Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 64




Kỳ Huy Nguyệt nắm chặt quyền nhỏ, thầm nghĩ phải nhanh chóng kiếm được nhiều tiền, còn cần phải làm tốt quan hệ với nam yêu tinh Trác Túc Triệt, như vậy mới không sợ phiền toái kéo đến, nghe nam nhân nhà mình nói thân phận của Trác Túc Triệt không hề đơn giản, Huyện lệnh có khi cũng không phải là đối thủ của họ Trác kia.

Y sẽ không thúc thủ vô sách mà chờ bị người ta ức hiếp đâu!

Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi nhìn theo bốn nam nữ đang đuổi theo nhau chạy trên đường lớn kia.

Y quả thật có tiềm chất gây thù chuốc oán max cấp!

Đi mua vải về làm y phục mà cũng nhặt được vinh dự chạm mặt con gái bảo bối của Huyện lệnh!

Đoạn Hành Vân xoa đầu y. "Có vi phu ở đây! Em muốn làm gì cũng được, vi phu thay em gánh vác!".

Kỳ Huy Nguyệt cười hớn hở.

Lão bản thêu phường lên tiếng nhắc nhở hai người. "Đó là con gái về già mới có của Tiền Huyện lệnh, ngày thường bị cưng chiều dẫn đến tính tình điêu ngoa, cứ hai ba ngày lại xuống đường gây chuyện một lần, hai vị lần sau nếu có gặp thì vẫn là nên tránh cô ta đi, kẻo gây ra phiền phức không đáng có!".

Đoạn Hành Vân chắp tay với lão bản tiệm thêu. "Đa tạ nhắc nhở! Chỉ có điều—— Huyện lệnh thì cũng cần thể diện cho nên ông ta sẽ không nhúng tay vào mấy chuyện mất mặt này của con gái mình, còn chúng ta đây cũng là chân trần không sợ đi giày".

Phiền toái có tìm đến thì hắn cũng sẽ chịu, sẽ không để vợ mình chịu ủy khuất.

Với lại —— còn chưa biết ai là phiền toái của ai đâu!

Lão bản tiệm thêu vuốt râu gật đầu. "Cũng đúng! Đoạn đương gia nói không sai!".

Mặc kệ chuyện xảy ra vừa nãy, hai người lại tiếp tục mua rất nhiều vải và bông cùng chỉ thêu, lại đi khắp nơi mua những thứ cần mua.

Sau khi đuổi theo Tiền Tố Tố rồi bị nàng ta thẳng tay đuổi trở về nhà, Chu Vương Đồng mang theo phẫn hận tìm đến nương gã, vừa mở miệng là chửi mắng Kỳ Huy Nguyệt chỉ biết gây phiền phức, trong nội tâm cũng hối hận chính mình nhanh miệng lại nhận thân với Kỳ Huy Nguyệt ở trước mặt Tiền tiểu thư, làm nàng ta sau đó giận chó đánh mèo lên người gã.

Kỳ Hạ Đông tất nhiên còn ôm mối thù bị Kỳ Huy Nguyệt ra tay đánh bà ta một trận đòn đau lần trước, nay lại thấy y làm liên lụy đến con trai bảo bối của mình, bà ta hận đến nghiến răng. Trong lúc này bỗng nhiên nhớ lại chuyện tướng công mình nói hai ngày trước, Mã chủ bộ ở Huyện nha đang muốn tìm cô nương gia ở thôn xóm để thú vào cửa làm thiếp, chỉ yêu cầu đối phương có thân phận trong sạch, diện mạo xinh đẹp thì đều có thể tiến cử. Nhất thời hai con mắt hình tam giác ngược của bà ta đảo lên đảo xuống, sâu trong con ngươi hiện lên vẻ độc ác như rắn độc.

Trở về thôn, Kỳ Huy Nguyệt liền đeo tạp dề đi sắp xếp những thứ vừa mua về, để Đoạn Hành Vân vào trong thôn đến Hồng gia và nhà lý chính một chuyến, tìm Hồng đại nương và lý chính thương lượng, nói rõ việc muốn thu mua củ cải số lượng lớn ước chừng là hai, ba ngàn cân.

