Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 117




Huyền Uyên Thành suy tư, bi tiếng Mặc Ôn Khanh gọi làm cho thức tỉnh, chàng lập tức nâng mắt nhìn sang, cất tiếng đáp trả: “Ta đang nghĩ, nàng ấy có khi nào là người đó.”

Mặc Ôn Khanh híp mắt, không theo kịp suy nghĩ của huynh đệ tốt nhà mình, “Người đó? Không đúng, Uyên Thành à, huynh xác thực Hữu Ly kia là Trưởng Lão rồi?”

“Trên người Hữu Ly có tín vật Nhân Tộc, vả lại lúc gặp gỡ Phương Phương, ánh mắt Hữu Ly luôn nhìn chằm chằm vào ta:” Huyền Uyên Thành chậm rãi nói ra.

Khi đó chàng nhìn được Hữu Ly phía xa, phát hiện Hữu Ly sớm quan sát minh, hơn nữa ông ta còn làm hành động để lộ tín vật Nhân Tộc, đem cái nhìn chất chứa hàm ý truyền qua cho chàng.

Vậy quá rõ ràng rồi, chẳng qua muốn xác nhận thì còn cần chờ người tự tìm đến, hoặc chính chàng đích thân tới hỏi.

Tuy nhiên Hữu Ly thực sự là Trưởng Lão, phần người kia có thể là nàng?

Bởi lẽ nàng là người duy nhất mẫu phi nhắc tới; ở trong chuyện này, chàng cảm giác nàng có một phần khả năng, chỉ có điều, chàng càng muốn loại bỏ một phần ấy, vì Thừa Tướng lẫn Tân phủ có ơn nghĩa với mẫu phi cùng chàng.

Mẫu phi không thể nào đem nàng vào mớ hỗn độn hiện tại, đó như lấy oán trả ơn, làm trái đạo lý, nhân nghĩa trước nay.

Chỉ mong không phải.

Mặc Ôn Khanh bên này nghe, hơi nhíu mày, y vuốt cằm nghĩ ngợi, hồi sau cất giọng: “Thật ra để mà nói, Tân Phương Phương là người đó, thì lại vừa khớp, đôi bên có cảm tình, Uyên Thành huynh cũng không cần bận tâm việc là đối phương xa lạ, chẳng thích hợp cùng mình.”

Huyền Uyên Thành chớp mắt, lời nói Mặc Ôn Khanh làm chàng cong môi mỉm cười nhẹ, cơ mà chốc lát nụ cười ngưng lại, thay vào sự bất đắc dĩ nói: “Nhưng là trong chuyện này, việc phải cân nhắc rất nhiều, không thể riêng biệt.”

Nàng thích hợp, tại lòng chàng đương nhiên thoải mái, có phần hiện tại, có thể lựa chọn mỗi thích và không thích hợp, thì sớm đã không đau đầu, mọi việc cũng xong xuôi từ lâu, đáng tiếc chẳng đơn giản được.

Mặc Ôn Khanh nhìn Huyền Uyên Thành phiền muộn, y theo sau thở dài, lát sau bỗng nhớ ra gì đó, liền mở miệng: “Đúng rồi, về bệnh tình của Tân Phương Phương, ta biết từ chỗ Tân Cầm Nhi rằng đây là đồ vật Hữu Ly cho Tân Phương Phương, một mảnh gỗ từ cây thuốc, cùng là nguyên liệu thuốc chữa bệnh, nàng hay uống.”

Mặc Ôn Khanh đưa lên mảnh gỗ, Huyền Uyên Thành giơ tay nhận lấy, đồng thời híp mắt quan sát.

Mảnh gỗ nhỏ bé, bên ngoài nó mang màu sắc xanh lục đặc biệt, đường vân gỗ xen kẽ, được ai điêu khắc tỉ mỉ thành chiếc lá, trông nổi bật như ngọc quý.

