Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 1 - Chương 7: Mãn Nguyệt Tửu




(*) Mãn Nguyệt Tửu: rượu đầy tháng.

Chín ngày sau...

"Nhất Nhất, đến đây, chúng ta thử cái này." Giờ phút này, Tiểu An Nhạc của chúng ta đang được Lưu ba ba ôm, ở trước mặt chính là Lưu ma ma đang cầm quần áo màu đỏ thẫm có kiểu dáng khác, mà trên giường bày ra hai đống quần áo, kiểu dáng khác nhau, nhưng tất cả đều là màu hồng và màu đỏ thẫm, một bên là đã thử qua, còn bên kia là chưa thử qua.



Nhìn vẻ mặt tươi cười không có ý tốt của Lưu ma ma, An Nhạc đã thử quần áo cho tới trưa, quay đầu, đem ánh mắt đáng thương nhìn người cha vẻ mặt đồng tình đang nhìn mình, Lưu ba ba có chút không nỡ, nhìn ánh mắt của con gái, muốn mở miệng nói dừng lại với Lưu ma ma, ai ngờ mới vừa mở miệng, Lưu ma ma liền truyền cho một cái ánh mắt uy hiếp...

Lưu ba ba ở với vợ mình mười mấy năm đương nhiên hiểu rõ đó là ý tứ gì, vì vậy, Lưu ba ba liền thật nhanh quyết định, đồng tình, thương hại lại không thiếu cổ vũ nhìn vẻ mặt chờ mong của An Nhạc, không đành lòng quay đầu, thầm cổ vũ cho đứa con gái đang ở trong lòng mình.

Bảo bối Nhất Nhất, không phải ba ba không giúp con, mà là ma ma rất giảo hoạt, nàng vậy mà uy hiếp ba ba muốn cho ba ba ngủ ở thư phòng, thật sự là không thể tha thứ, cho nên, nữ nhi bảo bối, vì hạnh phúc và kế hoạch tạo người vĩ đại của ba ba, con phải chịu hy sinh một chút, không phải chỉ là thử quần áo thôi sao, ba ba tin tưởng con có thể làm được, chỉ còn có hơn mười bộ, kiên trì là thắng lợi! Bắt tay! (Nguyệt: đàn ông là một lũ sói đói, con của mình cầu xin cũng không chịu giúp, vì vợ bỏ con, nhiêu đây đứa còn muốn nhiều hơn nữa, phải làm theo kế hoạch hóa gia đình chứ, ba ba xấu xa, Nhạc tỷ tỷ, muội muội đồng cảm sâu sắc!)

A, ma ma yêu dấu của tôi, ngày mai chỉ là Mãn Nguyệt Tửu thôi mà, không cần phải long trọng như vậy đi, người đã thay cho ta hơn mười bộ quần áo rồi, còn có hơn mười bộ nữa, người ta chỉ là một đứa trẻ chưa đầy tháng thôi mà, chẳng lẽ ngài còn trông cậy vào yếu nhân nhà mình ngày mai diễm áp toàn trường (*) sao? Ngao! Cầu bỏ qua à!!! Ngao ~



(*) Diễm áp toàn trường: có lẽ ý là đẹp nhất trong hội trường (hoặc lễ hội; nói chung là chỗ xuất hiện)

Ngày hôm sau, sáng sớm An Nhạc đã bị Lưu ma ma bế dậy, mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ thẫm, dính với cái mũ manh manh có hình tiểu hồ ly màu đỏ thẫm, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn mềm mịn và ánh mắt buồn ngủ dáng vẻ mông lung, quả thực là dễ thương muốn chết người!?

"Bảo bối Nhất Nhất a, hôm này chính là Mãn Nguyệt Tửu của ngươi, chúng ta phải ăn mặc thật đẹp, thật đáng yêu, làm cho bọn họ đều ghen tị đi." Lưu ma ma ôn nhu cười, nói với An Nhạc,

An Nhạc vốn nghĩ rằng ma ma của mình là một người dịu dàng, hiền lành, nhưng trải qua một tháng tìm hiểu này, nàng biết được ma ma mình chính là chi ma hãm nhân đích (*), ngoài sáng trong tối.

(*) Chi ma hãm nhân đích: cái này dịch ra là hạt vừng nhân trẻ (con), mình không hiểu lắm, nếu ai hiểu được thì cho mình xin góp ý, cảm ơn.

Nói xong, An Nhạc cũng đã được đổi xong quần áo, bế đi ra, vừa mới tới đại sảnh, đã bị Lưu gia gia đỡ lấy, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn, non mềm, trắng mịn, sau lại mang theo An Nhạc ngồi ở giữa bốn nam tử trung niên.