Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 44




Ngày hôm sau, Lê Phi Phàm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Đương nhiên cuối cùng anh vẫn phải ngồi dậy khỏi giường, chải đầu rồi nghe điện thoại, “Tưởng Huân?”

Tưởng Huân vừa nghe giọng anh đã bảo: “Giọng anh nghe có chút yếu nha, Hoắc nhị gia sao lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy nhỉ? Đi Liêu Thành cũng phải đưa anh theo, hôm qua chiến đấu hăng hái đến mấy giờ?”

“Cậu ngứa da phải không, Tưởng phu nhân đã nhờ tôi để ý đến nhất cử nhất động của cậu đấy.”

Tưởng Huân cạn lời, “Mẹ tôi cũng thật là, thế mà còn muốn dụ dỗ anh làm tai mắt cho mình.”

Lê Phi Phàm vén chăn xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, ánh sáng chiếu vào làm anh hơi nheo mắt.

Anh quen Tưởng Huân chưa lâu, nhưng lại cảm thấy cậu ta rất tâm đầu ý hợp với mình.
Quan hệ giữa họ được thành lập từ sau tiệc mừng thọ của Tưởng lão gia. Mà cậu ta không giống đám người Hoắc Thất, Trì Cận, Thành Dư Nam. Lê Phi Phàm quen biết bọn họ là bởi vì bọn họ xuất hiện trong sách, ít nhiều đều có liên quan tới nhân vật chính.

Nhưng Tưởng Huân hoàn toàn không có.

Cho nên, nói đúng ra, cậu ta xem như là người bạn duy nhất mà Lê Phi Phàm không chút băn khoăn chơi chung.

Không phải Lê Phi Phàm không chân thành khi chơi cùng những người khác, mà là vì trên người bọn họ đều có quá nhiều biến số.

Nhưng khi chơi với Tưởng Huân, anh sẽ không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì trong sách vốn không có người này.

“Chuyện gì?” Lê Phi Phàm hỏi.

Không biết Tưởng Huân đang ở đâu, xung quanh rất ồn ào.

Cậu ta cũng lớn tiếng nói: “Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là ông cụ nhà tôi nói lần này các cậu đi là vị chuyện của quặng mỏ ở Liêu Thành à.”
“Đúng vậy.” Lê Phi Phàm đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, “Cục diện hiện tại là cạnh tranh từ nhiều bên, tôi không biết Nhị gia đã lấy được tin nội bộ gì từ ông cụ nhà cậu, nhưng có vẻ như chuyện của nhà họ Tần là tình thế bắt buộc.”

“Đó là điều tôi muốn nói với anh.” Tưởng Huân trực tiếp đứng dậy đi tới nơi an tĩnh.

Lê Phi Phàm: “Ý cậu là Tần Bách Dạ?”

“Không, là Tần Tiêu.”

Tưởng Huân đứng ở hành lang khu giải trí, phất tay đuổi một cô gái đẹp trang điểm đậm đang muốn bắt chuyện đi, sau đó mới mở miệng nói với Lê Phi Phàm: “Nhà họ Tần hiện tại rất loạn, hình như là vì cái người họ Thư đó.”

Lê Phi Phàm nhíu mày, “Thư Dịch Khinh?”

“Chắc thế, tôi không rõ lắm. Tóm lại tôi nghe nói chính là Thư Dịch Khinh này gần đây đang dựa vào Tần Bách Dạ.
Tần Bách Dạ rất cưng chiều cậu ta, còn nghĩ cách giúp nhà họ Thư chuyển mình. Nhưng trước mắt lại bị mọi người trong nhà họ Tần phản đối, gây ra rất nhiều rắc rối.”

Lê Phi Phàm im lặng trong chốc lát.

Không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ là anh có chút giật mình.

Hiện tại anh ở đây nên không bị nhân vật chính ảnh hưởng quá nhiều, nhưng quả nhiên cậu ta ở đâu thì nơi đó sẽ có phong ba.

Nhưng đối với việc Tần Bách Dạ muốn đứng ra bảo vệ nhà họ Thư, Lê Phi Phàm thấy hơi khó tin.