“Gỗ cây Mật Đình??” Huyền Uyên Thành thốt ra lời nói, Mặc Ôn Khanh nét mặt khó hiểu.

Chàng chầm chậm giải đáp: “Như huynh nói đây là của cây thuốc, vậy thì tên nó là Mật Đình, loại cây này ta từng thấy ở Nhân Tộc, mà không biết tác dụng là gì.”

“Huynh chắc chắn không?” Mặc Ôn Khanh hỏi lại, Huyền Uyên Thành gật đầu, tỏ rõ đáp án.

Mặc Ôn Khanh chậc chậc hai tiếng, xem ra y nên trở về đọc sách, tìm hiểu về thứ này.

...

Ba ngày sau, Phủ Ôn Vương.

Thư phòng.

Huyền Uyên Thành ngồi nghe Tiêu Huỳnh bẩm báo về việc lũ lụt phía Tây, và hạn hán ở phía Đông, “Về phía Tây đã ổn thỏa,, mưa Lớn trong mười ngày không còn, mực nước đang dần rút xuống, người dân được di tản vẫn an toàn, Triều Đình cũng đưa ra biện pháp dự phòng mưa lớn trở lại. Tuy nhiên bên phía Đông xảy ra chuyện.”

Huyền Uyên Thành nghiêm túc nghe, khi nghe đến đây nét mặt chàng đi xuống, hỏi: “Làm sao?”

“Nguồn nước sạch đã tìm thấy bỗng nhiên bị người giở trò, nguồn nước thành độc, làm cho người dân uống phải trúng độc, tất cả trở nên hỗn loạn, hiện tại Triều Đình chưa ra quyết định gì.” Tiêu Huỳnh nhanh chóng đáp trả.

Lời vừa dứt, Tiêu Huỳnh lập tức thấy ánh mắt Huyền Uyên Thành tối lại, vẻ mặt cũng không được tốt giống ban đầu.

Không sai, Huyền Uyên Thành đang rối rắm, chàng hiển nhiên không nghĩ tới có chuyện hạ độc trong thời điểm khó khăn như thế.

Suy nghĩ đôi chút, chàng hạ giọng nói: “Phía Đông chưa có ai đứng ra chỉnh lý sao?”

Tiêu Huỳnh lắc đầu, “Có một vài Đại phủ, nhưng người đưa tin nói loại độc kia đặc thù, căn bản không có ai giải được.”

Tiêu Huỳnh thật sự không ngờ mọi việc xảy ra, loạn thành tơ vò.

Vốn dĩ ban đầu còn có thể cứu vãn, ai biết đâu một bên hỏng trước, bên hỏng sau, cứ tiếp diễn không có cách giải quyết, e rằng dân chúng xong rồi.

Còn cả kẻ đứng sau chuyện này, cũng không biết là ai, tàn độc đúng thời điểm, hắn mà tra được, khẳng định sẽ khiến kẻ đó chết không toàn thây!

Tiêu Huỳnh âm thầm quyết định trong lòng, bên này Huyền Uyên Thành suy tư.

Bỗng cửa thư phòng mở ra, thân ảnh Mặc Ôn Khanh xuất hiện, khoảng khắc y bước vào cả hai người đồng loạt ngẩng đầu quay ra nhìn.

Phút chốc ánh mắt cả hai sáng lên.

“Uyên Thành à, ta nói huynh nghe, Hữu Ly bên kia thật âm hiểm...” Tiếng Mặc Ôn Khanh vừa dứt, y đồng thời nâng mắt, nhận thức hai cặp mắt nhìn mình chằm chằm.

Y khó hiểu nghiêng đầu, “Sao vậy? Hôm nay ta xấu hơn mọi ngày ư, chắc do ba ngày qua bận bịu không có soi gương, này, đừng nhìn nữa.”

[Bấm dấu sao (Đề Cử = Đánh Giá) và theo dõi truyện cũng như tác giả nhé! Đó là sự ủng hộ tinh thần để mình có động lực viết ạ!]