Một cuộc điện thoại đã khiến cho Lê Phi Phàm nhận ra hai sự thật từ tận đáy lòng.
Một, Hoắc Thất là một tên ngốc. Hai, có người thật sự không thể bắt chó đi cày.
Cũng may hôm đó Hoắc Uẩn Khải không truy cứu vì sao anh lại tìm Thành Dư Nam, Lê Phi Phàm cứ tưởng chuyện này đã xong.
Ngày đầu tiên trở lại bên cạnh hắn làm việc lại, anh mới phát hiện đã hai ngày hắn không đến công ty, tập đoàn đã xảy ra không ít chuyện.
Đầu tiên là nhóm người trước kia đến gây rối đã bị kết án.
“Hoàn Trình” tuyên bố phá sản, gây chấn động dư luận rất lớn.
Lê Phi Phàm nghe được tin tức này thì vui mừng hồi lâu, dù sao anh cũng đã nhận được tin từ trước, ví tiền đã bắt đầu phồng to lên.
Chín rưỡi sáng, Cao Thăng tới tìm anh.
“Tôi cảm thấy vẫn nên hỏi ý cậu về chuyện này.”
Trong hành lang phòng trà nước trên tầng 69, Lê Phi Phàm tựa vào cạnh máy pha cà phê, nhấp một ngụm cà phê trong tay rồi mới lên tiếng: “Sao không đi tìm Nhị gia mà lại kêu tôi nghĩ cách cho anh?”
Cao Thăng đẩy mắt kính nhìn anh: “Tôi thấy cậu hiểu rõ có nên nói cho Nhị gia biết chuyện này không hơn cả tôi, tôi không muốn mạo hiểm.”
Lê Phi Phàm cạn lời: “Anh hãm hại tôi đến nghiện rồi à, xảy ra chuyện gì đều đổ hết lên đầu tôi, còn anh chẳng bị sao hết.”
Chuyện Cao Thăng tìm mình khiến Lê Phi Phàm hơi đau đầu.
Bởi vì anh lại ngửi thấy mùi máu chó thoang thoảng đâu đây.
Còn chuyện Hoàn Trình phá sản.
Công ty đối thủ của Hoắc Thị sụp đổ, có biết bao nhiêu người trong ngành vỗ tay hoan hô.
Nhưng Hoàn Trình cũng là một công ty uy tín suốt mấy chục năm, trước khi phá sản vẫn luôn phồn thịnh quang vinh, nhưng bây giờ lại bị vạch trần không ít hành vi phạm pháp bẩn thỉu. Trốn thuế, chèn ép công nhân cấp thấp, ngăn chặn đơn tố giác, vân vân.
Vốn nó chẳng liên quan gì tới bọn họ, nhưng không may là Thư Hoài Hữu, anh hai ruột của Thư Dịch Khinh, cũng chính là cậu hai của nhà họ Thư cũng tham dự trong đó, xem ra tội cũng không nhỏ.
Lê Phi Phàm đã sớm biết nhà họ Thư là gánh nặng của Thư Dịch Khinh, nhưng khi chuyện xảy ra thật cũng khiến anh phải cảm thán. Không hổ là một thế giới xoay quanh vai chính, chuyện quăng tám sào không chạm tới cũng có thể tìm lý do để liên lụy tới cậu ta.
Một người là anh hai ruột, một người là anh hai họ Hoắc.
Sợ là lần này Thư Dịch Khinh phải khó xử rồi.
Cao Thăng nhíu mày: “Cậu không rõ chân tướng, Thư Hoài Hữu quá đáng hơn cả con trưởng nhà họ Thư, trước đây từng bị thất lạc, sau khi tìm được về đã bị người nhà chiều hư. Mười mấy tuổi đã trở thành khách quen ở trại giam của Cục Cảnh Sát, chẳng qua sau này đỡ hơn, còn kinh doanh sản nghiệp trong nhà với anh cả. Anh ta cưng chiều Thư Dịch Khinh là thật, nhưng không ngờ lại có liên quan đến Hoàn Trình. Anh ta đánh một nhân viên đến bại liệt, hiện giờ vẫn còn đang nằm viện, còn bản thân đã bỏ trốn rồi. Ít nhất giờ trốn không thoát tội cố ý gây thương tích.”
