta hay Dương thúc các ngươi mà lãng phí như vậy, cũng không sợ chúng ta ăn xong rồi cũng sẽ nghẹn đến nửa năm tới sao?".
Kỳ Huy Nguyệt khuôn mặt vừa vô tội vừa đáng thương hề hề nhìn thẩm.
Dương thẩm nhéo hai cái má của y. "Ngươi chỉ giỏi làm nũng, ngươi làm nũng với Vân tiểu tử còn được, hắn dù sao cũng là vị hôn phu của ngươi. Còn ngươi mà đã lãng phí lại còn muốn làm nũng với ta xem, ta sẽ dạy dỗ ngươi giống y như Đào muội muội các ngươi ở nhà!".
Kỳ Huy Nguyệt bị véo hai má đến biến dạng, y vẫn cười đến híp mắt lại. "Ò!".
Đoạn Hành Vân vội vàng đặt rổ rau xuống, gỡ hai móng vuốt của Dương thẩm xuống.
Tay Dương thẩm bình thường ngoài làm việc nhà còn làm việc vất vả nặng nhọc dưới ruộng, vết chai trên đó hẳn là không ít, lỡ véo hỏng mặt vật nhỏ nhà hắn ra thì sao?
Dương thẩm nhìn hắn bảo hộ Kỳ Huy Nguyệt như vậy vừa mừng vừa lo, lườm hắn một cái trắng mắt.
Buổi tối ăn cơm tắm rửa xong, Kỳ Huy Nguyệt nằm ở bên trong giường, nghển cổ chờ Đoạn Hành Vân đi vào. Nhà chỉ có một ngọn đèn dầu, hắn dù nói không cần nhưng y vẫn cố ý chừa lại để hắn chiếu sáng tiện cho việc tắm rửa.
Đoạn Hành Vân tắm rửa xong, dọn dẹp qua loa, khóa cửa phòng bếp cẩn thận lại thì cầm đèn dầu trên tay quay lại phòng ngủ. Vừa đi vào thì thấy vật nhỏ nhà hắn đang ngồi trên giường, cái cổ nhỏ ngóng dài ra vừa hóng vừa đợi, khi nhìn thấy ánh đèn và hắn xuất hiện, y đã cuống quýt kêu lên. "Mau lên đây đi!".
Đoạn Hành Vân đáy lòng là một mảnh mềm mại, hắn cài then cửa phòng, tắt đèn lên giường nằm ngay sát cạnh đối phương, bắt đầu nằm nghe đối phương bi bô nói đủ thứ chuyện, lại hỏi hắn đủ thứ vấn đề như mọi ngày trước khi hai người đi ngủ.
Cho đến khi người nào kia ngủ thiếp đi rồi tự nhiên lại quen thuộc dùng tứ chi bò lên trên người hắn, âm thanh trong phòng mới yên tĩnh lại.
Thời gian trôi qua thực nhanh, đảo mắt đã đến ngày mùng Sáu tháng Sáu. Ngày này từ khi gà còn chưa gáy, Dương thẩm và một nhà đã lục tục sang đến bên này.
Hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt hiện tại đã ở chung một nhà, không cần làm lễ rước dâu nhưng những lễ khác thì phải làm cho đầy đủ, Dương thẩm lôi kéo hai người tri giao của thẩm trong thôn và nhà mẹ đẻ đến Đoạn gia, cùng thẩm chuẩn bị làm Lễ chải đầu cho Kỳ Huy Nguyệt.
Dương thúc sáng sớm đã vào trong thôn mượn thêm hai bộ bàn ghế, rau xanh trong nhà thúc thẩm trồng rất nhiều không cần mua nhưng thịt heo và rượu vẫn là phải lên trấn trên lấy thêm chút ít về làm vài bàn tiệc.
Trước đó đã gửi lời mời đến vài hộ thôn trong thôn và một nhà lý chính, còn bọn họ có tới hay không thì không ai biết trước được.