Nhà lý chính và Hồng đại nương có tổng cộng bảy mẫu trồng củ cải, cũng có thể gom được hơn hai ngàn cân, còn lại sẽ thu mua của nhà Dương thúc và Tuyền thúc bên kia.

Mùa đông khan hiếm lương thực, mọi người khi thu hoạch củ cải ngoài ruộng về sẽ dùng tiết kiệm, còn lại lưu trữ để sang năm đầu xuân thì đổi tiền. Nhưng nay thấy hai người Đoạn Hành Vân thu mua với giá ba văn tiền một cân, chưa kể cải trắng để lâu thì khô đi liền giảm trọng lượng đi rất nhiều, một nhà lý chính và Hồng đại nương tất nhiên vui mừng đồng ý bán cho nhà hai người.

Bàn bạc xong chuyện thu mua củ cải, Đoạn Hành Vân lại bàn tiếp sang việc thuê nhân công, vẫn là những phụ nhân trước đó đã làm công việc xử lý táo dại, chỉ khác là lần này sẽ rửa và xử lý củ cải, tiền công vẫn là mười năm văn tiền một ngày và không bao cơm trưa.

"Tiểu Thất muội muội, muội nhìn xem hình thêu mới này thế nào?". Dương Đào thấy hai người Kỳ Huy Nguyệt trở về, liền nhanh chân chạy sang, tay nàng cầm chiếc khăn tay màu thuần trắng, trên đó là hình thêu hoa hướng dương tinh xảo.

Trước đó, Kỳ Huy Nguyệt tiện tay vẽ vài giống hoa thời hiện đại như linh lan, tulip, hướng dương, bỉ ngạn —— để Dương Đào thêu lên khăn tay, y phục. Sau đó để Dương thẩm mang đi bán cho thêu phường trên trấn trên, tay nghề của Dương Đào không kém, cộng với hoa văn thêu mới lạ cho nên mỗi sản phẩm khăn thêu của nàng bây giờ có thể bán ra với giá ba mươi, đến sáu mươi văn, còn y phục là ba trăm đến ba trăm năm mươi văn. Tự Dương Đào cũng có thể kiếm được mỗi tháng vài lượng bạc, thật là không chịu thua kém!

Kỳ Huy Nguyệt giơ ngón cái với nàng. "Nhìn y như thật!".

Dương Đào cười khúc khích, đẩy khăn tay tặng cho y. "Tặng cho muội! Trưa nay ta đi cắt cỏ cho heo, đã cắt luôn cho nhà muội rồi! Lát để Vân đại ca qua nhà lấy, còn có cỏ cho gà nữa!".

Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt. "Vậy mai ta sẽ giúp tỷ cắt!".

"Hảo a!". Dương Đào gật gù, cùng y dọn dẹp vài thứ ngoài sân vào nhà bếp.

Vài ngày kế tiếp Kỳ Huy Nguyệt đã chuẩn bị bắt tay vào muối củ cải chua cay, y vào thôn thu mua ớt của nhà Hồng đại nương, mang về phơi khô, sau đó rang lên dùng cối đá xay nhuyễn thành ớt bột, lại cùng Đoạn Hành Vân ra sông đãi tôm sông, cũng mang về chọn con lớn rồi bỏ đầu phơi khô. 

Sau hai ngày, Đoạn Hành Vân và Dương thúc bắt đầu tiến hành việc cân củ cải, thanh toán tiền cùng mấy hộ gia.

Các phụ nhân được thuê xử lý củ cải tay chân đều rất nhanh nhẹn, củ cải được mang về thì các thẩm các tẩu đều mau chóng cắt hai đầu, rửa sạch, gọt vỏ rồi chia củ cải thành bốn miếng.

Đặc biệt là những phụ nhân được hai người thuê đều rất kín miệng, cũng không có ai hỏi qua việc nhà hai người thu mua táo dại lần trước và củ cải lần này để làm gì.

Điều này khiến Kỳ Huy Nguyệt rất chi là hài lòng!

Cách muối củ cải chua cay không hề khó, chỉ khác nhau là tay nghề mỗi người làm ra sẽ cho mùi vị, màu sắc hơn kém nhau mà thôi.