Giọng điệu lúc Cao Thăng nhắc đến nhà họ Thư chủ yếu là bất mãn.
Lê Phi Phàm thản nhiên nói: “Vậy anh cũng đã biết đối phương cố ý phạm tội, còn tìm tôi làm gì?”
“Thư Dịch Khinh tìm tôi.” Cao Thăng trông cũng có vẻ đau đầu: “Cậu ta nói sẽ khuyên anh trai tự thú, nhưng tôi đoán anh trai cậu ta mà trốn đi trong thời điểm mấu chốt này, hơn phân nửa là gặp chuyện phiền toái, không chừng đống chứng cứ phạm tội của Hoàn Trình còn có vài cái có tên của anh ta.”
Lê Phi Phàm nhìn ra cửa sổ.
Là một ngày nhiều mây.
Nghe nói Thư Dịch Khinh không đi làm, không biết có phải vì chuyện này không.
Anh thu hồi tầm mắt, gật đầu: “Thư Dịch Khinh muốn tìm Nhị gia giúp đỡ, nhưng anh cảm thấy chưa chắc Nhị gia sẽ giúp, lại không thể ra vẻ như mình không biết chuyện nên mới đến tìm tôi.”
Cao Thăng gật đầu: “Hay là cậu đi hỏi Nhị gia đi?”
“Hỏi anh ấy có muốn nhúng tay vào chuyện này hay không?”
“Đúng thế.”
“Sao anh không đi chết đi.”
Lê Phi Phàm nói với giọng điệu như đang hỏi sao anh chưa ăn cơm vậy.
Cao Thăng: “Cậu là trợ lý riêng, càng thích hợp hơn tôi.”
“Tôi còn là cục cưng trong nhà của Nhị gia đó.” Lê Phi Phàm trợn mắt: “Anh bảo tôi đi hỏi anh ấy có muốn giúp đỡ anh trai tình địch của tôi không á. Chưa kể với tình tình của Nhị gia, chắc hẳn anh ấy sẽ không ra tay, mà cho dù có ra tay thật đi nữa, anh cảm thấy tôi sẽ vui lắm à? Nói thật đi Cao Thăng, chính anh cũng cảm thấy Nhị gia sẽ không quan tâm mà đúng không?”
Trong sách, Hoắc Uẩn Khải rất có nguyên tắc. Mặc dù từ đầu, xuất phát từ tình nghĩa nên hắn muốn che chở cho nhà họ Thư, nhưng đến cuối nhà họ Thư vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh sụp đổ. Nếu Hoắc Uẩn Khải thật sự muốn giúp, hắn có thể không cứu nổi sao? Nhưng cuối cùng sau khi nhà họ Thư xảy ra chuyện, hắn mới cởi bỏ hiểu lầm với Thư Dịch Khinh.
Cao Thăng quay người lại đứng sóng vai với anh.
“Vậy không nói?”
Lê Phi Phàm gật đầu: “Không nói.”
Cao Thăng: “Được, nếu sau này truy cứu trách nhiệm, tôi sẽ nói do cậu ghen tuông nên giấu giếm không báo.”
Lê Phi Phàm: “Anh nham hiểm hơn nữa xem?”
Cao Thăng: “Theo như tôi thấy, Nhị gia sẽ không trách cậu đâu, gần đây ngài ấy đối xử với cậu không tệ.”
Lê Phi Phàm: “Cút, hôm nay tôi không nghe thấy gì cả, chuyện này không liên quan đến tôi.”
Tình nhân nhỏ của Hoắc Uẩn Khải cùng với đặc trợ dám âm mưu giấu giếm thỉnh cầu của Thư Dịch Khinh, đúng là ác độc mà.
Lê Phi Phàm có thể lý giải chính mình, nhưng anh không hiểu từ khi nào Cao Thăng cũng trở thành một trong số đó.
Phải biết rằng vị trợ lý này vốn chính là dầu bôi trơn trước ống loa của vai chính.
Lê Phi Phàm mặc kệ liệu chuyện này có liên quan tới anh không, Cao Thăng muốn kéo anh xuống nước đơn giản vì thấy bây giờ anh dám nói chuyện thoải mái trước mặt Hoắc Uẩn Khải, nhưng thật sự là anh không thể nhúng tay được.