Trong sách, Tần Bách Dạ cũng không phải người tốt, ngay từ đầu hắn chỉ tiếp cận Thư Dịch Khinh để lợi dụng, bây giờ cậu ta chủ động tìm kiếm sự bảo vệ, nói hắn thuận nước đẩy thuyền còn có lý hơn. Nhưng nếu nói Tần Bách Dạ bị nhân vật chính mê hoặc đến không màng công việc, rõ ràng điều này không phù hợp với tính cách của hắn.
Lê Phi Phàm hỏi: “Vừa rồi cậu nói người cậu muốn nhắc tới là Tần Tiêu mà?”

“Không sai, chính là gã.” Tưởng Huân mở miệng nói: “Có lẽ gần đây Tần Tiêu bắt được ý muốn che chở Thư Dịch Khinh của Tần Bách Dạ mà gây bất hoà nội bộ, nổi điên lên đối nghịch với Tần Bách Dạ. Tôi cũng vừa mới biết, Tần Bách Dạ vừa đưa Thư Dịch Khinh đi Liêu Thành, Tần Tiêu đã theo ngay sau. Lần cạnh tranh này ông cụ rõ ràng thích vị kia nhà anh hơn, nhưng dù sao cũng liên lụy nhiều bên, nhà họ Tưởng chúng tôi có nhiều ràng buộc. Tôi gọi cho anh là để anh có thời gian nghĩ biện pháp phòng bị trước.”

Tần Bách Dạ không chỉ tới đây, mà còn đưa Thư Dịch Khinh theo.

Hiện tại theo lời Tưởng Huân nói, Tần Tiêu cũng theo tới.

Lê Phi Phàm nhìn mặt trời bên ngoài đã sắp lên đến giữ trời, ngữ khí rất bình thản nói: “Lời cậu nói tôi sẽ nói lại cho Nhị gia. Nhưng chắc cậu không biết, tôi không nhúng tay vào chuyện kinh doanh.”
“Lừa tôi à.” Tưởng Huân cười nhạo nói: “Đã lên giường với nhau rồi hai người còn phân chia rõ ràng như vậy? Anh đừng nói với tôi là họ Hoắc kia đề phòng anh nha.”

Lê Phi Phàm cong khóe miệng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, chính tôi không muốn mà thôi.”

Tưởng Huân không lên tiếng một lúc.

Cuối cùng anh ta nói: “Quả nhiên, anh sáng suốt hơn tôi tưởng.”

Tưởng Huân biết rõ thân phận của anh là gì , ban sơ nhận biết trêu chọc không thành còn có thể thản nhiên qua lại với cậu ta , cái này đã đầy đủ chứng minh anh không phải là người sẽ mang theo thành kiến nhìn người.

Công tử nhà giàu từ nhỏ tới lớn đã gặp qua rất nhiều thứ, cho nên sẽ càng cảm thấy Lê Phi Phàm là người thông minh.

“Thái độ của Hoắc Uẩn Khải đối với chuyện này là gì?”

Tưởng Huân lại hỏi.

Lê Phi Phàm: “Thái độ cái gì?”
Tưởng Huân tức giận: “Anh cứ đánh thái cực với tôi làm gì, đừng nói là Hoắc Uẩn Khải, dù là mấy tên đàn ông chỉ có vài đồng tiền thối đã bắt chước người ta chơi trò bao dưỡng cũng không ai thích một người có tâm tư quá sâu đâu. Anh nói coi họ tìm một cái bình hoa di động không tốt hơn à? Đầu óc đơn giản không nhiều chuyện này, vừa xinh đẹp lại không nhõng nhẽo này, chỉ cần đưa tiền là chịu đi ngay.”

Lê Phi Phàm cười khẩy: “Đây là do chính cậu nói đó nha Tưởng thiếu gia, hại người quá nhiều coi chừng có ngày gặp báo ứng đó nha.”

Tưởng Huân không vui: “Vậy tôi đây có lòng tốt thì có được đền đáp không?”

Lê Phi Phàm nói chuyện với Tưởng Huân xong thì cúp máy.

Bên kia, Tưởng Huân vừa cất điện thoại đã bị đám người đi cùng kéo về.

Có người đùa cợt: “Tôi nói nè Tưởng thiếu gia, cậu gọi điện cho ai mà đi lâu vậy? Chẳng lẽ là có niềm vui mới rồi à?”
“Niềm vui mới cái đầu cậu.” Đám người này toàn là bạn bè trước kia cùng Tưởng Huân lớn lên ở nhà họ Tưởng, nên cậu ta cũng không giấu giếm: “Là Lê thiếu gia của các cậu.”

