"Đúng đấy, đúng đấy!". Lão Nhị Kỳ gia tất nhiên là không bỏ qua cơ hội muốn chiếm tiện nghi mà không phải bỏ tiền ra được.
Ánh mắt Lưu thị cũng lấp lóe nhưng không có "ngu xuẩn" nói lời trắng trợn giống Đại tẩu và Nhị bá bà ta.
Thôn dân đang xếp hàng cũng trăm ngàn biểu cảm khác nhau, có người lại nghĩ đó là điều mà Kỳ Huy Nguyệt nên làm, có người lại xùy lên chê cười, có người thì lại chờ xem náo nhiệt.
Kỳ Huy Nguyệt mệt tâm hết sức.
"Nếu không thì hai người các ngươi tặng thêm nhà chúng ta chút gan heo, tim heo kia cũng được!". Dương thị lại tiếp tục nói.
Kỳ lão thái ở nhà nghe thấy chuyện con heo rừng hơn hai trăm cân, lão thái bà nhịn không được cũng muốn đến chiếm tiện nghi, nay bà ta đứng ở phía bên ngoài vây xem nãy giờ, tận mắt nhìn con heo rừng lớn thế kia thì hai mắt lom lom hận không đoạt được cả con heo vào tay. "Chuyện hiếu kính trưởng bối không phải là lẽ đương nhiên sao? Lẽ ra không cần phải để người nhắc nhở, cũng tự biết mang sang hiếu kính trưởng bối trong nhà, chúng ta bên đó còn chưa có chết đâu!."
Lời Kỳ lão thái vừa nói ra, Kỳ Huy Nguyệt nghe vào tai thì giận đến bật cười.
Dương thúc đang lọc thịt giúp Lưu đồ tể nhịn không được nói một câu. "Mấy người Kỳ gia này và Kỳ lão thái bà kia thật không biết xấu hổ mà, dù muốn chiếm đồ người khác thì cũng không thể nói ra lời ngang nhiên như vậy!".
Dương thẩm khinh thường nói với mấy người này.
Kỳ Huy Nguyệt cảm thấy sức chiến đấu của mấy con hàng cực phẩm này không khác gì đám tiểu cường, cũng chẳng khác gì mấy con cóc, không làm ra được trò gì nhưng lại cứ nhảy qua nhảy lại thôi cũng đủ khiến ngươi thấy ghê tởm.
"Ai cũng biết đi săn là một việc nguy hiểm lại khó khăn, chưa kể đến đây lại là săn heo rừng, có nói mang mạng ra đổi lấy con heo lớn này về cũng là sự thật! Nhà chúng ta chính là nghĩ đến tất cả thôn dân trong thôn, đang ngày mùa bận rộn lại mất sức, trong nhà ai cũng cần bồi bổ thể lực thật tốt nên mới nguyện ý chia ra nửa con heo để thôn dân mua với giá rẻ, mang về nhà cải thiện bữa cơm tối nay. Không ngờ, vẫn còn có người mang suy nghĩ được một tấc lại muốn lấn tới một thước, nếu không muốn mua thịt thì trở về đi, còn nhường cho người đang đứng sau xếp hàng kia kìa! Còn muốn không mất tiền mua mà muốn có nhiều thì tự lên núi đi săn đi, không có bản lĩnh còn dám mơ tưởng tới đồ trong tay người khác!". Kỳ Huy Nguyệt hùng hổ với đám người Dương thị, y tự động coi Kỳ lão thái như kẻ điên cắn bậy, bỏ qua lời bà ta muốn dùng "hiếu đạo" ép tới đầu y.
"Ai nói chúng ta không muốn mua?". Lão Nhị Kỳ gia mặt mày tối đen.
Mấy lần tận mắt chứng kiến cái miệng nhỏ của Kỳ Huy Nguyệt đại khai sát giới ở bên ngoài, đám người Kỳ gia hay thôn dân đều đã hiểu rõ rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Vì thế, dù không vui nhưng Dương thị vẫn đưa rổ ra nhận thịt, còn rất sợ Đoạn Hành Vân cân không đủ cho bọn họ. "Cân nhà các ngươi có đủ không vậy?".
