Cái ý tưởng khoe ân ái này, ngay từ khi Thịnh Ngật xác định được tâm lý mình đã ngo ngoe rục rịch rồi.
Chỉ là lúc trước, hắn vẫn chưa khoẻ hoàn toàn, công ty cũng chưa thành lập, người vẫn chưa tuyển đủ.
Nhưng hiện tại mọi việc đã được thu xếp xong xuôi rồi, hắn cũng không cần tốn quá nhiều thời gian lên công ty nữa. Hắn đã bỏ công sức ra tìm và giao phó cho những nghệ sĩ cùng người đại diện rất có năng lực, bây giờ bọn họ sẽ tự chứng minh năng lực của mình. Ngay cả hôm làm lễ khai trương đều là do bọn họ hỗ trợ, hắn hầu hết không phải làm cái gì.
Tài nguyên sẽ tự tìm tới.
Mạng lưới các mối quan hệ rộng rãi của hắn bắt đầu có tác dụng. . Đọc truyện tại _ T RÙMtruyện. N E T _
Nói gì thì nói, hắn cũng từng lăn lộn ở giới giải trí, chỉ mỗi cái tên "Thịnh Ngật" thôi cũng đã là danh tiếng rồi.
Vô số fans đều sẽ hướng về phía hai chữ này đi cổ động.
Đương nhiên, đây là trả giá cho sự nỗ lực không ngừng của hắn, nên kết quả cuối cùng cùng thật sự không phụ kỳ vọng.
Hiện giờ thành lập công ty giải trí, không chỉ quản lý cho nghệ sĩ đi đóng phim, mà còn đầu tư cho không ít biên kịch và đạo diễn trong công ty quay phim.
Chỉ là trong chốc lát cũng không thể tham lam quá nhiều, hiện tại yêu cầu chủ yếu là phải làm tăng mức độ nổi tiếng và phổ biến danh tiếng công ty.
Điểm này, vì lợi ích công ty thì Thịnh Ngật và Hạ Noãn cùng một nhịp thở.
Cho nên nói, khoe ân ái không ngừng thỏa mãn nguyện vọng hắn mà còn sẵn tiện phụ trách công việc.
Đúng, chính là như vậy.
Thịnh Ngật nhìn thông cáo của hắn gửi ban quản lý công ty, nói muốn vội vàng cùng vợ hắn tham gia tiết mục, mọi người trong công ty đều không ngừng chúc phúc, hắn càng thêm khẳng định quyết sách của mình.
Mỗi một kỳ quay tiết mục đề cố gắng hoàn thành xong các cảnh ở một nước, xong sẽ nghỉ một thời gian bảo là để các khách mời nghỉ ngơi.
Mỗi một kỳ sẽ do một khách mời làm hướng dẫn viên du lịch, vừa vặn có năm kỳ, mỗi người một kỳ.
Ngoại trừ Hạ Noãn, tất cả những khách quý khác đều có rất nhiều show, nhiều công việc theo lịch trình riêng lẻ, nên để chon được thời gian gom lại đủ mặt hết cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ngày quay hình.
Tổ đạo diễn mang theo ekip của chương trình sáng sớm gõ cửa nhà Thịnh gia.
Bọn họ đầy cõi lòng đều là chờ mong.
Nói gì thì nói, các khán giả trẻ tươi ở độ hơn hai mươi, mười người thì đến hết bảy người đều là fans của Thịnh Ngật, hai người là người qua đường, còn lại antifans thì vô cùng ít.
Mà lần này, đối tượng quay hình là Hạ Noãn, là người mà mấy ngày trước đã được cái vị ảnh đế liên tiếp ba năm này quỳ xuống cầu hôn, tặng luôn cả một công ty làm lễ vật.
Hơn nữa, hai người này cũng cùng nhau sống dưới một mái hiên, khẳng định trong lúc " tình cờ" quay cảnh ở nhà như thế này, sẽ dính được không ít hình ảnh của vị ảnh đế nào đó chưa bao giờ xuất hiện trong các chương trình gameshow.
