Hạ Noãn cười nhạt gật đầu, thực bình tĩnh nói: "Ừ, tôi biết mà, tôi chỉ cảm thấy cô nàng rất có lý do bôi đen anh đấy nha."
Cô gái này, theo như trong sách, cũng là một vai ác. Cô ta thật vất vả ép chết Thịnh Ngật, giải trừ "Phong Sát" của hắn. Trong khi Thịnh Ngật đang vội vàng luyện tập để quay trở lại, cô ta lại xui xẻo gặp gỡ nữ chủ tới đoạt tài nguyên, sau đó lại đóng vai ác. Không chờ Thịnh Ngật ra tay, nữ chủ liền đem cô ta xử lý.
Đột nhiên nhắc tới tên Lý Thư này, phản ứng đầu tiên Hạ Noãn là vì vậy. Chủ yếu là bọn họ vừa mới thảo luận thật lâu lại nói trúng người xuống tay với Thịnh Ngật là ai, chứ còn cái gì theo đuổi Thịnh Ngật, Hạ Noãn hoàn toàn không có đặt trong lòng. Bởi vì cô đâu có thích, cho nên không để bụng. Đương nhiên hai người trước mắt trên danh nghĩa là vị hôn phu hôn thê, nếu Thịnh Ngật chủ động ngoại tình thì cô mới có thể để ý.
Thịnh Ngật có chút hụt hẫng nhìn cô, cô cứ bình đạm như vậy, vậy mà mệt hắn còn thấp thỏm bất an nãy giờ, cảm xúc đều là lãng phí.
Những người khác đến đều không nghĩ nhiều như vậy, chỉ trong lòng chỉ nói thầm: cái cô gái nhỏ này thật là cảm xúc chậm chạp nha.
Mọi người thấy vậy nên cũng không nói nhiều, lại bắt đầu trêu chọc nhau nói chuyện phiếm, Thịnh Ngật tuy rằng tay trái có chút không tiện, nhưng chạm cốc uống rượu vẫn không thành vấn đề. Vì để ý thân thể hắn, mọi người không để hắn uống quá nhiều, ý tứ một chút là đủ rồi.
Bọn họ uống rượu, Hạ Noãn ăn xong món ăn liền cáo lui, một đám đàn ông, không thú vị, còn không bằng cùng Hứa Tĩnh xem TV.
......
Cơm no rượu say, mọi người cảm thấy mỹ mãn ra về. Chỉ có Thịnh Ngật an tĩnh ngồi trước bàn cơm hỗn độn, gương mặt mang theo chút đỏ ửng, đôi mắt lại bình tĩnh dị thường. Náo nhiệt ồn áo vừa biến mất, lưu lại căn phòng yên tĩnh, hắn vẫn giống như đầu gỗ không nhúc nhích, trong lòng lại suy nghĩ lung tung. Trước kia là tại hắn hẹp hòi, thật ra nếu là bằng hữu chân chính họ chỉ muốn nghiêm túc trợ giúp mình thôi.
Hứa Tĩnh đẩy đẩy Hạ Noãn, chớp mắt ám chỉ.
Hạ Noãn thuận theo, nhỏ giọng hỏi: "Về phòng nha?"
Thịnh Ngật mới như bừng tỉnh từ trong mộng, có chút ngốc ngốc gật đầu.
Hạ Noãn đẩy hắn tới dưới chân cầu thang lên lầu, Tiểu Lý muốn đến hỗ trợ, Hạ Noãn lại rất thuận tay khom lưng bế Thịnh Ngật lên.
Bế lên!
Bế lên theo kiểu bế công chúa!!!
Thịnh Ngật: "......"
Tiểu Lý: "......"
Quá khiếp sợ, nhưng vì được huấn luyện nghề nghiệp vô cùng kỹ lưỡng, Tiểu Lý một câu không dám nói.
Nhưng mà ánh mắt hắn vẫn là sững sờ không thể tưởng tượng được, bám dính theo hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn của Hạ Noãn.
Cô nương nhỏ bé gầy guộc này vừa mới, ngay trước mắt hắn, vươn cánh tay mảnh khảnh không một chút thịt thừa, một tay luồn qua dưới nách Thịnh tiên sinh, một tay luồn qua sau đầu gối, sau đó nhẹ nhàng đem người ―― bế lên.
Trong khi Tiểu Lý đang đứng trợn mắt há hốc mồm, hai người kia đã lên tới trên lầu.
......
"Em, em, em......" Thịnh Ngật bị bế lên tới, thân mình cứng đờ, theo bản năng muốn tránh thoát, hoảng đến mức nói lắp. Buồn bực và khó chịu vì mở miệng vay tiền người khác lúc sáng đều bay đi đâu mất.
Hạ Noãn nhíu mày cánh tay dùng sức, nghiêm mặt nói thật nghiêm túc: "Đừng nhúc nhích, nguy hiểm!"
