Xuyên Sách: Học Bá Để Ý Đến Tôi

Chương 40: Lễ Phục




Trần Trì và Diệp Ninh Quân về đến nhà liền trố mắt nhìn những bộ đồ xa xỉ, còn có trang sức lấp lánh đầy trên bàn. Một người phụ nữ ngồi thưởng thức trà đang quay lưng với hai người, Trẩn Trì nhìn xong trong đẩu đoán

dudc ngudi phu nu do la me cau- Ngo Dao.

Nghe tiếng động phía sau, Ngô Dao buông tách trà trong tay, bà quay người lại nở nụ cười với hai người:" Sur-prise! Ở sao trên mặt có vết thương?"

" Không sao! Mà sao mẹ lại đến đây?"

"Mẹ đến đương nhiên là đưa đồ cho các con thử rồi! Ây da, cô gái nhỏ lại đây nào?"

Diệp Ninh Quân đứng phía sau Trần Trì, nghe Ngô Dao gọi cô đến, cô quay sang như đang hỏi ý kiến của cậu.

Thấy cậu gật đầu, cô có chút ngượng ngùng đi đến, trong vô cùng khẩn trương. Ngô Dao quan sát cô một lúc, điều này khiến cô lo lắng đến tay đồ cả mồ hôi, bà mỉm cười nắm lấy tay cô.

" Con ở với A Trì, nó có bắt nạt con không?"

" Dạ không ạ."

" Nếu có thì phải nói lại với dì, dì nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con."

" Vâng ạ."

" Đứa nhỏ này, lễ phép quá đi. À quên mất, mau tắm rửa rồi ăn tối, một lát hả thử đồ."

"Thử đồ gì ạ?"

" Những trang sức và váy vóc này đều là cho con đấy! Sắp tới là sinh thần của ông nội A Trì, con là bạn gái nó cũng là con dâu tương lai của Trần gia nên cũng phải đi cùng nó."

Ngô Dao dứt lời liền lôi kéo Diệp Ninh Quân đang ngơ ngác kia đi vào phòng để cho cô tắm, bà quay lại tiến đến chỗ Trần Trì xem vết thương cho cậu, đợi cậu tắm xong bà cho người đem thuốc đến.

Trên bàn ăn, Ngô Dao liên tục gắp thức ăn cho cô còn hỏi rất nhiều. Cô cảm nhận được sự thân thiện của bà nên cũng nhanh chóng thân thiết với nhau, nói chuyện cũng tự nhiên hẳn, Trần Trì một bên bị cô ngó lơ, tâm trạng vừa bực vừa vui, bực vì cô không thèm gắp thức ăn cho cậu còn không nhìn cậu lấy một lần, vui vì hai người hợp ý

nhau.

Dùng bữa xong, Ngô Dao tiếp tục quấn lấy Diệp Ninh Quân, còn kéo cô ra khỏi phòng ăn cứ mặc cho Trần Trì dọn dẹp bên trong, bà ung dung dắt tay con dâu mình đi thử đồ. Cô muốn giúp Trần Trì một tay nhưng với sức lực của bà thì cô không thể nào chống cự được, trong lòng thầm xin lỗi cậu một tiếng.

Diệp Ninh Quân thử rất nhiều bộ váy và trang sức khiến cô muốn ngất đi, từ kiểu sang trọng quyền rũ đến kính đáo thanh lịch, cô đều thử hết cả. Thân hình cô cân đối nên mặc vào bộ nào đều đẹp đều tôn dáng, hai người cùng chung ý nghĩ của mình mà chọn bộ váy kính đáo màu trắng hồng vô cùng thanh lịch.

Trần Trì ngồi ở sô pha vẫn chưa dứt được hình ảnh Diệp Ninh Quân mặc bộ lễ phục màu đỏ, hai dây mỏng lộ rõ xương quai xanh tinh tế. Màu đỏ vô cùng hợp với cô, nó càng tôn lên làn da trắng ngà của cô. Tà váy còn xẻ một đường ở chân lộ ra cả đôi chân thon dài kia, cậu rất muốn cô mặc bộ lễ phục này nhưng chỉ có thể mặc cho một mình cậu xem.

"A Trì, con xem Tiểu Quân mặc bộ này đẹp chứ?"

"Đẹp, rất đẹp."

Nghe được lời khen của Trần Trì, cô ngượng ngùng tiếp tục cùng Ngô Dao bàn luận về trang phục. Trần Trì cảm thấy mẹ mình đang bám chặt Diệp Ninh Quân mà quên giờ giấc, thể là cậu lấy điện thoại ra gọi cho cha câu- Trần Hạp để đón vợ của ông về.



" Cha mau đến đón mẹ về đi."

" Nhóc thối, mẹ con muốn ở bên con cũng không được sao?"

" Bà ấy đang chiếm thời gian của con và Tiểu Quân bên nhau. Nếu người không đến rước thì đêm nay e rằng người sẽ nằm ngủ một mình đấy!"

" Hừ, chờ một lát đi."

Quả nhiên chỉ trong mười phút, Trần Hạp đã lái xe đến chung cư của của cậu để đón vợ mình về. Bà biết được con trai là người gọi cho ông liền trừng mắt với cậu, trước mặt con dâu bà vẫn nên không bộc lộ tính cách này thì hơn tránh con bé chạy mất, bà đành nhẫn nhịn âm thầm ghi thù với hai cha con này. Sẽ có một ngày bà nhất định sẽ cướp lấy con dâu cùng nhau tận hưởng không gian riêng của hai người.