Tất cả mọi người vẫn vô cùng hồi hộp pha chút lo lắng, giống như đang muốn xem xem thật sự vị thần nào đó có rớt xuống đất thật hay không.
Cô nhân viên trẻ Tiếu Tiếu đưa tay ấn chuông cửa mà vẫn còn run run.
Tiếu Tiếu liếm liếm môi, quay đầu lại nhìn mặt các đồng nghiệp, sau đó nhận được ánh mắt cổ vũ của họ mới nghiêm túc gật đầu "Không sau đâu nhỉ, thần tượng cho dù có không bình dị gần gũi đi nữa, cũng sẽ không quá hung dữ đâu nhỉ!"
"Đúng, đúng, an tâm am tâm, cô làm được mà!" những người khác đứng phía sau đều gật đầu theo, khuyến khích cô ấy.
Chờ cô gái nhỏ quay người đi, đứng yên tĩnh một lần nữa thì đám người đứng sau đều quay mặt nhìn nhau, không giấu nổi chút chột dạ trong ánh mắt.
Trên thực tế, bọn họ cũng biết, Thịnh Ngật là có tiếng là khó đối phó, ai từng phỏng vấn hắn, cơ bản đều sẽ bị nội thương một lần.
Chỉ là bọn họ cũng không dám tiến lên, chỉ có thể bắt cô gái nhỏ này đưa đầu ra chịu một trận.
Cửa lớn mở ra.
Một người phụ nữ mập mập tóc gần như bạc trắng hết đứng cửa, cười hòa ái "Buổi sáng tốt lành, hai đứa tụi nó còn chưa rời giường, mời mọi người vào nhà, mọi người ăn sáng chưa?"
Ngày đó lúc công ty Thịnh Ngật cắt băng khánh thành, hắn có giới thiệu qua, vị này chính là Hứa Tĩnh, mẹ ruột của hắn, nhìn người có vẻ rất dễ gần và dễ nói chuyện, ctâm trạng lo lắng căng thẳng của mấy người trong đoàn quay tiết mục đều được buông xuống, ngay ngốc cười theo "Ăn rồi, ăn rồi."
Nam người của tổ tiết mục tiến vào, cũng may Thịnh gia đủ lớn, cũng không ngại chen chúc.
Hứa Tĩnh mời bọn họ ngồi xuống, rót cho mỗi người một ly trà nóng "Ngại quá, không nghĩ mọi người lại đến sớm như vậy. Hai cái đứa kia ngày nào cũng 8 giờ mới dậy thôi, mọi người chờ thêm một chút được không?"
Tổ tiết mục ai cũng gật đầu.
Hứa Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, lại đi phòng bếp bận rộn.
Chờ đến khi gần 8 giờ, lầu hai rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Tiếp theo là một nam một nữ ăn mặc chỉnh tề xuống lầu.
Hiển nhiên đã sửa soạn chỉnh chu rồi. Người đàn ông mặc áo sơmi quần dài, người phụ nữ cũng mặc đơn giản áo lông cổ chữ v cùng quần jean, nhưng dưới chân hai người lại là đôi dép tình nhân đi trong nhà màu lam và màu hồng, nhìn toàn thể bố cục thật không hợp với bộ quần áo trên người, nhưng cả hai người bọn họ lại trông vô cùng hài hòa.
Mà làm cho mấy người đang nhìn sáng rỡ mắt chính là hai người họ còn đang nắm tay!
Chỉ là người đàn ông có chút chưa tỉnh ngủ, đôi mắt vẫn híp híp, thấy bọn họ, có chút nghi hoặc nghiêng đầu hỏi cô gái bên cạnh, lười biếng hỏi "Hạ Hạ, bọn họ là ai vậy?"
Hạ Noãn tay trái câu lấy tay hắn, cào cào cổ hắn, thấp giọng nói "Là tổ tiết mục chứ ai, anh hôm qua còn nhắc mà bây giờ không nhớ sao?"