Thịnh Ngật: "......"
Hắn buồn bực cắn răng, ngửa đầu nhìn cái cằm trắng nõn gần ngay trước mắt, lại trầm mặc. Thật ra bị bế lên cũng khá tốt, cô ấy ôm khá mềm mại, cũng rất ấm áp, còn có một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu không biết là mùi gì, hay là mùi mấy cây hoa mà cô ấy mỗi ngày đều chăm sóc nhỉ? Suy nghĩ của Thịnh Ngật lập tức phiêu tán.
Thẳng đến "răng rắc" một tiếng, cửa phòng hắn bị Hạ Noãn một tay mở ra, tiến vào đến phòng. Thịnh Ngật lại không có một chút khẩn trương giống như lúc trước bị Tiểu Lý bế lên, ngược lại rất có cảm giác an toàn.
Thế nhưng Thịnh Ngật thực mau hiểu rõ là vì cái gì. Hắn qua giông bão lần này giống như sống trong mộng, chỉ qua một đêm, từ một đại minh tinh đứng trên đỉnh giới giải trí biến thành người mà mọi người đều đòi đánh, một sự tồn tại bị toàn dân nhục mạ. Đã từng là người giơ tay nhấc chân cũng kiếm được mấy ngàn vạn, bây giờ phải vì tiền mà đi nhờ vả người khác.
Khi tỉnh lại từ trong hôn mê, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Hạ Noãn. Thật sự cảm giác của hắn lúc đó không phải là nghi hoặc mà là một loại cảm xúc được an ủi, cũng còn may mắn là khi vừa xảy ra chuyện, bên cạnh vẫn còn người không vứt bỏ hắn.
Cho dù sau này hắn đã biết có không ít người bên cạnh hắn đã vứt bỏ hắn, thế giới này cũng không thiếu những sự ác ý, nhưng chỉ cần có Hạ Noãn ở bên cạnh, hắn liền rất an tâm.
Hôm nay hắn đã làm một việc mà hắn từng nghĩ rằng cả đời hắn sẽ không làm, trong lòng Thịnh Ngật thực sự không phải dễ chịu. Hắn lúc trước khi cho bằng hữu vay gần như toàn bộ tài sản cá nhân mắt cũng không nháy một chút. Thậm chí bởi vì quan hệ hai người, nếu hiện giờ còn chưa tới đường cùng, hắn không nghĩ đến việc mượn tiền đối phương.
Loại cảm giác lưng đeo món nợ kết xù như thế này, thật không dễ chịu.
Một khi hắn thất bại, đống nợ này có bán nhà cũng không trả hết được.
Hắn cũng chỉ có một bất động sản như vậy, hắn thật hối hận lúc trước khi có tiền không mua nhà để dành.
Thịnh Ngật bị đặt trên giường mềm mại, Tiểu Lý ở phía sau đem xe lăn lên tới, để xe lăn bên cạnh giường rồi lại đi ra ngoài.
Hạ Noãn liền đi buồng vệ sinh múc nước lau mình cho hắn.
Xấu hổ và giận dữ trên mặt Thịnh Ngật cũng biến mất, thay vào đó lại là một nụ cười rất ngọt ngào. Ngoại trừ việc bị bế lên có vẻ rất mất khí khái đàn ông ra thì... thật sự cảm giác không tồi nha!
Vì thế tâm tình hắn càng thêm nhộn nhạo, khi Hạ Noãn lau mình lại không khống chế được thân thể.
Cũng may trước lạ sau quen, hai người đều rất bình tĩnh, đặc biệt là Thịnh Ngật. Hắn đúng tình hợp lý nghĩ, chuyện này thì có gì, chứng minh thân thể hắn rất tốt, hắn là một người đàn ông vô cùng bình thường.
Đặc biệt người trước mắt lau mình cho hắn lại là một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, hơn nữa lại còn là vị hôn thê hắn đấy thôi!
Thịnh Ngật nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút khát nước.
......
Ban đêm, Hạ Noãn tu luyện như thường lệ, đêm khuya tĩnh lặng, vậy mà phòng bên cạnh lại có một số âm thanh quái lạ.
Hạ Noãn khẽ nhúc nhích mày, mở mắt mắt cảm nhận một chút.
Liền ngay lập tức nhận thấy được người nằm phòng cách vách như có một loại buồn rầu gì đó, hơi thở không ngừng thở dài, trằn trọc rồi lại xoay người, yên lặng nhưng nghiến răng khó chịu.
Không phải xảy ra chuyện gì đâu nhỉ.
Hạ Noãn xuống giường, mang dép lê liền đi qua.
Phòng Thịnh Ngật không có khóa, cô trực tiếp mở cửa.