Ngay lập tức có người nói: “Ra là Lê Phi Phàm.”

“Cũng lâu lắm rồi không gặp, gọi ra đây chơi cùng đi.”

Tưởng Huân uống một ngụm rượu: “Mau tỉnh lại đi, người ta đang ở Liêu Thành.”



Cả nhóm lập tức mất hứng.

Ban đầu, Tưởng Huân kêu họ gọi anh là Lê thiếu gia, làm họ tưởng anh là bạn của Tưởng Huân, sau đó mới biết sau lưng anh là nhà họ Hoắc tiếng tăm lừng lẫy tại Thịnh Kinh, mà anh lại còn là người bên cạnh Hoắc Nhị gia.

Hầu như đại đa số người có mặt ở đây đều muốn có cơ hội tìm hiểu sâu hơn, nhưng lại có cảm giác hơi sợ hãi.

Cho nên khi biết anh không đến được, trước tiên họ thở phào một hơi, nhưng sau đó lại có cảm giác mình vừa bỏ lỡ một cơ hội quý báu.
Có người nói đùa: “Lê thiếu gia đó thoạt nhìn có vẻ không hề kiêu ngạo, nhưng lại có cảm giác xa cách rất mạnh, các cậu có thấy vậy không?”

“Đúng là có chút cảm giác như vậy. Tôi cảm thấy anh ta không phải là loại người xuất thân nghèo khổ, không học nổi đại học như trong lời đồn.”

“Vậy thì chứng tỏ là người ta rất cố gắng, còn may mắn nữa, nếu không cậu cho là ai cũng có thể đứng bên cạnh gia chủ của nhà họ Hoắc sao?”

“Tốt số.” Có người tổng kết.

Tưởng Huân tức giận nói: “Chó má.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cậu ta chợt nhớ lại hình bóng đứng trên sân thượng tại vườn hoa ngày đó.

“Rõ ràng Hoắc Uẩn Khải mới là người tốt số.” Trong những người này, Tưởng Huân là người có gia thế tốt nhất, cũng là người ít sợ Hoắc Uẩn Khải nhất, cậu ta nhớ lại nội dung cuộc gọi vừa rồi với Lê Phi Phàm, sau đó cười một cách bí ẩn, nói: “Cũng không thể nói vậy được, Lê thiếu gia của các cậu không chỉ có tính xa cách thôi đâu, Hoắc Uẩn Khải có thể nắm anh ấy trong tay, đó mới thật sự là tốt số đó.”
Mấy người bên cạnh trố mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc Tưởng Huân đang nói cái gì.

Bên kia, Lê Phi Phàm dùng máy pha cà phê của khách sạn tự pha cho mình một tách cà phê.

Hôm qua, Hoắc Uẩn Khải bận đến hơn nửa đêm, sáng sớm hôm nay lại phải ra ngoài cùng với đoàn đội.

Trái lại, anh được ở lại khách sạn ngủ đến no, hiện tại cũng đã sắp mười một giờ trưa rồi.

Anh nói mình không phải đến công tác, Cao Thăng lập tức ôm đồm hết tất cả công việc từ lớn tới nhỏ bên cạnh Hoắc Uẩn Khải.

Hơn nữa, do hôm qua Hoắc Uẩn Khải nổi giận, nên cả buổi sáng hôm nay bên tai anh rất an tĩnh.

Đáng tiếc, anh vẫn chưa uống được ngụm cà phê nào đã nghe chuông cửa reo.

Lê Phi Phàm vẫn còn mặc áo ngủ, bước ra mở cửa.

Người ngoài cửa không đợi Lê Phi Phàm mở miệng đã tiến nhanh đến nắm chặt tay anh, nói: “Ngài Lê, tìm ngài cũng thật ngại quá, nhưng tôi không biết phải làm sao nữa, Đới Vĩ phát điên rồi.”
Lê Phi Phàm hơi không kịp phản ứng mà nhìn người mới trẻ tuổi trước mặt.

Chính là cái người cố gắng thanh minh trong buổi họp ngày hôm qua.

Lúc này, hốc mắt cậu ta đỏ lên, trong mắt toàn là tơ máu, nhìn thật thảm hại.

Lê Phi Phàm nhân lúc cậu ta không chú ý rút tay mình về, cũng không từ chối mà chỉ nói: “Cậu đừng gấp, hôm nay Hoắc tổng ra ngoài bàn chuyện hợp tác, trợ lý Đới cũng đi theo mà? Sao lại nói là hắn điên rồi?”