Thịnh Ngật tức khắc chấn động tinh thần, ho nhẹ một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo lại, tối hôm qua hai người chơi trò hôn hôn, đùa giỡn tới rồi hơn nửa đêm, sau đó hắn mãi không ngủ được, hiện tại có chút ngủ không đủ giấc. Nhưng không sao, giờ chính là lúc đòi hỏi kỹ thuật diễn rồi, bản năng diễn viên của hắn hết sức chuyên nghiệp thu liễm cảm xúc lại, bày ra một bộ đứng đắn, chỉ có tay vẫn gắt gao nắm tay nhỏ của Hạ Noãn.
Nhân viên tổ tiết mục lại đến chào hỏi, xong đeo thiết bị thu âm cho hai người bọn họ, như vậy những lời nói chuyện của hai người sẽ được thu lại sử dụng trong tiết mục.
Đối mặt với camera, Thịnh Ngật theo bản năng thể hiện hình tượng của mình, bộ dạng thanh thản phất phơ ở nhà biến mất, khuôn mặt tuấn lãng cũng không còn bộ dáng làm nũng, bán manh các loại như ngày thường, mà là vô cùng hàm súc.
Hứa Tĩnh cùng Hạ Noãn nhìn đều lén cười trộm.
Người ta nói gánh nặng giữ hình tượng của thần tượng chính là nói hắn.
Chỉ là khi đối mặt với Hạ Noãn cùng Hứa Tĩnh, Thịnh Ngật vẫn bất giác theo bản năng thả lỏng.
Ví dụ như khi ăn đến món trứng gà lòng đào mà hắn thích, hắn sẽ thỏa mãn nheo lại mắt, sau đó mắt trông mong đút cho Hạ Noãn ăn "Nếm thử đi, cái này hương vị ngon lắm nè."
Nếu Hạ Noãn cự tuyệt, hắn sẽ không cao hứng nhìn cô, Hạ Noãn hả miệng ra ăn, hắn liền thỏa mãn cười. Khuôn mặt hắn chính là người đàn ông lãnh khốc vô tình, vậy mà lại là ra biểu cảm như vậy, làm Tiếu Tiếu của tổ tiết mục tuy cười cười nhìn nhưng trong lòng trợn mắt há hốc mồm, hình tượng nam thần cao lớn trong lòng đắp nặn bấy lâu giờ trong khoảng thời gian ngắn đã rách nát.
Cô cho rằng kiểu thích làm nũng như vậy, còn ngạo kiều, thậm chí luôn có những động tác ôn nhu sẽ làm người đàn ông nhìn có vẻ yếu đuối nhu nhược. Nhưng trên thực tế, những việc này đặt trên người Thịnh Ngật lại không có một chút nào nhìn yếu ớt, thậm chí còn làm vị nam thần trong lòng mình càng gần gũi hơn, nhịn không được ở trong lòng thét chói tai.
Khi Thịnh Ngật nhìn Hạ Noãn ăn trứng gà lòng đào của hắn, thấy khóe miệng cô còn dính một vệt vàng vàng, hắn nhanh chóng thò lại gần cẩn thận lau cho cô, lại làm nũng dùng đôi mắt phượng câu người nhìn Hạ Noãn, lẩm bẩm nói "Anh muốn ăn giăm bông của em."
Hạ Noãn phối hợp đút cho hắn một miếng.
Thịnh Ngật ăn, hừ cười "Quả nhiên, đồ ăn của em còn ngon hơn của anh."
Hạ Noãn nhấp môi cười, nhìn hắn, nhẹ giọng nói "Em cảm thấy anh cũng ăn ngon lắm mà."
Thịnh Ngật dạo này được chăm sóc kỹ lưỡng, trắng ra không ít, khuôn mặt hắn bây giờ ửng đỏ càng thêm rõ ràng.
Hạ Noãn lại cười một cái, đút hắn thêm một ngụm giăm bông.
Đám đang vây xem toàn bộ quá trình mặt bất đắc dĩ cười cười nhưng cánh tay đều nổi hết da gà, này mẹ nó cũng quá ngọt, ngọt đến rát cổ họng luôn.