Trong bóng đêm, Thịnh Ngật đột nhiên quay đầu nhìn qua, có chút kinh ngạc: "Sao em lại qua đây"
Hạ Noãn mở đèn, nhẹ giọng nói: "Lại đây nhìn anh một chút, có phải anh có chỗ nào không thoải mái không?"
Thịnh Ngật có chút khó có thể mở miệng nhìn cô, ấp a ấp úng nói: "Tôi...... Tôi muốn đi WC."
Bởi vì trong đầu lúc nãy được Hạ Noãn lau mình cho "tươi đẹp" quá nhiều, làm hắn khát nước, nên buổi tối hắn không nhịn được uống hơi nhiều, giờ nửa đêm bàng quang không nín được.
Tuy Tiểu Lý ở cách vách, nhưng di động lại cách xa. Hắn lại ngượng ngùng là hơn nửa đêm rồi lại vì chuyện này lớn tiếng kêu Tiểu Lý làm cho tất cả mọi người đều biết, chỉ định cố chịu đựng, nhưng mà tâm tình lại không kềm được bực bội, thở ngắn than dài.
Hắn nơm nớp lo sợ không dám ngủ, vì lúc nãy ngủ một lần thấy bản thân trong mộng đi tìm WC, sợ làm gì trong mơ liền gắn với thực nên hắn không dám hoàn toàn ngủ chết. Lại một lần nữa thiếu một chút đã ở trong mộng bước vào WC, hắn bừng tỉnh, cũng không dám ngủ nữa, nằm trợn tròn mắt chịu đựng.
Sau đó liền thấy Hạ Noãn tiến vào.
Thịnh Ngật: Lúc này nếu là sau lưng cô đột nhiên dâng lên hào quang thiên sứ chắc hắn cũng không ngạc nhiên.
Sắc mặt hắn ửng đỏ, nhìn cô bằng ánh mắt trong ngượng ngùng có cả ngọt ngào, quả nhiên là cô yêu hắn, vì lo lắng cho hắn nên quá nửa đêm rồi còn lại đây nhìn, rốt cuộc phòng cách âm hiệu quả vẫn là thực tốt, hắn loay hoay lộn xộn nãy giờ vẫn không đến mức bị Hạ Noãn nghe thấy.
Hạ Noãn lại không nghĩ nhiều đến vậy, nghe hắn nói xong liền hỏi: "Muốn dùng bình tiểu hay bế anh đi WC?"
Âm thanh này thật tự nhiên, nghe còn có vẻ lãnh khốc vô tình, Thịnh Ngật khóe miệng ngượng ngùng ý cười cứng đờ, thiếu chút nữa liền tủi thân đến đỏ hốc mắt. Không biết người bệnh buổi tối đặc biệt là tinh thần yếu ớt nhất trong mấy thời điểm thế này sao chứ!!!!
Con gái gì, thật là đồ đại móng heo!
(Editor: sau khi Hạ Noãn hay lau mình cho hắn thì hắn luôn nói con người ta là đại móng heo, hay sờ soạng hắn ;))))
Cho dù có là đứa con gái nửa đêm còn muốn lại đây nhìn lén hắn cũng không ngoại lệ!
Sắc mặt hắn biến ảo nửa ngày, cuối cùng dưới ánh mắt bình tĩnh mà nghi hoặc của Hạ Noãn, hắn nghẹn giọng phun ra hai chữ: "...... WC!"
Hạ Noãn hơi trừng mắt, có chút kinh ngạc.
Thịnh Ngật cũng cảm thấy xấu hổ, đang muốn nói một câu kêu Tiểu Lý đi, liền thấy người trước mắt trực tiếp khom lưng đem hắn bế lên rồi.
"!!"Cả ngày hôm nay một lần rồi một lần nữa, bộ bế hắn đến nghiện rồi sao????
Thịnh Ngật trong lòng tức giận cực kỳ, nhưng mà trên mặt lại là một mảnh ửng hồng, đầu lưỡi cũng dường như thắt lại hay sao mà một câu đều nói không hoàn chỉnh: "Em, em, em......"
Hạ Noãn nhẹ nhàng đem người bế tới đặt lên buồng vệ sinh, còn tiện thể một tay kéo quần xuống cho hắn, giọng bình tĩnh trước sau như một: "Không cần thẹn thùng, cũng không phải chưa từng thấy qua."
Thịnh Ngật hừ hừ, oán hận mà nhắm mắt lại, cam chịu.
Hắn không phát hiện ra Hạ Noãn ánh mắt đang nhìn buồng vệ sinh gạch men mà trong con ngươi đã hơi lóng lánh nước tràn đầy ngượng ngùng.
Chờ xong việc, đem người ôm trở về giường xong, cô cũng trở lại phòng mình. Lúc này mới đưa hai bàn tay lên áp áp vào khuôn mặt nóng hầm hập, phản ứng lại: trời ơi, mình nghĩ gì mà không kêu Tiểu Lý đến chứ....