Lúc này Diệp Ninh Quân mới thở phào nhẹ nhõm muốn đi nhanh nằm xuống giường, cô muốn ngủ nhưng lại bị

Trần Trì làm gián đoạn. Cô thấy cậu đứng trước bộ lễ phục màu đỏ, bàn tay sờ lên chất vải mềm mại kia, cô dường như thấy điểm chẳng lành muốn nhắm mắt làm ngơ, Trần Trì cẩm bộ váy đó đi đến chỗ cô.

" Cau mac bo nay mot lan nนa di."

"Tớ rất mệt, để khi khác được không?"

" Cậu nghĩ sao?"

" Tại sao bắt tớ thay bộ này, chẳng phải khi nãy cậu cũng nhìn rồi sao?"

" Khi nãy tôi nhìn không kĩ."

" Hu, dua day!"

Diệp Ninh Quân không hiểu vì sao Trần Trì lại bắt cô mặc bộ lễ phục đỏ này, chẳng lẽ cô mặc bộ này rất đẹp khiến cậu phải lưu luyến muốn nhìn lại! Cô vừa nghĩ xong liền xấu hổ nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, nhưng tâm trạng có chút vui vẻ.

Trần Trì ngồi trên giường nhìn Diệp Ninh Quân từ trong phòng tắm bước ra, quả nhiên rất hợp với cô. Cậu bước đến giúp cô đeo vòng cổ và vòng tay, nghiêm túc nhìn cô một lúc.

" Rất đẹp."

" Thật sao?"

Diệp Ninh Quân nhìn vào đôi mắt chứa đầy dục vọng kia, cô có hơi sợ hãi né tránh đi nhưng cậu đưa tay giữ chặt cằm của cô không cho phép tránh ánh mắt của cậu. Dưới ánh mắt kia, toàn thân cô như đang bị cậu nhìn xuyên

thลิน.

Một giây sau, Trần Trì đã gấp không chờ nỗi mà cưỡng hôn, cô cũng bất ngờ cố gắng theo kịp nụ hôn như vũ bão của cậu, cậu vừa hồn vừa ép sát cô đến giường. Cô ngã xuống kéo theo cậu, dường như cú ngã này không hề làm gián đoạn, hai người vẫn mãnh liệt triền miên.

" บ..um.…Tran Tri!!"

Diệp Ninh Quân bị lưỡi cậu trêu đùa làm cho toàn thân tê dại xen lẫn một chút khoái cảm nho nhỏ. Hơi thở nặng nề thở dốc, đôi mắt nhìn cô không hề che dấu dục vọng của mình, cậu cúi người thì thầm vào tai cô, lại nhịn không được mà cắn nhẹ lên đó.



" Nhìn cậu thế này, tôi chỉ muốn ăn sạch sẽ cậu."

"A đau đấy! Cậu bình tĩnh chút!"

" Phải làm sao đây, tôi không khống chế được."

" Ân..đừng bóp."

Một tay Trần Trì cách một lớp vải mà bóp lấy ngực cô, nhìn gương mặt kiều mị của nữ nhân dưới thân cậu càng muốn chiếm lấy nhiều thứ hơn.

" Cậu càng thế này tôi càng muốn bắt nạt."

Dứt lời tay cậu chuyển xuống dưới mò theo đường xẻ tà của váy mà sờ đùi cô, người cô run rẩy vội bắt lấy bàn tay hư hỏng kia.

" Toi muon xe bo bo vay nay."

Trần Trì vừa nói môi lại chuyển xuống hôn lên cần cổ trắng của cô, tay bị bắt kia lại thấy thế chủ động đan vào tay cô. Thân thể cậu nóng vô cùng, cô cảm nhận được phía dưới đũng quần của cậu đang nhô lên đâm vào eo cô.

" Trần Trì."

" Hum?"

" Tớ muốn ngủ."

" Cậu ướt rồi."

" Cậu buông tớ ra."

" Không có khả năng đó. Chúng ta làm một lần đi."

" Vậy chỉ một lần thôi đấy."

" Um, chi mot lan."

Diệp Ninh Quân còn chưa kịp nghe hết lời cậu nói thì bên tai đã nghe tiếng "soạt", một mảnh vải màu đỏ đã bị cậu vứt xuống sàn, kể tiếp trên người cô chẳng còn thứ gì, trần truồng trước cái nhìn của cậu.

" Aa cậu đừng nhìn."

Trần Trì cũng cởi bỏ quần áo của mình, cậu vô sỉ nói:" Như vậy chúng ta huề nhau."

Trần Trì không cho cô cơ hội thỏa hiệp, chỉ trong chốc lát nhiệt độ trong phòng càng tăng lên, hình ảnh trên giường còn khiến người ta nhìn phải bỏng mắt. Diệp Ninh Quân chỉ nhớ bản thân bị cậu hành đến gần khuya cô mới ngủ được. Cậu nói làm một lần, cô tuyệt đối sẽ không tin nữa.

Aa đồ lừa đảo!!

Sáng hôm sau, Diệp Ninh Quân nhìn vào phần dưới của mình, hôm qua chỉ làm bên ngoài mà đã sưng như vậy nếu sau này đưa vào bên trong thì không biết sẽ đau thế nào? Cô ủ rũ cố gắng lếch thân tắm rửa, trong lòng thầm chửi cậu vô số lần.