“Cái này, còn có cái này nữa!” Cậu thanh niên lấy một phần tài liệu và một cái USB từ trong cặp tài liệu của mình ra, đưa cho Lê Phi Phàm: “bởi vì sự kiện ngày hôm qua nên tôi vẫn luôn hoảng hốt, sau khi trở về phòng vẫn nghĩ mãi xem đã xảy ra sơ suất ở chỗ nào, sau đó tôi chợt nhớ tới hai ngày trước, trợ lý Đới có kêu tôi gửi mail cho một địa chỉ lạ, lúc ấy tôi cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng hôm nay, lúc tôi kiểm tra lại mới phát hiện…”
“Mới phát hiện thật ra thì hắn vẫn luôn làm việc cho Tần thị?” Lê Phi Phàm nói thay cậu ta.

Trong ánh mắt khϊếp sợ của cậu trai trẻ, anh thở dài, cầm lấy mấy thứ trong tay cậu ta.

Anh vốn không muốn nói, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không biết phải làm sao của người trước mặt, anh vẫn phải mở miệng: “Thật ra ai cũng biết chuyện này không liên quan tới cậu, Nhị gia cũng không phải là người sẽ vu oan người tốt. Đợi Tần Bách Dạ thất bại trong cuộc cạnh tranh lần này, công ty sẽ có câu trả lời thỏa đáng, cậu cứ yên tâm đi.”

“Không, không đúng.” Người trước mặt trợn to hai mắt: “Người mà trợ lý Đới liên lạc là một người tên Tần Tiêu.”

“Cái gì?” Lê Phi Phàm cau mày.

Phải nói với quan hệ đối địch của hai nhà Hoắc - Tần, dù có sắp xếp mấy người nằm vùng bên cạnh đối phương cũng không có gì lạ.
Ngay cả trong sách cũng vậy, cuối cùng vì Thư Dịch Khinh mà Hoắc Uẩn Khải và Tần Bách Dạ đối đầu nhau, cả hai đều muốn lật đổ đối phương, so xem ai tính kế tốt hơn.

Từ đầu tới cuối, Lê Phi Phàm cho là vấn đề của Đới Vĩ là do thật ra hắn là người của Tần Bách Dạ.

Nhưng bây giờ có người nói cho anh biết, thật ra Đới Vĩ là người của Tần Tiêu?

Lê Phi Phàm hỏi: “Vậy lúc nãy cậu nói Đới Vĩ điên rồi lại là chuyện gì nữa?”

Người trước mặt lập tức lấy USB trong tay Lê Phi Phàm về, cắm vào điện thoại.

Trong đó là một đoạn ghi âm cuộc gọi, hẳn là do Đới Vĩ lưu lại để phòng ngừa chuyện không may.

Đúng là giọng của hắn và Tần Tiêu.

Tần Tiêu nói: “Một lần cuối cùng thôi Đới Vĩ. Chỉ cần anh lấy được giá thấp nhất của Hoắc thị lần này, tôi lập tức có thể khiến Tần Bách Dạ cảm thấy hắn chắc chắn sẽ thắng, bây giờ hắn vì tên đàn ông kia mà đầu óc mụ mị mất rồi, đây chính là thời cơ tốt nhất để lật đổ hắn. Cùng lắm thì anh chỉ bị Hoắc thị đuổi thôi, nhưng đổi lại mẹ anh ở nước ngoài có thể yên tâm an hưởng tuổi già cũng đáng mà, anh thấy đúng không?’ Giọng Đới Vĩ nghe có vẻ rất tức giận: “Tần Tiêu, lúc cậu tìm tôi cũng không nói như vậy. Cậu thật sự nghĩ Hoắc Uẩn Khải là đồ ngốc sao, muốn hắn trả giá cho sự tranh đấu của anh em nhà họ Tần các người, cậu nghĩ đơn giản quá rồi đó.”
“Dĩ nhiên tôi sẽ không đối đầu với Hoắc thị thật, chúng tôi là đồng minh mà.” Giọng cười khàn khàn của Tần Tiêu kết hợp với tạp âm khiến đoạn ghi âm cực kỳ khó nghe: “Cái tên Lê Phi Phàm kia không chịu hợp tác với tôi, chỉ có anh thôi Đới Vĩ, tôi chỉ cần mượn chút gió từ Hoắc thị thôi mà, chúng ta hai bên cùng có lợi.”