Dương thẩm cũng vì e ngại chuyện này, cho nên vài ngày trước thẩm bỏ ra chút thời gian, chạy về nhà mẹ đẻ một lượt, mời nương và Đại ca cùng tẩu tử của thẩm trong nhà đúng ngày sang bên này góp vui. Người thân của Dương thúc đã sớm qua đời hết, thúc lại là con một trong nhà và Dương gia trước đó cũng giống một nhà Đoạn gia, là người từ nơi khác đến nơi này định cư. Cho nên trong thôn không có thân thích nào khác, ngoài việc bình thường có qua lại với vài hán tử trung niên trong thôn, hôm nay thúc cũng mời họ đến uống chén rượu chung vui cùng Vân tiểu tử và Tiểu Thất.
Hỷ sự thì phải nên tổ chức náo náo nhiệt nhiệt một chút mới có không khí vui mừng!
Trước đó, ngày mùng Năm tháng Sáu, Dương thúc vào buổi chiều liền đi qua nhà tìm tới Đoạn Hành Vân bên này, làn da màu đen trên khuôn mặt của thúc hàng ngày nay cũng trở lên phiếm hồng, đặc biệt thẹn thùng giống như mấy cô nương mười năm mười sáu trong thôn, thiếu mỗi điều cầm khăn tay nhỏ lên che mặt mình lại nữa thôi. Thúc nhìn trước nhìn sau, thấy không có Kỳ Huy Nguyệt ở đây thì đem một quyển sách nhỏ nhét vào trong tay hắn, rồi thấp giọng nói nhỏ. "Ngươi có thời gian thì nhìn nhiều một chút, đêm mai thành thân rồi! Học, học, học —— cho thật tốt a!".
Không thì làm cho Tiểu Thất hài tử kia chạy mất, thì ngươi cũng không biết tìm ai mà khóc đâu!
Lẽ ra chuyện chỉ dạy vài chuyện thân mật cho hán tử sắp thành thân, là việc cha già trong nhà sẽ chuẩn bị cho con trai, nhưng Đoạn Hành Vân đã không còn người thân nào. Dương thúc vừa là hàng xóm sát nhà, lại còn là người chứng kiến hắn trưởng thành từ nhỏ đến giờ đã được gần hai mươi năm này, cũng coi như là nửa trưởng bối của hắn đi. Việc dạy vài thứ phu thê chi giao này, thúc đảm đương cũng coi như hợp tình hợp lí.
Đoạn Hành Vân liếc nhìn nội dung trong quyển sách nhỏ được dùng đến muôn vàn màu sắc họa lên: "....".
Hắn cảm thấy hình như —— hắn biết cái chuyện này phải nên làm thế nào!
Mặc dù hắn chưa từng thú thê nhưng trực giác của hắn cho hắn biết, hắn ở trong chuyện này, dường như là một —— cao thủ!
"Đa tạ Dương thúc!". Dù vậy, Đoạn Hành Vân vẫn nói lời cảm kích từ đáy lòng.
"Ừ, mau trở về!". Dương thúc thẹn thùng lại ngại ngùng xua xua tay, rồi rời đi nhanh chóng, y như có ma đuổi ở phía sau.
Chờ đến sau khi biết được, khách mời hôm này chỉ có hơn mười người, Kỳ Huy Nguyệt cảm thấy thôn dân Đoạn Gia thôn đúng là một chút cũng không đáng yêu!
Nam thần của y —— Đoạn Hành Vân rõ ràng là một hán tử chân chính, tính tình tốt, bộ dạng lại đẹp mắt dễ nhìn, cũng là người biết kiếm tiền nhất thôn. Có nói hắn là vạn nhân mê Mary Sure cũng không quá a!
Vậy mà cư nhiên —— thôn dân lại tự truyền ra vài lời đồn gì mà hung thần, tính cách âm u, thâm trầm, không hợp một lời liền muốn đánh người gì đó!
Thật là oan chết người!