Suy cho cùng, một là Thư Dịch Khinh có thể lay chuyển Cao Thăng, hoặc là cậu ta trực tiếp đến cầu xin Hoắc Uẩn Khải.
Tất cả đều phải xem bản lĩnh của Thư Dịch Khinh.
Dù sao thì anh cũng sẽ không dính líu tới.
“Phi Phàm.” Ngay lúc này thư ký văn phòng thò đầu vào.
Lê Phi Phàm và Cao Thăng cùng nhau nhìn qua.
“Có chuyện gì sao?” Lê Phi Phàm hỏi.
Thư ký cười nói: “Không có gì, chỉ nhắc nhở cậu nên đưa cà phê cho Hoắc tổng.”
“Đã biết.” Lê Phi Phàm nói.
Anh vừa đi, Cao Thăng ở phía sau nói với thư ký: “Mấy người cũng thật là, cái việc nhỏ này các người không tự làm được sao? Còn chạy đến tìm cậu ta.”
“Trợ lý Cao.” Thư ký cười tủm tỉm nói: “Hết cách rồi, hiện tại mọi người đều biết Lê đại mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, từ khi cậu ta tới mọi người đều thích làm phiền cậu ta.”
Cao Thăng cạn lời: “Nói thẳng ra là mấy người sợ phải đối mặt với Hoắc tổng chứ gì.”
“Đúng là bọn tôi sợ Hoắc tổng, nhưng mỗi lần Phi Phàm ở trong văn phòng, bầu không khí đều nhẹ đi không ít, anh không thấy vậy sao?”
Cao Thăng ngừng lại hai giây, cuối cùng không phản bác mà còn gật đầu.
“Có lẽ là do cậu ta rất giỏi tự khiến bản thân dễ chịu.” Cao Thăng nói.
Đối mặt với ai cũng vậy.
Cho nên khi Đới Vĩ làm khó dễ anh cũng không để ở trong mắt, đồng nghiệp xa lánh anh cũng không để ở trong lòng, cho nên mới có thể hòa nhập vào tập thể này trong thời gian ngắn như vậy, khiến người ta coi trọng, tín nhiệm anh từ tận đáy lòng.
Bao gồm cả Hoắc Uẩn Khải.
Là một trợ lý đặc biệt, vì sao hôm nay anh ta lại nghĩ đến việc đi tìm Lê Phi Phàm, bản thân anh ta cũng tự hỏi chuyện này.
Ông chủ của anh ta từ đầu đến cuối vẫn là Hoắc Uẩn Khải.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu anh ta thấy Hoắc Uẩn Khải có xíu xiu hoài nghi hay là không tín tưởng Lê Phi Phàm, mình sẽ đến tìm anh sao? Đáp án đương nhiên là không.
Nếu là trước kia, Hoắc Uẩn Khải có quan tâm đến chuyện của Thư Dịch Khinh hay không, anh ta vẫn sẽ báo cáo với hắn.
Nhưng bây giờ anh ta lại quyết định mặc kệ.
Hơn nữa còn chắc chắn sẽ không bị trách phạt vì điều đó.
Đây là nhận thức lớn nhất của Cao Thăng sau khi có sự tồn tại của Lê Phi Phàm.
Lê Phi Phàm đã thay đổi rất nhiều thứ, tuy rằng dường như chính anh cũng không biết điều đó.
Lê Phi Phàm hoàn toàn không biết vị trợ lý đặc biệt hoàn mỹ này lại đánh giá anh cao như vậy.
Sau hai ngày làm trợ lý riêng của Hoắc Uẩn Khải, anh đã hiểu ra.
Thật ra, Hoắc Uẩn Khải là một người rất đơn giản.
Ngoài đánh giá “tâm tư khó dò” mà Lê Phi Phàm đưa ra ngay lúc đầu, sinh hoạt của hắn đơn giản đến mức có thể nói là nhạt nhẽo.
Thật ra có rất nhiều việc hắn không cần người khác hỗ trợ.