Kỳ Huy Nguyệt tức đến điên người. "Ngươi sợ không cân đủ thì trả lại thịt đây, nhà chúng ta cũng không nhất thiết phải bán cho các ngươi a!".
Đoạn Hành Vân cong môi cười, vỗ nhẹ lên lưng tiểu tức phụ nhà hắn, ánh mắt nhìn đến mấy người Kỳ gia như có như không mà ẩn ẩn sự mất kiên nhẫn.
Dương thị và đám người lão Nhị Kỳ gia đánh giá sắc mặt Đoạn Hành Vân, thấy hắn một bộ dáng cũng sắp nổi giận, nghĩ thầm xem ra là hôm nay hai người thật không thể cho bọn họ chiếm tiện nghi, cả đám ôm rổ thịt xoay mông đi mất.
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi, muốn chiếm tiện nghi nhà lão tử, các ngươi về nhà ngủ một giấc đi thôi!
Phong ba bán thịt heo rừng qua đi, thôn dân mua được thịt cũng đã trở về nhà, Đoạn Hành Vân xẻ một phần thịt ba cân buộc vào cỏ khô đưa tặng Dương thúc và Dương thẩm.
Dương thẩm chỉ lấy một miếng hơn một cân đưa cho Kỳ Huy Nguyệt ba mươi văn tiền."Lần nào cũng được nhà hai người các ngươi tặng thịt, thúc thẩm mặt không có dày như mấy đám người kia đâu! Ba mươi văn mà được ăn thịt heo rừng, này đã là nhà chúng ta và thôn dân được lời lắm rồi!".
Dương thúc hẹn Đoàn Hành Vân sáng mai lên trấn trên, Đoạn Hành Vân là đi bán thịt heo nhưng thúc là đi bán chiếu cỏ vừa làm ra mấy ngày nay, thúc thử đi tìm vận may trong trấn.
Kỳ Huy Nguyệt thu hết nội tạng heo và phần thịt heo giữ lại trong nhà ăn vào không gian, còn một nửa con heo kia thì để Đoạn Hành Vân bọc vào để xuống giếng nước giữ tươi, mai mang lên tửu lâu bán lấy xèng.
Có thịt heo rừng, bữa tối Kỳ Huy Nguyệt làm một nồi thịt heo kho tàu, lại làm thêm thịt heo ba chỉ hấp bột.
Đoạn Hành Vân thì lấy cuốc ra đi trồng mấy khóm lan rừng và hai cây La Hán mới bứng từ trên núi về.
Ngày hôm sau, gà vừa gáy thì Đoạn Hành Vân đã tỉnh lại, Kỳ Huy Nguyệt cũng mơ màng theo.
"Mau ngủ, ta khóa cổng ngoài, đừng dậy sớm như vậy!". Đoạn Hành Vân dịu giọng dỗ dành tiểu tức phụ.
Kỳ Huy Nguyệt còn chưa tỉnh ngủ. "Chàng không cần mua gì về đâu, giúp ta ghé qua dược đường hỏi Tần thúc về số lượng "thần dược" chúng ta bán trước đó đã bán ra hết chưa? Có muốn lấy thêm không, để ta còn điều chế!".
"Ừ, biết rồi! Mau ngủ".
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt với hắn rồi nhanh chóng vắt lưỡi qua một bên, tiếp tục ngủ vèo vèo!
Đoạn Hành Vân câu môi cười, hôn lên má y hai cái rồi mới xuống giường mặc quần áo.
Kỳ Huy Nguyệt tỉnh lại mặt trời đã lên cao, y dậy vệ sinh cá nhân rồi vào bếp bắc một nồi cơm trắng, thịt kho tàu đêm qua còn rất nhiều chỉ cần hâm nóng lên, xào thêm chút hoa tỏi với gan heo là được.
Y vác rổ bận rộn đi nhổ rau dại cho heo con ăn, lại cho đám gà con và ngỗng con ăn xong thì đi quét dọn nhà cửa, tưới nước cho đám bảo bối "thần dược" và mảnh rau trước nhà, hai cây La Hán cùng đám hoa lan cũng phải tưới.