Trời chưa sáng Kỳ Huy Nguyệt đã bị lăn qua lộn lại một hồi, Hồng thẩm, Cúc thẩm vừa vào đến nhà cùng Dương thẩm thì đã phân chia nhau ra làm việc, người thì đun nước tắm gội cho y, người thì chuẩn bị trải chăn giường nệm cưới đỏ thẫm.
Xong xuôi, hai thẩm liền nhấc thùng tắm lớn vào phòng, còn thả vào trong thùng nhiều cánh hoa dại trên núi vừa có hương thơm nhàn nhạt vừa không kém phần xinh đẹp. Tay hai thẩm rắn chắc, không tốn mấy sức lực đã nhấc một cái liền nhấc bổng Kỳ Huy Nguyệt còn đang lơ mơ chưa tỉnh ngủ hẳn thả vào thùng nước tắm.
Kỳ Huy Nguyệt 囧 tỉnh cả ngủ. "Ối mạ cha tui ơi ——!!!".
Dương thẩm chuẩn bị phấn son trang điểm, đồ trang sức, trung y đỏ thẫm bên cạnh nghe thấy vậy liền trợn trắng mắt. "Ừ, đêm nay ngươi tốt nhất là có sức lực kêu lớn như vậy cho ta ở bên nhà cũng nghe thấy được!".
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Hồng thẩm và Cúc thẩm bật cười, không quên chêu chọc Kỳ Huy Nguyệt thêm vài câu.
Dương Đào là nữ tử chưa xuất giá nghe vậy thì ngại ngùng cúi mặt, hai tai cũng đỏ bừng lên.
Hồng thẩm gội dùng bồ kết gội đầu giúp Kỳ Huy Nguyệt, vừa gội vừa khen. "Mái tóc Tiểu Thất dài quá, vừa dày vừa đen, lát nữa khi búi tóc cài trâm lên sẽ đặc biệt xinh đẹp".
"Da dẻ cũng là trắng nõn trắng là, các ngươi nói xem tại sao tiểu tử nhà ta không có phúc phận này nhỉ?". Cúc thầm sờ sờ khắp người Kỳ Huy Nguyệt một lượt.
Bên trên bên dưới Kỳ Huy Nguyệt dù đang ngồi trong thùng tắm nhưng còn mặc đồ lót, y cũng không thể không biết xấu hổ mà khoe "cây dưa leo nhỏ" của mình cho các thẩm nhìn thấy, nay thấy Cúc thẩm đã bắt đầu dùng sơ mướp khô cọ đến hai đùi y, y theo bản năng kẹp chặt hai chân lại.
Chỗ này không được cọ đâu!
Trước giờ chỉ có mình ta chạm vào, chưa kể Đoạn đẹp choai nhà ta còn chưa có chạm vào, sao có thể để thẩm trước tiên chạm vào chứ?
Cúc thẩm bật cười ha hả. "Ngại ngùng cái gì? Phải cọ rửa thật sạch sẽ để mặc lên hỷ phục nương xinh xinh đẹp đẹp, lại nói ngươi hay ngại ngùng như vậy thì đêm nay khi động phòng —— không phải sẽ càng ngại ngùng hơn sao?".
Kỳ Huy Nguyệt mặt mũi đỏ bừng, lắc lắc như muốn lắc bay cái đầu.
Chúng ta chỉ là đại hôn thôi!
Đêm nay cũng không có làm gì mà ngại ngùng a!
Hai chúng ta chỉ là cùng ngủ chung một giường, cùng đắp chung một cái chăn, ở bên dưới chăn thì nắm tay trò chuyện, đặc biệt trong sáng!
Sau này, đợi ta câu dẫn được người rồi thì lúc đó mới nên ngại ngùng có biết không?
Ba vị đại thẩm thấy y như vậy thì càng thích thú, nổi lên ý muốn chêu chọc, chọc cho Kỳ Huy Nguyệt cũng có suy nghĩ —— hay là đêm nay mình cứ thử hóa thú nhỉ?