Kỳ Huy Nguyệt cũng không sử dụng cách muối chua truyền thống ở nơi này, y cho hết phần củ cải đã cắt miếng vào chậu gỗ lớn rồi rắc phần muối hạt tương ứng vào, cứ một trăm cân củ cải lại cho ba cân muối thô, rồi trộn đều để củ cải ngấm đều muối. Cứ hai khắc lại dùng đũa trúc dài đảo củ cải một lần, ngâm như vậy ước chừng khoảng thời gian là nửa canh giờ.

Sau thời gian để củ cải thấm đều muối, lại vớt củ cải ra rổ trúc thưa để thật ráo nước.

Bước quan trọng tiếp theo chính là làm nước sốt trộn củ cải, dùng hai cân bột gạo nếp hòa cùng hai chậu gỗ đựng nước linh tuyền, khuấy đều cho bột tan hết rồi mới đặt lên bếp lò đun sôi, trong quá trình phải luôn dùng đũa khuấy đều để tránh bột bị vón cục, tan không đều, cho đến khi hỗn hợp sệt và trong lại thì nhấc ra để nguội.

Dùng cối đá xay một cân lê ngọt đã cắt nhỏ, nửa cân tôm sông khô, một cân rưỡi gừng, hai cân tỏi, một cân nước tương, thành hỗn hợp nhuyễn.

Sau cùng cho tất cả nguyên liệu hành lá cắt khúc, đầu hành cắt nát, hành tây thái mỏng, hỗn hợp xay nhuyễn, bột nếp để nguội, nửa cân mè trắng rang, ba cân bột ớt vào chậu gỗ rồi trộn đều lên.

Cho hết củ cải đã để ráo nước vào vại sành lớn, đổ tất cả chậu gỗ nguyên liệu nước sốt vào, rửa sạch tay rồi trộn và thoa đều để củ cải thấm đều gia vị.

Cuối cùng, dùng vải thô sạch buộc kín miệng chum vại lại, để ở nơi thoáng mát chờ thời gian một đến hai ngày để củ cải lên men.

Trong thời gian ủ còn phải lưu ý trộn đều củ cải từ dưới lên trên ít nhất một đến hai lần, tránh cho việc củ cải ở phía trên không thấm được nước sốt.

Sau một hai ngày, sẽ cho ra thành phẩm là củ cải vừa giòn vừa có vị chua cay nhẹ, màu đỏ cực đẹp mắt!

Hai trăm bảy mươi lượng bạc của Trác Túc Triệt đúng là khó kiếm a!

Trừ đi nguyên liệu và tiền công là bốn mươi năm lượng bạc, Kỳ Huy Nguyệt đút túi hai trăm hai mươi lăm lượng!

Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân liên tiếp bận rộn trong tám ngày, từ ba ngàn cân củ cải ban đầu khi muối ra chỉ còn lại gần hai ngàn cân.

Trác Túc Triệt nhận được tin đã phân phó Mã chưởng quầy thuê đoàn xe la và bò, đến Đoạn Gia thôn chở hết hai mươi mấy chum lớn củ cải muối chua mang đi.

Kỳ Huy Nguyệt dặn dò kỹ lưỡng Mã chưởng quầy thời hạn sử dụng và các món ăn ăn kèm với củ cải.

Đến ngày thứ mười hai mọi việc mới coi như xong xuôi.

Động tĩnh lớn như vậy, thôn dân tất nhiên là đều biết tin, cũng biết hai người đang làm ăn buôn bán cùng tửu lâu lớn trên trấn, kết quả là lại kéo theo bao người nhìn mà đỏ mắt.

Kỳ Huy Nguyệt chính là muốn thấy tất cả thôn dân đỏ mắt, nếu y đưa ra biện pháp cho thôn dân cùng nhau kiếm tiền, có khi kết quả cũng sẽ giống một nhà lý chính trước đây, họ sẽ phân vân lưỡng lự mà không tin tưởng y khi không có lòng tốt như vậy, cách tốt nhất là để thôn dân thấy được hai người y và Đoạn Hành Vân có khả năng kiếm được tiền, khi đó không cần nói họ cũng sẽ tin tưởng và làm theo.