Chờ hoa lan phát triển tốt thêm chút thì sẽ bắt đầu định hình và chuyển qua khúc mộc trồng.
Biết đâu lại kiếm được một phú nông mới nổi nào đó thích chơi hoa thì sao?
Bán đi cũng được đống bạc trắng đấy!
Làm việc nhà xong Kỳ Huy Nguyệt mang rổ kim chỉ và khúc vải bông mua trước đó ra, bắt đầu làm quần áo cho Đoạn Hành Vân.
Chờ Đoạn Hành Vân và Dương thúc trở về đã là chính Ngọ, mặt trời đổ xuống như chảo lửa.
Dương thúc ghé vào thì cười hớn hở khoe bán được chiếu đệm cỏ cho một lão bản cửa tiệm tạp vật, giá qui định là bốn mươi năm văn một chiếc, nếu dày gấp đôi thì là bảy mươi văn một chiếc.
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt chúc mừng thúc.
Dương thúc vừa uống nước vừa gật gù, chờ kiếm được nhiều tiền thúc sẽ chia cho Kỳ Huy Nguyệt tiền lợi tức là một nửa.
Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm nói không cần, mỗi lần thúc đi bán chiếu về thì nhớ mua bọc điểm tâm về cho y ăn ké là được.
Dương thúc gật như bổ củi, cười lớn nói đây là đương nhiên, thúc sẽ mua điểm tâm đắt nhất cho y ăn.
Đoạn Hành Vân lấy ra tám lượng bạc tiền bán heo cho Kỳ Huy Nguyệt. "Mua chút hoa quả khô cho em mất sáu trăm văn, còn lại bảy lượng tư."
Kỳ Huy Nguyệt làu bàu. "Hoa quả khô cũng không ngon, mua về thật lãng phí, ta chính là đang chờ để làm ra hoa quả khô, làm ra rồi thì cho chàng nếm thử, lúc đó mới biết được tay nghề của ta và trấn trên khác nhau ở chỗ nào".
Đoạn Hành Vân ôm người lên, đi vào trong nhà, hắn cười nói. "Được, ta chờ ăn mứt hoa quả khô em làm! Đúng rồi, Tần thúc ở Thành Phúc dược đường có nói, lần tới có bao nhiêu "thần dược Viagra" thúc đều mua hết, còn tăng giá cho chúng ta. Lần trước, ba mươi hai viên thúc ấy đã bán ra hết rồi! Thúc ấy còn lén lút nói với ta, khách hàng đều là mấy người giàu có trên trấn trong nhà có mấy phòng tiểu thiếp và những tên công tử hay ra vào chỗ hoa liễu trên Huyện thành, mới đầu chỉ mua một hai viên dùng thử, không ngờ dùng xong thì đều quay lại mua tiếp!".
Kỳ Huy Nguyệt cười hớn hở. "Vậy à? Vậy thì sau khi trồng bắp dưới ruộng xong thì chúng ta lại tiếp tục điều chế!".
"Ừ, trồng bắp cũng chỉ mất một ngày là xong rồi! Trưa nay nhà chúng ta ăn cơm gì? Thịt kho tàu hôm qua?". Đoạn Hành Vân rất quan tâm đến món ngon ngày hôm qua.
"Đúng nha! Ta mang cho Dương thẩm một chén, còn bao nhiêu đều để lại cho chàng ăn. Ăn hết ta lại kho tiếp!".
"Tức phụ ta tay nghề là tốt nhất!".
Kỳ Huy Nguyệt cười lên khanh khách.
Bắp giống đã được chuẩn bị tốt, ngày hôm sau Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân sáng sớm đã cùng nhau ra ruộng.
Đoạn Hành Vân dùng gậy tre để tạo lỗ trên bề luống, độ sâu từ ba đến năm phân, mỗi lỗ cách nhau chừng hai mươi năm đến ba mươi phân.
Kỳ Huy Nguyệt đi phía sau bỏ hạt bắp vào lỗ đã tạo, mỗi lỗ chỉ gieo xuống hai hạt, lấp tro bếp và vỏ trấu, vỏ hạt lúa mì trộn cùng đất lên từng hốc.