Cuối cùng, Cúc thẩm vẫn là thấy y xấu hổ còn đáng thương hề hề nên tha cho y, để y tự mình tắm rửa, thẩm vừa kéo rèm che lại thùng tắm vừa thầm nghĩ.
Tiểu nha đầu này đã mười năm sao vừa nãy thẩm thấy ngực nàng —— rất phẳng!
Ngực của cô nương gia sao lại phẳng hơn cả mặt trên của giường đất nữa?
Nhớ năm đó thẩm bằng tuổi nàng bây giờ, ngực thẩm cũng đã có "chút vốn liếng" rồi a!
Bên ngoài sân nhà, Đoạn Hành Vân, Dương thúc và mấy đại thúc trong thôn cũng đang dán chữ Hỉ khắp nơi, lồng đèn đỏ lớn cũng được treo lên chính giữa cổng, pháo giấy cũng được chuẩn bị tốt chuẩn bị mang treo lên hai bên cửa cổng.
Pháo giấy có đến hai dây lớn, chỉ chờ đến giờ lành là có thể đốt lên, vừa có không khí náo nhiệt lại cũng coi như lời thông báo tới mọi người, trong nhà đã chuẩn bị sẵn sàng chính thức làm hỷ sự. Nếu là hộ gia khác trong thôn làm hỷ sự, bắt buộc phải mua pháo giấy thì cũng chỉ mua vài cái pháo giấy đơn lẻ, vào ngày vui đốt lên vài cái cho có không khí nhưng Vân tiểu tử chính là muốn cái gì cũng tốt nhất, pháo giấy thôi cũng tiêu tốn đến bốn năm trăm văn. Vài đại thúc có quan hệ tốt với Dương thúc nay đều nhìn vào mắt mình, thì càng khẳng định Vân tiểu tử nhà Đoạn gia này chính là rất ưng ý với hôn sự cùng Tiểu Thất nhà Kỳ gia, dù cho tiểu nữ hài đó bị cả nhà gia gia nãi nãi nhà mẹ đẻ bỏ rơi không màng đến. Chưa kể, từ sáng đến giờ không biết vì lý do gì hay có phải vì hôm nay là ngày vui của Đoạn gia hán tử hay không, mà mấy ông đều cảm thấy Đoạn Hành Vân đặc biệt dễ ở chung, hắn chẳng tỏ ra âm trầm như mọi khi, sắc mặt cũng trở lên sáng sủa tuấn tú vạn phần, trên khóe miệng còn liên tục nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
Thật là —— rửa mắt người nhìn a!
Nếu Đoạn Hành Vân từ nay vẫn cứ vui vẻ ôn hòa như vậy, mấy ông cũng không cần đi đường vòng khi thấy hắn trên đường nữa đâu nhỉ?
Kỳ Huy Nguyệt nhìn căn nhà đá lợp cỏ ba gian mà mình ở đã được hơn nửa tháng, thấy khắp nơi đã được trang trí màu đỏ tươi dày đặc không khí vui mừng và may mắn. Y bỗng nhiên có chút mơ màng, trải qua hai đời người, với thời gian lên đến hơn trăm năm có lẻ nhiều ngày, y rốt cuộc cũng thành thân, còn là thành thân với người y đặc biệt ưng ý, nhất kiến chung tình.
Mặc dù hôn sự này phần lớn là do Đoạn Hành Vân có lòng làm người tốt, nhưng trong ký ức của nguyên thân còn để lại, hôn sự trong thôn Đoạn Gia bọn họ cũng không có nhà nào chuẩn bị tốt hơn được thế này đâu.
Y đặc biệt cảm động!
Rất muốn đêm nay hóa thú rồi lấy thân báo đáp đối phương!
Kỳ Huy Nguyệt bị lăn qua lộn lại đến ba canh giờ, cuối cùng vì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của y đúng là không cần trang điểm thêm, thẩm sợ đánh phấn thoa son lên thì không làm y đẹp hơn nữa mà còn làm xấu y đi, Dương thẩm mới quyết định buông tha cho khuôn mặt của y.