Y không phải thánh mẫu!

Y muốn giúp thôn dân Đoạn Gia thôn kiếm tiền cũng chỉ vì muốn sinh hoạt của tất cả mọi người cùng khá lên, để bớt đi ánh mắt soi mói nhìn chòng chọc vào một nhà hai người y và Đoạn Hành Vân hiện nay.

Thôn dân nhìn hai nhà Hồng gia và Dương gia cùng nhà lý chính luôn được hai người Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân tìm tới thì đều đã nhìn ra, đây là hai nhà có quan hệ tốt nhất với một nhà hai người bọn họ ở trong thôn, Dương gia thì là hàng xóm qua lại lâu năm, còn Hồng gia thì chính là vì Hồng Nhị thẩm, thẩm đã từng đến Đoạn gia tham dự và giúp dọn dẹp công việc trong ngày thành thân của hai người họ.

Tính ra, hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt đều là người biết tri ân báo đáp, mà người như vậy thì không hề đáng sợ có phải không?

Trong khoảng thời gian này, Chiêu Lâm huyện theo thường lệ ba năm một lần tiến hành sửa đường sông, các thôn xóm trong mỗi hộ gia phàm là nhà có nam đinh mười bốn tuổi trở lên, năm mươi tuổi trở xuống đều cần phải ra một cái tên đến sông Chiêu Lâm làm công tác dọn sông, tiết trời hiện nay đã dần trở lên lạnh, nếu ngâm mình dưới sông cả ngày cũng biết sẽ cực khổ như thế nào, đối với hán tử có cơ thể cường tráng khỏe mạnh thì không đến nỗi nhưng nếu ai đó gầy yếu, không đủ sức khỏe thì khác nào chịu tội.

Nhưng nếu nhà ai có người có công danh từ Tú tài trở lên thì sẽ được miễn, còn không thì tất cả đều phải báo danh nghạch lên, đây là lệnh của Huyện nha từ trước đến giờ, cho dù muôn phần không muốn thì đều phải làm theo.

Nhà hai người tất nhiên là Đoạn Hành Vân ra sức, một lần dọn sông này tiến hành đến nửa tháng, Kỳ Huy Nguyệt đau lòng đến hỏng rồi, y nghĩ đến việc thuê người đi báo danh làm thay chồng nhà mình.

Khắp nơi trong thôn đều đang bàn tán về việc đi sửa đường sông.

"Đào đường sông công việc này mệt mỏi chưa nói, còn không cho ăn ngon!".

"Ai làm nửa tháng xong mà không gầy đi vài cân thịt!".

"Công việc vất vả, tiền công không được trả, cho dù có trợ cấp đồ ăn hàng ngày thì cũng chỉ có một chút cháo loãng với màn thầu thô cứng, chút lương khô, tất cả đều không có chất béo gì. Không gầy đi vài cân thịt mới là lạ!".

Kỳ Huy Nguyệt nghe mà hốt hoảng, rất sợ thằng chồng nhà mình sẽ bị gầy đi vài cân thịt, dù sao việc thuê người đi báo danh hộ Đoạn Hành Vân đã được quyết định xuống, ở trấn trên cũng không thiếu hộ gia đưa ra cách làm tương tự như vậy, bọn họ trong nhà có tiền, lại luyến tiếc nhi tử và tướng công mình đi chịu khổ, cho nên bỏ ra một lượng bạc thuê người cũng không tính là gì.

Đối với chuyện này quan sai luôn là mắt nhắm mắt mở, cũng sẽ không đi quản. Bọn họ chỉ cần thấy được đủ số người tham gia để kịp tiến độ và hoàn thành nhiệm vụ mà triều đình, hay cấp trên giao phó là được.

Đoạn Hành Vân rất nghe lời tiểu tức phụ, hắn nhờ Tuyền thúc bên Điền Gia thôn tìm tới một hán tử khỏe mạnh, nhân phẩm có thể tin tưởng, đưa thông tin về bản thân mình cho đối phương ghi nhớ dùng để báo lên khi đi báo danh, hai bên kí xuống văn thư thuê người và trao trả luôn tiền công là một lượng bạc.