Nhưng không hiểu sao vẫn luyến tiếc không muốn dời tầm mắt đi, quả thực bị trúng độc rồi.
Tiếu Tiếu đang đứng xem chợt quay sang nhìn mấy người đồng nghiệp, quả nhiên thấy bọn họ cũng đều đang há hốc bộ dáng bị lôi cuốn, nhưng lại không có ai có vẻ ghê tởm phát ra từ nội tâm hay là ánh mắt mang theo hâm mộ ghen ghét, cô nhịn không được bèn phì cười.
Nhìn xong, ánh mắt cười cười lại lần nữa dịch đến hai người bên kia đang khoe ân ái không coi ai ra gì, trong lòng tán thưởng, cái cẩu lương này quả thật sự có độc!
Tiếu Tiếu vốn tưởng rằng Thịnh Ngật chỉ đưa Hạ Noãn ra sân bay.
Lại không nghĩ sáng sớm khoe ân ái xong, bắt đầu khoe mẹ chồng.
Hứa Tĩnh tuy rằng tóc bạc trắng, thực tế tuổi cũng không lớn, thân thể bà được Hạ Noãn dưỡng đến thật khỏe mạnh, lái xe đưa hai người Hạ Noãn và Thịnh Ngật ra sân bay hoàn toàn không thành vấn đề.
Bà giúp đỡ hai người thu thập hành lý, còn dặn dò các loại như: ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, muốn ăn gì cứ mua đó, ngàn vạn đừng tiếc tiền bạc gì.
Bộ dạng của bà thật không có chút nào bộ dáng mẹ chồng thông thường.
Tiếu Tiếu nhìn không khỏi trong lòng đầy hâm mộ, khi đang quay chụp trong đầu đều đã nghĩ đến cắt nối biên tập cái gia đình này như thế nào, tư liệu sống quả thực quá nhiều làm cô đều luyến tiếc cắt bỏ bớt. Nhất định phải đề nghị với đạo diễn một chút, đem cảnh nhà bọn họ làm riêng thành một tập xem như phúc lợi cho fans, tuyệt đối rất nhiều fans nguyện ý mở rủ nhau đi xem.
Sau khi đi thẳng tới rồi sân bay, mẹ chồng liền lái xe về, hai vợ chồng này liền đi vào sân bay trình vé.
Tiếu Tiếu trợn tròn mắt, rốt cuộc nhịn không được hỏi "Nam thần, anh cũng đi hả?"
Tuy rằng hình tượng nam thần cao lớn soái khí, trầm ổn, đĩnh bạt của Thịnh Ngật trong lòng cô đã rách nát, nhưng hắn lại trở nên gần gũi như vậy, sẽ làm nũng, sẽ dịu dàng ân cần, cô nàng đã tự nhiên mà nhanh chóng xây lại cho hắn một hình tượng nam thần mới rồi.
Đối với người xa lạ, thần sắc Thịnh Ngật nháy mắt liền trở nên xa cách lại, nhàn nhạt gật đầu, nói "Ừ, tôi cũng đi."
Tiếu Tiếu nhìn nam thần này nhanh chóng đổi sắc mặt, khóe miệng đơ đơ, theo bản năng hỏi "Tại sao?"
Thịnh Ngật nói "Hưởng tuần trăng mật."
Tiếu Tiếu "" ặc, cô lại thấy căng căng.
Đương nhiên, Tiếu Tiếu thật mau chóng cảm thấy cũng an ủi một chút, chờ mấy tiếng nữa cả đám khách mời còn lại tha hương nơi đất khách nhìn thấy cảnh này, vậy cả bọn cùng nhau ăn cho hết đống cẩu lương, cũng không đến nỗi quá tàn nhẫn.
Lần này hướng dẫn du lịch là Ninh Nhất Chu, hắn đến nơi này trước để thu xếp mọi thứ, tìm hiểu tình hình hết rồi, chỉ chờ những người khác tới, nghỉ ngơi cho khỏe vì lệch mũi giờ, liền có thể bắt đầu chuyến đi rồi.
