Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 2 - Chương 62: Giết người




An Nhạc nhìn về phía quần chúng đã an tĩnh lại, nhấc mày hỏi: "Nói xong chưa? Ân? Cho là ta dễ khi dễ? Hay là cho rằng ta sẽ không giết các người? Ân?" Ngọa tào, làm sao lại không giống như kịch bản à! Nói xong thì phải ngoan ngoãn đưa thức ăn chứ! Nói xong thì phải nhận lỗi a! Nữ ma đầu giết người không chớp mắt này là ai vậy! Người mới vừa rồi còn mắng hăng say hiện giờ mỗi người so với mỗi người đều co lại lợi hại, sợ nữ ma đầu trước mặt này một cái không vui liền nhớ đến giết chết bọn họ, ríu ríu ríu, mẹ ơi, nữ ma đầu này thật là khủng khiếp a, con sợ!

Người bên An Nhạc vẻ mặt hờ hững, bọn họ không thích giết nhưng mà lại giết người không ít, bọn họ vừa mới nhìn thấy người nọ có được tội chết, nếu không phải An An / muội muội / lão đại / phu nhân muốn xem diễn, hơn nữa động thủ khá nhanh, thì bọn họ đã ra tay từ lúc những người đó nói câu đầu tiên.

Người bên nữ chủ cũng là một trận trầm mặc, sau khi An Nhạc ra tay thì Hạ Điềm Linh liền cúi đầu, không ai nhìn thấy được căm ghét trong mắt nàng, nàng dù ngu nữa thì cũng biết là bây giờ đối nghịch với nữ nhân này là một lựa chọn không sáng suốt. Tu vi của nàng đã là cấp ba mươi lăm đỉnh nhưng vẫn không nhìn thấy rõ động tác của nữ nhân này, nhất định là tinh hạch mà những người đó lấy được đều cho nàng, cho nên nàng mới có thể thăng cấp nhanh như vậy! Nữ nhân không biết xấu hổ này, đồ đê tiện câu dẫn đồ của người khác! Hạ Điềm Linh oán hận nghĩ, chỉ là nàng hình như đã quên nàng chính là loại người nàng đang mắng.

Lúc này, từ trong mấy người quân nhân và dị năng giả đi ra một nữ sinh mặc đồ vận động hồng nhạt, tóc cuộn tròn, dáng người nhỏ xinh, nàng bước nhanh tới trước mặt An Nhạc, tuy rằng bị ngăn cản nhưng ánh mắt sùng bái vẫn thẳng tắp hướng trên người An Nhạc, An Nhạc đương nhiên sẽ không sơ xuất bỏ qua ánh mắt nhiệt liệt như vậy, theo ánh mắt nhìn lại liền phát hiện đối phương là một nữ sinh rất là dễ thương, cười rộ lên rất là manh, trên mặt có hai má lúm đồng tiền, xem ra hình như vẫn còn là vị thành niên.

Tiếu Huyên thấy thần tượng của mình nhìn mình, nhất thời kích động đến nỗi mặt sung huyết, cộng thêm kìm chế ao ước và nhìn với ánh mắt thẹn thùng, quả thực là quá manh nhưng mà đối với ánh mắt như vậy lại làm cho cả người An Nhạc đều nổi da gà, tuy rằng Mặc Hàn cũng thấy rõ sùng bái trong mắt Tiếu Huyên, cũng không có ngưỡng mộ nhưng mà vẫn phải làm cho hắn đề phòng, ài, vợ quá ưu tú cũng không tốt, không chỉ phải phòng lang (ở đây chỉ giống đực) mà còn phải phòng mẫu lang, nhớ năm đó.....ài? Nhớ năm đó cái gì? Hắn tại sao lại có ý nghĩ như vậy trong đầu? Hắn và vợ không phải bây giờ mới biết nhau sao?

Nghĩ như vậy, Mặc Hàn đột nhiên cảm thấy đầu của mình rất đau nhưng hắn vẫn bắt buộc chính mình suy nghĩ, hắn cảm giác được, nếu như hắn có thể nhớ được, hắn sẽ nhớ tới một cái bí mật to lớn, hơn nữa sự tình sẽ liên quan đến an nguy của vợ, chẳng biết tại sao hắn lại có dự cảm như vậy, nếu hắn không nhớ lại được thì hắn nhất định sẽ hối hận cả đời. Cho dù là đau đến cả người run rẩy nhưng hắn vẫn cố gắng khống chế chính mình, cố gắng mở to hai mắt của mình, áp chế rên rỉ ở cổ họng, khống chế biểu cảm và toàn thân cơ thể, tận lực không để cho mình run rẩy đến nghiêm trọng, sợ vợ phát hiện sự khác thường của hắn, hắn không muốn làm cho nàng lo lắng.

Đáng tiếc, Mặc Hàn đã đánh giá thấp vị trí của mình ở trong lòng An Nhạc, tuy rằng vẫn nhìn người đối diện nhưng An Nhạc vẫn đem trung tâm lực chú ý đến trên người Mặc Hàn, đương nhiên sẽ phát hiện Mặc Hàn khác thường ngay từ đầu, An Nhạc cố gắng duy trì biểu cảm trên mặt cười không chút để ý và mắt gợn sóng không sợ hãi, bỏ tay vào túi, cả người dựa vào trên thùng xe.