Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 2 - Chương 80: Tang thi triều (Nhất)




Hôm nay, hoàng hôn, từng cái tiếng kêu liên tiếp thảm thiết vang lên, sau đó, người trong trong căn cứ đều bị đánh thức, tiếp sau đó, đã có người hô 'tang thi triều đến'.

Lúc này loa phát thanh trong căn cứ vang lên: "Các dị năng giả và giác tỉnh giả, căn cứ bị tang thi triều vây công, mời nhanh đến hỗ trợ."



An Nhạc cùng Mặc Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, cấp tốc rời giường mặc quần áo sửa sang lại chính mình, đi tới cửa, phát hiện những người khác cũng đều ở trong phòng khách, Mặc Hàn nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

An Nhạc lúc này đang nghĩ, lần này căn cứ bị vây công chính là chuyện căn cứ chính phủ bị diệt trong sách đi, vì sao bọn họ đi cùng với nữ chính lâu như vậy, cũng không thấy đưa tới tang thi triều a, ách, mặc dù có lúc phiền toái nhiều một chút, thế nhưng cũng là hữu kinh vô hiểm, thuần túy chính là dùng để tăng vinh quang cho nữ chủ.

Ân, chắc là lúc trước đi đường Hạ Điềm Linh sợ bọn họ phát hiện, cho nên vẫn không có lấy cái cỏ kia ra khỏi không gian, tới căn cứ rồi mới lấy ra, nếu như là thì cũng thật là phiền toái, vốn đang nghĩ ở trong căn cứ lấy cái cỏ kia tới tay, để không làm liên lụy những người vô tội trong căn cứ, không nghĩ tới nội dung vở kịch cong nhiều ngoảnh lại như vậy.

Quên đi, nếu đến lúc đó Hạ Điềm Linh ra tay với nàng, vậy thừa dịp loạn xử lý nàng lấy cái cỏ kia đi là được, nếu nàng không động thủ, vậy đánh cho nàng lấy đồ giao ra thì cũng được, sau đó lại cho nàng một ít tinh hạch cao cấp, ân, cứ quyết định như vậy!

Đừng nói cái gì người ta không trêu chọc nàng, nàng sẽ không lấy đồ của người khác, thế giới này cường giả vi tôn, trong sách Hạ Điềm Linh cũng không phải đối đãi với Lưu An Nhạc như vậy sao, ít nhất là nàng không có giết Hạ Điềm Linh, nhiều nhất cũng xem như ép mua ép bán thôi, dù sao nàng cũng không phải người tốt gì, lịch sử là cường giả soạn ra, người thắng là vua, người thua là giặc, đây là đạo lý xưa mãi mãi không đổi, thực lực không bằng người, trách ai? Kết cục của Lưu An Nhạc trong sách cũng là như vậy, nếu thực lực của Lưu An Nhạc cường đại, không có sơ sẩy đến nỗi phân bố ám vệ bên cạnh mình ra ngoài, vậy nàng cũng sẽ không chết, đây là cường giả vi tôn.

Mặc Hàn nhìn vợ nhà mình như đang có điều suy nghĩ, cảm thấy buồn cười, nàng lại cái chủ ý gì, mỗi lần làm chuyện xấu đều là bộ dáng này, lâu như vậy vẫn không có thay đổi.

Bộ tốc của bọn An Nhạc bọn cũng không phải quá nhanh, cho nên lúc bọn họ đến, phía dưới đã có rất nhiều dị năng giả và giác tỉnh giả, thấy bọn họ đến, mọi người trong căn cứ thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù sao, thực lực của tất cả bọn họ rõ như ban ngày, nếu bọn họ gia nhập chiến cuộc, vậy tỷ lệ thắng của bọn hắn sẽ lớn hơn rất nhiều.

Đúng lúc này, bọn Hạ Điềm Linh cũng vội vàng chạy đến, An Nhạc nhíu mày, nhìn chân Hạ Điềm Linh không chỉ run rẩy, trong lòng lẳng lặng nghĩ: đây không phải là 'mệt muốn chết rồi' đi, nghĩ như vậy, càng cảm thấy bộ dáng muốn tìm bất mãn của các nam chủ càng giống ánh mắt cũng ngày càng quỷ dị.