Lê Phi Phàm không ngờ sau đoạn đối thoại này vẫn còn một đoạn ghi âm nữa.

Âm thanh rất hỗn loạn.

Đới Vĩ nghiến răng nói: “Ông đây bị lộ rồi! Tôi đã bị người trong tập đoàn theo dõi từ sớm rồi! Bản báo giá lần này cũng là giả nốt!”

“Là Đới Vĩ anh làm hỏng mọi chuyện. Tần Bách Dạ sẽ không tha cho tôi, nhưng tôi sẽ không sao cả.” Tần Tiêu càng nói, anh càng có cảm giác tinh thần hắn ta không được bình thường, đầu tiên hắn ta cười ha ha hai tiếng, sau đó mới sâu xa nói: “Bọn họ cũng bị lừa, đều bị lừa cả, tôi đã chuẩn bị cho tất cả mọi người một phần quà lớn.
Cứ chờ đi.”

Sau đó đoạn ghi âm bị gián đoạn.

Lê Phi Phàm và người kia nhìn nhau không nói gì.

Lê Phi Phàm quyết đoán đưa tay ra: “Cứ đưa đồ cho tôi trước đi, cậu không cần để ý chuyện này.”

“Vậy tôi…” Chàng trai có vẻ không an tâm.

Lê Phi Phàm khẳng định với cậu ta: “Cậu đã phát hiện được một việc rất quan trọng, tôi sẽ liên lạc với Hoắc tổng, sẽ cho cậu một kết quả thật công bằng.”

Chàng trai thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức khẩn trương trở lại.

“Nhưng mà Hoắc tổng đã nói chuyện của mình không được đi tìm anh.”



“Vậy cũng phải xem đó là chuyện gì đã, yên tâm đi.”

Lúc này, chàng trai mới gật đầu.

Lê Phi Phàm xoay người lại lập tức gửi tệp văn kiện và đoạn ghi âm cho Cao Thăng.

Cao Thăng nhanh chóng gọi lại.

“Nhị gia đâu?” Lê Phi Phàm hỏi.
Cao Thăng hạ thấp giọng: “Còn đang họp, đoạn ghi âm đó ở đâu ra vậy?”

“Người mới dưới trướng của Đới Vĩ tìm được.” Lê Phi Phàm cau mày hỏi: “Tôi không hỏi Nhị gia nên không biết.

Nhưng mà anh nói thật đi, các anh cho người theo dõi Đới Vĩ thì chắc là đã biết hắn không phải là người của Tần Bách Dạ chứ?”

“Quả thật chúng tôi biết chuyện này, nhưng chúng tôi theo dõi Đới Vĩ vẫn còn nguyên nhân khác, thật ra Tần Tiêu không nằm trong phạm vi dự tính của chúng tôi.”

Lê Phi Phàm hơi ngẩn ra: “Đới Vĩ vẫn còn những chuyện khác à?”

“Trước kia hắn là người của Hoắc Kính.” Giọng nói của Cao Thăng có chút trào phúng: “Nếu không cậu cho là hắn đưa cả mẹ ruột cả vợ ra nước ngoài từ sớm làm gì? Sau khi Hoắc Kính bị phế, có rất nhiều tư liệu của tập đoàn đều nằm trong tay Đới Vĩ, đây cũng là lý do Nhị gia giữ hắn lại.”
Lê Phi Phàm hoàn toàn không ngờ còn có chuyện như vậy.

Lê Phi Phàm hỏi Cao Thăng: “Vậy tình hình bên các anh hiện tại sao rồi?”

Cao Thăng nhìn lướt qua phòng họp, đi tới chỗ xa chút rồi lại nói: “Tôi cũng thấy kỳ lạ, đại diện của Tần thị không tới, trước mắt tình hình bên phía chúng tôi khá thuận lợi.”

Lê Phi Phàm giơ tay lên xoa ấn đường.

“Vậy chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.”

Anh nhớ lại lời Tần Tiêu nói trong đoạn ghi âm, cái loại giọng điệu đó khiến anh cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“Đại lễ” trong miệng của một kẻ điên, lại còn ở trong một thế giới tràn ngập máu chó như thế này, rất có thể chuyện mà hắn ta muốn làm quả thật không tầm thường.