Chỉ là khi năm người tập hợp đủ, Ninh Nhất Chu lại thấy nhiều ra một người, sửng sốt.
Hắn đang muốn nói cái gì đó, liền thấy Thịnh Ngật cúi đầu đối nói với cô vợ nhỏ xinh bên cạnh "Em ngoan ngoãn đi chơi, anh lúc nào cũng ở phía sau em, hành trình như thế nào anh sẽ hỏi Ninh Nhất Chu, đảm bảo không quấy rầy mọi người thu hình đâu."
Hạ Noãn dở khóc dở cười, dính kiểu này cũng hơi bị chặt quá rồi đi. Cô nhịn không được duỗi tay cào cào cổ hắn, Thịnh Ngật phối hợp cúi đầu.
Cô nhỏ giọng nói "Ngoan, anh tự mình đi chơi trước đi, chờ tiết mục thu xong, anh lại đưa em đi mấy chỗ mà anh thấy đẹp, có được không?"
Thịnh Ngật trong lòng vừa động, như vậy cũng tốt, đến lúc đó hắn còn có thể tạo ra chút thú vị bất ngờ cho vợ hắn.
Chỉ là đừng thấy mặt hắn đang hết sức chuyên tâm nhìn Hạ Noãn, vẻ mặt cũng bình tĩnh như không có việc gì, nhưng hắn cũng len lén liếc mắt về phía Doãn Hòa Uyên, răng nghiến chặt. Lại cái người này, nếu không phải tại hắn ta, hắn và Hạ Noãn lúc trước cũng không đến náo loạn đến mức suýt chút nuwac chia tay. Hiện tại trong lòng Thịnh Ngật, Doãn Hòa Uyên là kẻ địch lớn nhất. Nhưng mà lần này trong lòng hắn có bao nhiêu lo lắng đau khổ cũng không dám hé răng, lần trước nói một lần, Hạ Noãn đã suýt cùng hắn chia tay thật, lần này lại cãi nhau nữa chính là ly hôn, hắn không muốn biến thành người đàn ông bị vợ li dị vứt bỏ đâu.
Nhận thấy ánh mắt cùng với rối rắm rõ ràng trên mặt Thịnh Ngật, Hạ Noãn quay đầu lại nhìn, liền biết hắn rốt cuộc là đang nhìn ai, tức khắc hiểu rõ trong lòng lại thấy có chút xót xa, liền nhón mũi chân, hôn hôn lên miệng hắn, ôm cổ hắn dịu giọng nói "Anh ngoan nha, lần trước không giải thích là em không tốt, yên tâm, em không thích người khác, về sau cũng không bao giờ để người khác chạm vào."
Thanh âm của cô trước sau như một mềm mại nhẹ nhàng, lại dễ dàng trấn an trái tim thấp thỏm của Thịnh Ngật. Hắn vẫn không dám nhắc lại, nhưng nhìn con ngươi thanh thấu của Hạ Noãn, thấp thỏm bất an lúc nãy cũng vơi đi rất nhiều, gật đầu "Ừ, anh đi nghiên cứu địa hình trước, nếu có việc gì nhớ gọi điện cho anh."
"Ngoan." Hạ Noãn vừa lòng, hôn hôn hắn một lần nữa, nhỏ giọng nói "À còn cái cô Lý Thư kia, anh vẫn không muốn trả thù à? Có muốn hỗ trợ không?"
Thịnh Ngật cười khẽ, gắt gao ôm cô, thấp giọng nói "Xin lỗi, cô ta mờ nhạt quá, anh nãy giờ quên mất."
Nói xong, Thịnh Ngật lại đưa mứt nhìn bên kia.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Thịnh Ngật, sắc mặt Lý Thư liền không thích hợp, mặt trắng bạch, theo bản năng lui về phía sau hai bước, rồi cố gắng hết sức bình tĩnh lại. Không có việc gì, không có việc gì, cô ta mẹ nó tránh sau lưng nhiều người như vậy, làm sao có thể dễ dàng tra ra cô được chứ.