Ví dụ về quần áo thì trừ những bộ được đặt may riêng, hắn chỉ mặc một nhãn hiệu cố định. Hắn cũng không kén ăn, không có cuộc sống chơi bời về đêm gì, không phải đi làm thì là đi xử lý chuyện trong nhà, có thể nói là cực kỳ bận rộn.
Lê Phi Phàm khó tin được sinh hoạt của một người lại giống một nhà sư khổ hạnh đến vậy.
“Sao tạp chí của anh không phải kinh tế tài chính thì chính là tin tức xã hội vậy.” Lê Phi Phàm đưa cà phê vào nhưng không rời đi.
Anh đứng phía sau kệ sách của Hoắc Uẩn Khải, mở miệng nói: “Nhị gia, anh không có ham muốn sao? Ví dụ như trộm cất giữ hai quyển tạp chí 18+ gì đó.”
Hoắc Uẩn Khải ngồi trên ghế làm việc, thuận miệng đối phó anh: “Cậu còn không biết lựa lời nữa thì lập tức ra ngoài.”
“Đây mới là chủ đề bình thường của nam giới mà?” Lê Phi Phàm liếc mắt nhìn hắn một cái, xác định hiện tại hắn không bận gì bèn kéo ghế ngồi bên kệ sách: “Tôi thấy anh bận rộn cả một ngày, anh cũng nên thả lỏng một chút đi.”
Hoắc Uẩn Khải xoay ghế dựa qua nhìn anh.
Hoắc Nhị gia mặc một bộ vest thẳng thớm, tay đan vào nhau đặt trên bụng.
Hắn nói: “Nếu cậu thấy chán thì chúng ta nói chuyện sao cậu lại hẹn Thành Dư Nam ăn cơm đi?”
Lê Phi Phàm sửng sốt, anh cho rằng chuyện này đã qua đi.
Lê Phi Phàm lập tức nói: “Là Hoắc Thất hẹn, không liên quan đến tôi.”
“Chắc chứ?”
“Chắc chắn mà.”
Hoắc Uẩn Khải gật đầu.
“Cậu chắc là không biết, Hoắc Thất sẽ không bao giờ mời mấy người bọn tôi đi ăn cơm, có việc muốn nhờ cũng sẽ không mượn cớ mời đi ăn. Mà cậu, lần trước cậu đánh nhau với Dư Nam nên tôi đoán cậu sẽ không có chuyện gì cần nhờ cậu ta, cậu không phải kiểu sẽ chủ động giảng hòa, hơn nữa cậu cũng không lý do làm thế. Cậu giải thích một chút sao lại kêu Hoắc Thất gọi cho cậu ta.”
Lê Phi Phàm dựa vào kệ sách, toát cả mồ hôi lạnh.
Cảm giác rùng mình chạy dọc theo sống lưng, chậm rãi leo đến cổ.
Nhìn vào ánh mắt Hoắc Uẩn Khải, trong giây lát, anh cảm thấy bản thân như bị nhìn thấu không sót chút gì.
Hắn quá nhạy bén.
Càng không giống Hoắc Thất chỉ cần tùy tiện lừa gạt hai câu là tin ngay.
“Thế anh cảm thấy vì sao?” Lê Phi Phàm giả vờ bình tĩnh hỏi.
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh chằm chằm: “Có phải cậu nghe được chuyện gì hay không? Đúng lúc có liên quan đến Thành Dư Nam.”
Lê Phi Phàm nghe hắn nhắc tới, trái tim trùng xuống một cái, lại nói người bình thường nào sẽ liên tưởng tới loại chuyện hoang đường như xuyên sách cơ chứ. Nếu anh có thể tìm được quy luật, biết được nhân quả chuyện của Thành Dư Nam thì nói thẳng cho Hoắc Uẩn Khải cũng không có gì. Mấu chốt là cái gì anh cũng không có.
Anh chỉ thấy Thành Dư Nam sẽ xảy ra chuyện.
Hơn nữa cảnh tiệm ăn nổ tung lần trước đã bị anh bịa một lần rồi, nếu lại bịa một lần nữa, anh không dám chắc phản ứng của Hoắc Uẩn Khải sẽ thế nào.
Nếu kết quả Thành Dư Nam không có chuyện gì, anh giải thích với hắn như thế nào đây.