Giải quyết xong việc thuê người đi báo danh sửa đường sông, Đoạn Hành Vân vác cung tên và sọt tre vào núi hái La Hán quả và săn thú.

Kỳ Huy Nguyệt tiễn người ra cổng, nhịn không được mà lải nhải hết lời.

Đoạn Hành Vân bật cười. "Phu quân nhà em rất lợi hại!".

Kỳ Huy Nguyệt nguýt hắn một cái. "Chúng ta sắp tới sẽ có rất nhiều bạc, nếu chàng xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không thủ tiết cho chàng đâu, ta sẽ ôm hết tài sản trong nhà đi tìm người khác —— tái giá!".

Vừa nghe đã biết là người bội tình bạc nghĩa!

Đoạn Hành Vân híp mắt lại. "Tức phụ, em nói lại?".

Kỳ Huy Nguyệt khinh bỉ nhìn hắn.

Nói thì nói!

Hừ, Ta sợ chàng chắc?

"Chàng vào núi cẩn thận một chút! Ta đợi chàng trở về!".

Đoạn Hành Vân cười như không cười.

Kỳ Huy Nguyệt cười khan hai tiếng. "Mau đi, mau về!".

Dù khi nói mấy câu đại nghịch bất đạo sẽ có cảm giác đặc biệt sảng khoái, nhưng Kỳ Huy Nguyệt vẫn rất là sợ, y sợ lỡ đêm nay thằng chồng nhà mình trở về, lúc ở trên giường hắn lại lấy cớ mà hóa thú hành hạ chính mình, không biết chừng còn mang trò SM biến thái gì đó ra chơi!

Ai thì y không chắc chứ thằng chồng nhà mình thì rất có thể đấy!

Nghĩ thôi cũng thấy sợ!

Đoạn Hành Vân đi rồi, Kỳ Huy Nguyệt bắt đầu cùng Dương Đào bận rộn làm y phục và chăn đệm mùa đông, sang tháng Mười sẽ không còn thời gian cho nên y phải nhanh chóng làm cho xong bốn bộ y phục và hai bộ chăn đệm.

Dương Đào vừa giúp Kỳ Huy Nguyệt làm gối đầu vừa thở dài nói. "Hôm qua, cha tỷ sang Điền Gia thôn nhờ cữu cữu thuê người sắp tới giúp ngài đi báo danh sửa đường sông, cuối cùng phải chi ra tận một lượng bạc, nương than thở cả một ngày nhưng không lỡ để cha đi chịu tội, một lượng bạc đó chính là tiền trong nhà dùng để mua gạo của tháng này. Chỉ trách địa hình Đoạn Gia thôn chúng ta chính là quá khô hạn, đa phần không trồng được lúa nên phải đi mua gạo về ăn, có trồng thì một năm cũng chỉ trồng được một mùa. Mà lúa nước thì ngày nào cũng phải vất vả tưới nước, bằng không lúa không sống được. Nếu thôn chúng ta giống mấy thôn xóm ở gần trấn trên thì mọi nhà cũng đều có thể trồng được mỗi năm đủ hai mùa lúa nước, so với trồng bắp và lúa mì lúa mạch tốt hơn rất nhiều!".

Kỳ Huy Nguyệt gật gù. "Tất cả rồi sẽ cùng nhau tốt lên!".

Sinh hoạt hiện tại của Dương gia ngày càng tốt lên, trong nhà một tháng cũng có đến hai mươi ngày là ăn cơm trắng, rau thịt cũng là hàng ngày đều có ăn, ai cũng mập lên trắng lên một vòng. Dương gia một nhà thường nói chính là nhờ nhà Hành Vân nên bọn họ mới khá giả như vậy, Kỳ Huy Nguyệt nghe được cũng chỉ cười cười.

Hảo tâm hảo báo!

Dương gia có ngày hôm nay chính là vì họ có tâm, đã luôn chiếu cố Đoạn Hành Vân trong bao năm qua khi y chưa xuất hiện và khi y đến rồi, họ cũng không ngại ngần mà đưa tay ra giúp đỡ y.

Họ nên đạt được những thứ tương ứng với những gì họ bỏ ra.