Trồng bắp thì tương đối nhanh, chỉ có việc tưới nước là cực khổ, Đoạn Hành Vân phải dùng đòn gánh đi gánh nước từ dưới sông gần đó lên, Kỳ Huy Nguyệt thì dùng gáo gỗ tưới lên các hốc bắp vừa trồng xong.
Mặt trời đã lên cao, Đoạn Hành Vân mất hứng nhìn tiểu tức phụ đang chăm chỉ tưới nước ở bên. "Tức phụ, em về trước nấu cơm, tưới xong mẫu này ta sẽ về sau".
Kỳ Huy Nguyệt nhìn sắc trời, đúng là vừa đói vừa mệt, vì sợ ánh mặt trời quá gắt dễ cảm nắng, cho nên sáng sớm nay hai người đã xuống ruộng, đến giờ còn chưa có ăn sáng.
Y ngẫm nghĩ heo con ở nhà còn chưa cho ăn nữa, rồi thở dài. "Chàng đừng cố gắng sức làm một mình, chiều nay ta cùng chàng tưới nước là xong rồi!".
"Ừ, ta không cố!". Đoạn Hành Vân mỉm cười.
Kỳ Huy Nguyệt gật gật đầu rồi mới rời khỏi ruộng, về nhà nấu cơm.
Bắp trồng sau, Kỳ Huy Nguyệt lại bận rộn tiếp tục làm quần áo cho Đoạn Hành Vân, ngoài ra y cùng hắn còn chiết hết đám nấm Tỏa Dương con từ bụi mẹ ra, trồng đến kín hai mảnh đất nhỏ cạnh phòng bếp và phòng chứa đồ.
Hàng ngày, Đoạn Hành Vân ngủ dậy không đi xuống ruộng nhổ cỏ bắp thì là tưới nước cho rau và đám nấm tỏa dương trong nhà.
Vài ngày thời gian trôi qua, bắp cũng đã trồng xong, thì hán tử trong thôn bắt đầu đổ lên trấn trên, đi kiếm việc bốc vác làm thuê ở hai bến tàu Đại Thủy và Nhược Thủy.
Kỳ Huy Nguyệt đang ngóng đợi giấm táo của mình ra lò.
Ngày hôm nay, ăn cơm sáng xong, y lạch bạch chạy vào trong nhà, ôm hai bình giấm ngâm ra, lấy muôi gỗ hớt lớp váng trắng mỏng ở trên đi, rồi sau đó dùng vải thô trắng lọc đi lọc lại vài lần cặn vỏ.
Nhìn hai chậu giấm màu vàng nhạt, y dùng đũa tre chấm một cái lên nếm thử thì thấy vị chua thanh dịu nhẹ, y cười tít mắt, lại chấm một chiếc đũa sạch khác đưa lên miệng Đoạn Hành Vân thì thấy hắn nhăn mày lại.
Y bật cười khúc khích."Nào có chua hơn giấm gạo cơ chứ, cái này ăn tốt hơn giấm gạo".
Và quan trọng là bán được tiền!
Vì có tính toán ngày mai lên trấn trên sớm, buổi chiều hai người cùng nhau đi cắt rau dại cho heo con ăn vào ngày mai, sau đó tay trong tay đeo sọt đi về phía rừng thông nhặt củi.
Rừng thông lớn như vậy thi thoảng lại có gió thổi vi vu mát mẻ và tiếng chim hót véo von, thực sự khiến lòng người thoải mái.
Kỳ Huy Nguyệt vừa nhặt củi vừa đưa mắt nhìn lên tán lá trên cao, đang ngẫm nghĩ chờ bao giờ thông mới kết trái a?
Đoạn Hành Vân đang nhặt củi ở bên cạnh, bỗng nhiên trưng ra khuôn mặt cứng đờ, nhưng ngay lập tức lại khôi phục như cũ. Hắn bình tĩnh nhìn sang tiểu tức phụ nhà mình. "Chúng ta về thôi, mai lại nhặt tiếp!".
Kỳ Huy Nguyệt nhìn sọt tre còn chưa chất đầy được nửa sọt, hai mắt y khó hiểu nhìn hắn.