“Không.” Lê Phi Phàm chỉ có thể lắc đầu: “Gọi điện cho Thành Dư Nam là chủ ý của tôi, nhớ lại lần trước đánh anh ta hơi dữ nên tôi nhờ Hoắc Thất hỏi thăm tình hình hộ.”
“Cậu tìm cớ qua loa quá.”
Hoắc Uẩn Khải chỉ nói một câu như vậy, dường như không có ý truy tra đến cùng.
Cuối cùng hắn nhìn anh, nói thêm một câu: “Đừng tự làm liều. Tôi nói rồi, có chuyện gì xảy ra phải nói với tôi trước, nhớ kỹ điều này.”
Hắn nói xong bèn xoay người lại, đầu óc Lê Phi Phàm còn mơ hồ mà anh đã nắm chặt tay vịn ghế dựa của hắn.
Anh khom lưng chống lên hai tay vịn như đang quây Hoắc Uẩn Khải bên trong.
“Nhị gia.” Anh hạ giọng nói.
Tóc được chải ngược lên làm lộ rõ khuôn mặt ấy, càng nhìn gần càng thấy ngũ quan chẳng có chỗ nào có thể bắt lỗi.
Anh đối mặt với Hoắc Uẩn Khải, ngừng lại hai giây rồi nói: “Nếu tôi nói...”
“Hoắc tổng.” Đúng lúc lại có người gõ cửa.
Hai người đồng thời nhìn sang, lúc Lê Phi Phàm đi vào không đóng chặt cửa, thư ký lập tức che miệng mở to mắt.
“Làm phiền rồi.” Giây tiếp theo, cánh cửa đóng “sầm” một tiếng.
Lê Phi Phàm thu hồi tầm mắt.
Sự gián đoạn này làm lời vừa mới đến bên miệng lập tức phải nuốt trở về, đầu óc cũng tỉnh táo không ít.
Anh suýt nói thẳng cảnh trong mơ ra.
Hoắc Uẩn Khải giỏi thôi miên thật, cái gì mà kêu phải nói trước với hắn, anh mà nói về cảnh trong mơ thì tới lúc đó, có khi chỉ vì một câu nói mà tự đưa mình vào bệnh viện tâm thần mất.
Hoắc Uẩn Khải nhìn anh: “Tiếp tục đi, vừa nãy cậu muốn nói cái gì?”
Lê Phi Phàm liếm môi.
Nhất thời không nói được câu kia.
Anh hơi rũ mắt, trong lúc vô ý nhìn xuống giữa hai chân Hoắc Uẩn Khải, sau đó ngẩng đầu nói: “Cũng không có gì, chỉ muốn nói chỗ tôi có mấy quyển tạp chí người mẫu nam, bọn họ chỉ mặc qυầи ɭóŧ, có muốn xem không?” =))
“Cậu cảm thấy sao?” Giọng Hoắc Uẩn Khải có vẻ nguy hiểm.
Lê Phi Phàm căng da đầu: “Nhịn lâu sẽ không tốt.”
Hoắc Uẩn Khải túm cà vạt Lê Phi Phàm kéo anh lại, tầm mắt từ đôi mắt anh đảo qua cái mũi và đôi môi, cuối cùng đảo qua cái eo có vẻ rất mềm dẻo đang bị bắt khom xuống của anh, hắn nhướng mày: “Hình như gần đây cậu rất quan tâm tới vấn đề này của tôi?”
Lê Phi Phàm thấy hơi khó thở, anh hơi ngẩng cổ lên.
Anh nói bằng giọng ngây thơ: “Tôi quan tâm tới nó cũng là quan tâm tới cuộc sống sinh hoạt sau này thôi.”
Hoắc Uẩn Khải thấy cổ anh hiện ra vệt đỏ, lập tức nới lỏng tay nhưng không hoàn toàn buông ra.
“Dạo gần đây cậu thèm lắm à?” Hắn hỏi.
Cái mặt già của Lê Phi Phàm đỏ lên, nghiến răng: “Tôi đang nói anh đó!”
Hoắc Uẩn Khải như không nghe lọt lời anh nói, ánh mắt hắn như dính vào hầu kết của Lê Phi Phàm, thậm chí còn dùng ngón cái ấn ấn trên đó một chút.