Tưởng Huân nói Tần Bách Dạ và Thư Dịch Khinh, thậm chí là cả Tần Tiêu đều đã đến Liêu Thành.

Nhưng lại không có ai tham dự hội nghị quan trọng ngày hôm nay.
Vậy có phải là Tần Tiêu đã ra tay rồi không.

Nếu là vậy thật, hoặc là vây quanh chuyện biến đổi trong mâu thuẫn nội bộ nhà họ Tần sẽ khiến Lê Phi Phàm nhẹ nhõm hơn.

Nhưng anh nghĩ một hồi vẫn thấy không yên tâm, lại nói với Cao Thăng: “Lời Tần Tiêu nói trong đoạn ghi âm không đầu không đuôi, nhưng nói không chừng hắn ta sẽ làm ra chuyện gì đó. Anh bảo Khâu Hổ tăng cường người bảo vệ bên người Nhị gia đi, ngoài ra còn có thể thăm dò Đới Vĩ một chút, có thể hắn biết chuyện gì đó.”

Cao Thăng: “Cậu thật sự cho là bên Tần Tiêu sẽ xảy ra chuyện lớn sao?”

“Nhị gia nói Tần Bách Dạ khủng bố hơn so với Tần Tiêu.”

Lê Phi Phàm nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ: “Tôi không phủ nhận chuyện này, nếu so về tâm cơ mưu lược, dĩ nhiên Tần Bách Dạ cao hơn một bậc, nhưng theo tôi biết, trong thế giới của người điên thật sự, hắn ta sẽ không bao giờ nói lý đâu.”
quả thật là một cuốn sách không hề nói lý.

Lê Phi Phàm đã từng là người điên không nói lý nhất đó.

Cậu ta muốn đối phó Thư Dịch Khinh, muốn thượng vị, muốn có được tất cả.

Còn Tần Tiêu thì sao? Chưa chắc hắn ta đã bình thường hơn Lê Phi Phàm.

Cao Thăng nghe được lời của anh, nói: “Yên tâm đi, bên chúng tôi còn khoảng một tiếng nữa là kết thúc rồi.”

“Được.” Lê Phi Phàm cúp máy.

Khoảng một tiếng sau, một đám người vây xung quanh Hoắc Uẩn Khải bước ra ngoài.

Các đối tác lần lượt bắt tay tạm biệt Hoắc Uẩn Khải.

Sau khi kết thúc, Hoắc Uẩn Khải nhận lấy áo khoác Cao Thăng đưa, thấy bên cạnh mình đột nhiên nhiều thêm vài người, lập tức nhìn Cao Thăng.

Cao Thăng lập tức nói: “Lê Phi Phàm kêu tôi làm vậy.”

“Ồ?” Hoắc Uẩn Khải vừa đi ra ngoài, vừa nhận lấy đồ mà Lê Phi Phàm gửi cho Cao Thăng.
Cao Thăng vẫn còn nói: “Ý của Lê Phi Phàm là hôm nay người của Tần thị không tới, chắc là có liên quan tới Tần Tiêu, cậu ta không an tâm lắm, sợ ngài xảy ra vấn đề gì.”

Lúc Hoắc Uẩn Khải mở tin nhắn ra thì đã nhíu chặt mày.

Nhất là sau khi nghe ghi âm xong, sắc mặt hắn càng tối.

Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Lê Phi Phàm.

— Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Cao Thăng thấy Hoắc Uẩn Khải gọi đi gọi lại nhiều lần, rốt cuộc cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.

Sắc mặt Hoắc Uẩn Khải hiện tại đã không thể dùng “khó coi” để hình dung nữa.

Đoàn người vẫn không dừng bước.

Hoắc Uẩn Khải nói: “Khâu Hổ, liên lạc với hai người trước kia cậu phái ra đi theo cậu ta.”

“Cao Thăng, tiếp tục gọi điện.”

“Tìm Đới Vĩ tới đây cho tôi.”

“Lập tức trở về khách sạn.”
Điều này làm cho đoàn đối tác vừa mới tạm biệt với đám người Hoắc Uẩn Khải phải trố mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì. Mấy người của Hoắc thị mới vừa rồi còn bình tĩnh trật tự đã vội vàng hành động, trong nháy mắt tất cả đã leo lên xe.

Mấy chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi cửa cao ốc.

Để lại một làn khói xe khiến mấy người còn đứng ở ngưỡng cửa mãi không định thần lại được.