Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng

Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng - Chương 47




Dạo gần đây nàng cảm thấy vô cùng chóng mặt, hơn nữa toàn thân đều mệt mỏi, không còn chút khí lực, không thể rong chơi suốt ngày được nữa, chỉ được ngoan ngoãn nằm trên giường.



”Ai! Tiểu thư, tỷ mau bỏ bụng món gì đi, nếu không sẽ kiệt sức mất!” Ngồi bên giường của nàng, Tiểu Thanh không ngừng lải nhải ép buộc nàng phải ăn yến sào, tẩm bổ bằng các loại thuốc quý, bất quá tất cả đều bị nàng cự tuyệt!



Ăn cơm -- nàng nôn!



Uống canh gà -- nôn!



Yến sào -- nôn!



Vịt quay nàng thích nhất -- vẫn nôn không có thiên lý!



Chết tiệt, vì cái gì nàng cũng không thể ăn được, vừa ngửi mùi thức ăn, trong bụng nàng liền cồn cào, ruột cùng dạ dày nhảy loạn cả lên, vô cùng buồn nôn, nhưng chỉ nôn khan ra mà thôi.



Cả người nàng không có chút năng lượng nào, mệt mỏi đến phờ phạt, sắc mặt cũng xanh lè xanh lét, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là nàng không sống sót nổi qua con trăng này!



Tiểu Trúc đứng ngồi không yên, vốn muốn cấp báo cho Hoàng thượng nhưng rốt cuộc lại bị nàng kéo lại không cho đi.





”Vì sao tiểu thư lại không để muội đi? Biết tin Hoàng thượng nhất định phái thái y đến giúp người xem bệnh!”



”Triệt gần đây hình như rất bận rộn, không nên làm phiền chàng!” Nàng yếu ớt trả lời, miễn cưỡng ngồi dậy bịt mũi húp một ít cháo trắng mà Tiểu Thanh mang đến.



”Gì chứ! Giờ phút này rồi mà tỷ còn lo lắng làm phiền Hoàng thượng! Ây da, có phải bụng tỷ teo lại mà não cũng teo luôn không? Muội chính là thẳng thắn như vậy! Lại nói Hoàng thượng cũng thật quá đáng đi, đã lâu như vậy cũng không đến Nhã Phượng cung một lần, tỷ bị bệnh thành ra cái dạng này mà cũng không biết!” Tiểu Trúc tức giận vô cùng, miệng nhỏ không ngừng khép mở mắng mỏ Hiên Viên Triệt vô tâm.




Nếu nói nàng không buồn thì chính là nói dối, mặc dù nàng rất hiểu cho Hiên Viên Triệt, công việc của một vị vua không hề ít chút nào, nàng biết, nhưng là hắn bận đến mức dành nửa khắc cho nàng cũng không được sao?



Gần ba tuần rồi hắn vẫn chưa đến thăm nàng, có hay không đã quên mất nàng rồi?



Bất giác từ khóe mắt nàng rơi xuống một giọt lệ chua xót, bộ dáng đáng thương chọc người đau lòng, chọc người yêu thương.



”A! Là muội không đúng, không nên nói những lời như vậy, tỷ mau phạt muội đi!” Tiểu Trúc hiểu lầm nàng khóc là do mình gây ra nên lập tức cuống quít ngồi xuống cạnh nàng, một bên đem khăn tay giúp nàng lau nước mắt, một bên hướng nàng xin lỗi.



Nàng lắc đầu, “Không có, không phải do muội, chỉ là cơ thể ta khó chịu nên mới khóc thôi.”




Tiểu Trúc hoài nghi “Thật sự là như vậy sao?”, nghĩ nghĩ một chút Tiểu Trúc đứng bật dậy, “Muội đi tìm thái y đây, sẽ không nói cho Hoàng thượng biết đâu, tỷ yên tâm!” Nói xong liền một mạch chạy đi mất tăm.



Mắt thấy nàng muốn ngăn cản, Tiểu Thanh đứng bên cạnh khuyên nhủ “Tiểu thư cứ để Tiểu Trúc đi đi, tỷ bệnh hai ngày nay rồi, nếu như còn không mời thái y chẩn bệnh thì sợ là bệnh tình biến xấu đi!”



Nghe Tiểu Thanh nói rất đúng, nàng liền rũ mắt gật đầu, tiếp tục được Tiểu Thanh bón cháo trắng. Nhìn nàng gần như gầy đi, sắc mặt không mấy hồng hào, Tiểu Thanh xót vô cùng, lại tự trách bản thân không thể thay nàng chịu khổ.



Không lâu sau đó Tiểu Trúc người đầy mồ hôi cùng với Lâm thái y cũng đang hổn hển thở tiến vào, vừa nhìn liền biết bọn họ đã chạy rất nhanh đến đây, nàng vô cùng cảm kích mỉm cười “Lâm thái y, đã làm phiền ngài rồi.”



”Không phiền chút nào, khám bệnh cho Hoàng hậu là bổn phận của ti chức!”



Ông ta từ tốn ngồi xuống, vừa thấy khí sắc nhợt nhạt của nàng đã hoảng hốt trong giây lát, lập tức đặt hòm thuốc ở một bên, cẩn thận bắt mạch cho nàng.




Thật lâu sau không thấy ông ấy có phản ứng, trong lòng nàng hồi hộp muôn phần, không phải là nàng bị bệnh nan y đi?!



Còn không kịp để nàng tiếc thương cho sinh mệnh ngắn ngủi của mình, Lâm thái y đã cười tươi kì quái, gương mặt già nua phấn khởi rất nhiều.




Nàng hoài nghi mình nhìn lầm, nàng sắp chết mà ông ta lại vui như Tết đến như vậy sao!



”Chúc mừng Hoàng hậu, người đang hoài long thai!”



Chuyện gì đang xảy ra?? Nhất thời nàng không thể tiếp thu được cái gì nữa!



”A! Thật tốt quá! Lâm thái y, đa tạ ông, như vậy tiểu thư có cần tẩm bổ gì không? Hơn nữa bây giờ tỷ ấy ăn gì cũng không xong, như vậy có ảnh hưởng gì không?” Tiểu Trúc là người thức tỉnh nhanh nhất, cười rộ lên vô cùng đáng yêu, hướng Lâm thái y cảm ơn không ngừng, nhưng vẫn không quên hỏi chuyện nên hỏi.



”Ngươi không cần lo lắng, đó là triệu chứng chung của phụ nữ mang thai, qua một thời gian nữa sẽ không còn, chính là ngươi phải cố gắng giúp Hoàng hậu ăn uống đầy đủ, không được để người gầy như thế, sẽ không tốt cho thai nhi, cũng không được để người làm việc nặng, hay quá mức xúc động! Ta sẽ kê một đơn thuốc bổ cho Hoàng hậu.”



”Uh, nô tỳ hiểu rồi, đa tạ thái y!”



Nàng ngốc trệ nhìn Tiểu Thanh cùng Tiểu Trúc vui mừng nhảy cẩn lên, lại cúi mặt nhìn đến cái bụng bằng phẳng của mình, bất tri bất giác đặt tay lên vuốt ve, nhoẻn miệng cười ngô nghê “Hài tử, ta có hài tử rồi, là con của ta với Triệt!”



Sinh linh bé bỏng của mẹ, con bây giờ chính là bảo bối yêu quý nhất của mẹ!