Động tác này quá ái muội, Lê Phi Phàm không khống chế được mà nuốt nước miếng, hầu kết dưới tay hắn lên xuống vài lần.
Hoắc Uẩn Khải ngước mắt liếc anh một cái, tay di chuyển từ hầu kết đi xuống, dừng lại trên xương quai xanh của anh.
Hết trượt trái trượt phải lại dọc theo xương quai xanh ấn hai lần.
Động tác rất nhỏ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn.
Lê Phi Phàm nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt, thừa nhận bản thân mình đúng là một tên mê cái đẹp.
Cho dù biết vai chính của thế giới này sẽ không thuộc về mình, nhưng anh là một gay bẩm sinh, ít nhiều vẫn có chút thèm nhỏ dãi với người đẹp trai.
Anh cắn chặt quai hàm, mềm mại kêu: “Gia.”
Hoắc Uẩn Khải ngừng lại động tác trên tay, nhìn anh.
Lê Phi Phàm cúi đầu liếc bản thân rồi lại nhìn Hoắc Uẩn Khải: “Anh còn làm nữa tôi sẽ có phản ứng đó.”
Anh không rõ hành động của Hoắc Uẩn Khải thể hiện điều gì, là biết rõ anh đang nói dối nên muốn cảnh cáo anh, hay đang uy hϊếp vì anh không chịu nói cho hắn sự thật, hoặc chỉ vì thấy anh đang tán tỉnh hắn nên muốn dạy anh một bài học.
Anh cũng không biết Hoắc Uẩn Khải lại thành thạo trong chuyện này.
Trước kia hắn phớt lờ mọi lời ngon tiếng ngọt, mọi cử chỉ nhỏ nhặt của anh, vậy mà không ngờ một khi hắn ra tay thì lại khác xa với hình tượng “vì vai chính thủ thân như ngọc” đến thế.
Hoắc Uẩn Khải thậm chí còn liếc xuống nhìn một cái, đáy mắt đen như mực, bình tĩnh nói: “Chưa đâu.”
Lê Phi Phàm: “...”
Mẹ kiếp, còn chưa có.
“Nếu cứng lên thật thì phiền lắm.” Lê Phi Phàm tiếp tục nói.
Hoắc Uẩn Khải nhướng mày: “Sợ sao?”
Lê Phi Phàm ghé sát vào hắn, mềm giọng nói: “Không đâu, cực kỳ muốn đấy chứ, Nhị gia thương em đi.”
Văn phòng là của anh, để xem ai mặt dày hơn.
Lê Phi Phàm vừa dứt lời đã bị hắn lôi cà vạt kéo tới phía trước.
Hoắc Uẩn Khải đưa tay ra sau ôm eo anh, cắn vào tai anh rồi nói: “Cậu dám nói thêm một câu nữa xem, hôm nay đừng hòng ra khỏi văn phòng này.”
Lê Phi Phàm không hiểu chuyện gì nhưng anh nghe ra hắn đang nghiêm túc.
Hai ngày qua, chuyện Thành Dư Nam vẫn luôn xoay chuyển trong đầu anh, dẫn tới phản ứng đầu tiên khi nghe thấy mấy lời này là “lẽ nào Thành Dư Nam phải chết sớm”, sau đó lại nghĩ chẳng lẽ anh cũng phải chết sớm sao?
Trêu người quá đà nên bị kim chủ gϊếŧ chết? Vứt xác xuống tòa nhà cao tầng, hay là nhét vào thùng rác? Chặt xác giấu trong tủ lạnh cũng có thể lắm.
Lê Phi Phàm lập tức vừa chống bả vai hắn vừa ôm cổ hắn.
“Nói giỡn mà thôi.” Lê Phi Phàm nói: “Tôi tôn thờ tình yêu Plato, từ thân đến tâm đều lộ ra hai chữ thuần khiết, trời đất chứng giám, trăng sao tỏ rõ, anh chạm vào trái tim của tôi xem.”
Nói rồi anh còn kéo tay Hoắc Uẩn Khải ấn ngực trước của mình.
Hoắc Uẩn Khải ngước mắt nhìn anh: “Đó là dạ dày.”