Không đợi Đoạn Hành Vân kịp giải thích thì từ phiến đá cách đó không xa, bỗng vang lên vài âm thanh —— kì lạ!
Từng trận rên rỉ dâm mỹ truyền ra —— ân ân a a kêu lên!!!
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Ối mạ ơi 囧.
Đoạn Hành Vân lập tức bịt hai tai tiểu tức phụ nhà hắn lại, tính đưa người ôm đi thì bên trong tiếng động càng phát ra —— mãnh liệt hơn!
Yêu đương vụng trộm a!
Làm gì có phu thê nhà ai trong thôn, vào buổi chiều nắng chói chang rủ nhau đến rừng thông cùng chơi trò "Dã Chiến Tình Thú" này cơ chứ?
Kỳ Huy Nguyệt hai mắt vặn vẹo, đi nhặt củi mà cũng được hưởng cái "phúc lợi" này!
Y thật không có hứng thú >_<!
Đoạn Hành Vân cũng bất đắc dĩ không kém, nếu là hắn và tiểu tức phụ nhà hắn thì còn có hứng!
Người khác thì hứng cái quỷ gì, còn sợ làm bẩn mắt, bẩn tai tiểu tức phụ nhà hắn nữa kìa!
Tiếng động sột soạt phía sau phiến đá lại vang lên, Đoạn Hành Vân cầm sọt tre, kéo tiểu tức phụ nhà mình lấp sau một gốc cây thông lớn gần đó.
Ngay lập tức, một hán tử mặc áo ngắn quần dài vải thô và một nữ nhân mặc áo vàng vội vàng chạy ra bên ngoài.
Kỳ Huy Nguyệt còn thời gian khinh bỉ đối phương là hán tử kia một chút.
Nhanh —— như vậy thì xong rồi?
Rất muốn mang "thần dược Viagra" của mình điều chế ra giới thiệu cho đối phương!
Đôi nam nữ chạy ra còn chưa rời đi mà đứng ôm dính lấy nhau, lôi lôi kéo kéo.
"Hạ Thu, ta về nói cùng nương. Ngày mai để bà đến nhà nàng xin thú nàng được không?". Giọng hán tử kia khàn khàn vang lên.
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
"Không được đâu, chàng biết đó ta và Ngũ tỷ —— ta sợ tỷ ấy sau khi biết chuyện sẽ không tha thứ cho chúng ta!". Âm thanh nữ tử vừa hổn hển vừa đáng thương.
"Nàng nghĩ đến Kỳ Hạ Hoa, vậy còn chúng ta thì sao?". Hán tử kia nóng nảy lên tiếng.
"Ta —— chàng, cho ta chút thời gian. Ta sẽ tự mình thú nhận với Ngũ tỷ và gia gia nãi nãi ở nhà!".
"Ta chỉ chờ hai ngày nữa thôi!". Giọng hán tử không cho thỏa hiệp.
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Ối mạ cha ơi!
Kỳ Hạ Thu vs dã hán tử đánh dã chiến!
Y còn nghe được chuyện hay ho gì kìa, đây là nam nhân của Kỳ Hạ Hoa nhưng nàng ta hiện tại lại bị Kỳ Hạ Thu và hán tử kia, đội miễn phí cho một cái nón xanh cực to lên đầu?
Chờ đôi "cẩu nam nữ", à không, là đôi tra nam trà xanh nữ rời khỏi thì Kỳ Huy Nguyệt liền kéo nam nhân nhà mình ra khỏi gốc cây, nhanh chóng đi về phía trước một khoảng xa —— tiếp tục nhặt củi!
Nếu để đôi tra nam nữ đó bắt gặp, có khi còn muốn giết người diệt khẩu không chừng.
Dù sao đây là thời cổ đại, chuyện yêu đương vụng trộm mà bị vỡ nở ra có khi còn bị báo quan, bị thả lồng heo trôi sông!
Ai mà biết hai đôi tra nam trà xanh nữ kia có vì che lấp chuyện này mà "chó cùng dứt giậu" lên hay không?
Cái thôn Đoạn Gia thôn nho nhỏ này hiển nhiên nơi nơi là kỳ ba!