Mái tóc đen dày được búi lên búi lớn sau đầu, chính thức búi thành kiểu tóc cô nương gia đã gả chồng, cài lên trâm cài trước đó đã chuẩn bị, lại mặc vào trung y đỏ rực, giá y mới tinh đẹp mắt.
Mọi thứ xong xuôi, các thẩm và Dương Đào vây quanh y nhìn ngắm tỉ mỉ lại, xem có lên chỉnh sửa thứ gì không.
Ngay sau đó, mọi người càng ngắm thì càng là hít mạnh vài hơi liên tục, ai cũng đều biết Tiểu Thất nhà Kỳ gia lớn lên đẹp, nhưng hiện tại không biết sao ngày càng đẹp như vậy. Hôm nay cũng chính là thanh lệ tuyệt tục nha!
Hồng thẩm là người trong thôn Đoạn Gia, thẩm sớm biết mấy cô nương chưa xuất giá trong nhà Kỳ gia đều có tư sắc hơn người, nhưng không ai muốn đến cổng Kỳ gia để đánh lời mai mối hay hỏi cưới mấy người về cho nhi tử, tôn tử trong nhà. Vì bọn họ đều biết, Kỳ lão thái bà tử kia là cái dạng gì, các tôn nữ khác của bà ta cũng là một dạng lòng dạ cao, mắt cao hơn đỉnh đầu, bọn họ muốn lấy con dâu về nhà chung sống cùng hài tử trong nhà mình, chứ không phải thỉnh một Bồ Tát trên núi về thờ, cho nên dù Kỳ gia nữ tử nổi tiếng xinh đẹp cũng không có ai mơ ước. Trước đó, nếu có nói ngoại lệ ở Kỳ gia thì chỉ có một nhà lão Tứ Kỳ gia khi còn sống là dễ ở chung, được lòng mọi thôn dân trong thôn nhất. Tiểu Thất hài tử duy nhất của lão Tứ cũng là được các đại thẩm và đại nương trong thôn chú ý, cuối cùng chưa chờ hài tử này đến mười sáu tuổi thì cha nương nàng cũng đã không còn ai. Có người trong thôn cũng không quan tâm nhiều như vậy, họ ưng ý Tiểu Thất cho nên mời bà mai đến nhà Kỳ gia muốn nhấc lên quan hệ, đánh tiếng cùng Kỳ lão gia tử để đính ước Tiểu Thất cho tiểu hán tử trong nhà thì bị Kỳ lão thái la hét đuổi ra khỏi cổng, sính lễ lên đến bảy tám thậm chí là mười lượng bạc bà ta cũng không chịu cho người vào cổng, nói sao cũng không đồng ý.
Sau này, chuyện xảy ra ở trước cửa nhà lý chính thì thôn dân mới biết, lão thái bà Kỳ lão thái kia chính là thứ cọp dữ ăn cả xương thịt cháu gái ruột, bà ta chỉ muốn nhận được sính lễ nhưng không muốn công khai gả cháu gái mồ côi của mình ra ngoài, sợ mất một phần hồi môn mười lượng bạc.
Hồng thẩm có hai con trai trong nhà chưa thú thê, nay thẩm nhìn Kỳ Huy Nguyệt mà thầm tiếc hận không thôi.
Đoạn Hành Vân kia đúng là số hưởng!
Tiểu nhi tức xinh đẹp như vậy, nếu không có của hồi môn, thẩm cũng sẽ muốn.
Dương Đào siết chặt hai tay Kỳ Huy Nguyệt. "Tiểu Thất muội muội, hôm nay ngươi cực kỳ cực kỳ xinh đẹp ——Không đúng! Phải là hôm nào ta cũng thấy ngươi xinh đẹp nhưng hôm nay lại đặc biệt xinh đẹp hơn mới đúng!".
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt.
Đúng nha! Ta cũng thấy ta rất xinh đẹp!
Hề hề!