Xuyên Sách: Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn

Chương 12: 12: Nhưng Cậu Thì Vĩnh Viễn Là Của Tôi




Một đêm qua đi, ánh mặt trời chiếu vào phòng, rọi xuống hai thiếu niên đang ôm nhau ngủ trên giường.

Thịnh Gia Nam hơi cử động, cảm nhận được cái ôm thoải mái ấm áp, lông mi hơi run, chậm rãi mở mắt ra.

Thứ đầu tiên đập vào mặt là lồng ngực rộng lớn của Giang Trì. Thịnh Gia Nam nhìn nhiều thành quen, mơ hồ một lát, quay đầu nhìn, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, thoạt nhìn thời gian không còn sớm.

Thịnh Gia Nam nghiêng người định rời giường, một bàn tay từ eo luồn đến lưng ôm cậu vào lòng.

Giang Trì dùng cằm cọ đỉnh đầu cậu, mơ màng nói: "Ngủ thêm một lát."

"Không còn sớm đâu." Thịnh Gia Nam đáp.

"Ừm." Giang Trì lại ôm chặt hơn chút, giọng nói lười biếng, trong đó lộ ra một tia thích chí, "Hôm nay không đi học, cho tôi ôm lúc đi."

Ngủ trong vòng tay này rất ngon, Thịnh Gia Nam được lòng ngực ấm áp vây lấy, chưa được một lúc đã thiếp đi.

Đợi đến khi mở mắt đã gần giữa trưa, hai người bị phụ huynh gọi dậy ăn cơm.

Đối với việc Giang Trì không ở phòng mình ông bà Giang gặp mãi thành quen, chẳng thèm hỏi thăm một câu. Còn bà Thịnh thì kêu đám Thịnh Gia Nam xuống ăn cơm, chuyện này gần như trở thành sự ăn ý ngầm của các bậc phụ huynh.

Biết bọn họ nhất định đang ngủ cùng nhau, dù sao mấy chục năm trước mà chẳng như vậy.

Trong phòng vệ sinh, hai người sóng vai rửa mặt.

Đánh răng xong, Thịnh Gia Nam lau mặt, Giang Trì nắm lấy eo cậu kề sát vào: "Cho tôi ngửi thử mùi đào."

Thịnh Gia Nam nghe không rõ, treo khăn lên nghiêng đầu hỏi: "Gì cơ?"

"Cho tôi ngửi mùi đào." Giang Trì nói lại lần nữa rồi cúi mặt xuống.

Vai Thịnh Gia Nam theo bản năng rụt về phía sau, treo khăn lông lên giá nói: "Cái vừa rồi cậu dùng chính là nó đấy."

"Tôi biết." Giang Trì trả lời, "Rất ngọt, mới ngửi thôi đã muốn ăn, nhưng hình như hiện giờ không bán."

Treo khăn xong, Thịnh Gia Nam ừ một tiếng thì bị Giang Trì giữ eo xoay người, sau đó bị đè xuống bồn rửa mặt.

Giang Trì đứng phía trước, chóp mũi tiến đến môi cậu ngửi ngửi, Thịnh Gia Nam theo bản năng thả nhẹ hô hấp.

Giang Trì như một con cún nhỏ, vừa ngửi vừa cười: "Sao trước kia tôi không biết hương đào thơm vậy nhỉ."

Thịnh Gia Nam chớp mắt, tầm mắt hạ xuống vừa vặn dừng trên sống mũi cao thẳng của Giang Trì. Từ hắn góc độ này mà nói, mũi Giang Trì rất giống một cái cầu trượt, khiến cậu muốn thu nhỏ lại trượt trên đó.

Lùi thêm một chút, môi Giang Trì cũng cách cực gần. Khi hắn nhẹ nhàng ngửi, Thịnh Gia Nam bỗng cảm thấy nó sẽ vô tình đụng phải mình, khiến cậu vô ý ngừng thở. Nhưng mỗi một lần đều sượt qua rất chuẩn.

"Đào có mùi thơm làm người ta muốn ăn." Giang Trì nói, "Nhưng mà ăn vào lại thấy bình thường."

-

Xong bữa trưa, Giang Trì về nhà một chuyến, Thịnh Gia Nam nhân cơ hội này lên phòng đếm kho tiền nhỏ của mình.

Kho tiền nhỏ được tạo ra từ hai phần, phần thứ nhất là tiền mừng tuổi từ bé đến lớn, phần thứ hai là tích cóp được từ tiền tiêu vặt ba mẹ đưa.

Bởi vì sau khi Giang Trì bảy tuổi Thịnh Gia Nam đã cam chịu làm vật sở hữu của hắn, thế nên hắn rất tự nhiên cho rằng bản thân sẽ gánh vác hết tất cả tiền Thịnh Gia Nam cần tiêu dùng.

Nhưng mà Thịnh Gia Nam bắt đầu tích kiệm kho tiền từ hồi cấp ba. Cậu đếm đếm, tiền mặt khoảng 58000, hơn nữa khoản nhuận bút và ít tiền lẻ trong tài khoản WeChat, cộng vào tổng là 76909.

Đợi sau khi rời đi, số tiền này chắc có thể chống đỡ một khoảng thời gian. Tuy nhiên trước nay Thịnh Gia Nam chưa từng rời khỏi nhà một mình bao giờ, từ nhỏ đến lớn Giang Trì luôn kề bên, hoàn toàn không có khái niệm tiêu xài bên ngoài.

Thịnh Gia Nam tính toán nhập tâm, vì vậy không nghe thấy âm thanh ngoài cửa sổ, chờ cậu nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu thì Giang Trì đã nhẹ nhàng nhảy lên bệ rồi.

Đôi khi cậu chẳng biết Giang Trì xuất hiện tật xấu gì, cửa phòng có thì không đi, ngày nào cũng phải trèo cửa sổ.

"Thịnh Nam Nam, đang làm gì đấy?"

Giang Trì nhẹ nhàng nhảy xuống, vòng qua đằng sau Thịnh Gia Nam rồi ôm lấy cậu. Sau đó cầm chiếc gương trên bàn lên soi mặt hai người, hơi nghiêng đầu, khoe ra cái cổ của hắn: "Cậu xem."

Ở đó có một vòng dấu răng, còn hơi tím.

Thịnh Gia Nam liếc qua đáp: "Cậu kêu tớ cắn."

Giang Trì cười, hai tay ôm lấy cổ Thịnh Gia Nam, mặt kề mặt, cố ý trêu đùa: "Tôi kêu cậu cắn là cậu cắn thật à, sao lại nghe lời vậy "

Thịnh Gia Nam không đáp, Giang Trì cười hai tiếng, ghé đến bên tai cậu: "Lần sau có thể cắn mạnh hơn."

Thịnh Gia Nam: "..."

Biến thái.

Ngắm dấu răng xong, Giang Trì liếc mắt một cái để ý đến xấp tiền dày trong ngăn kéo, bất giác nhướng mày: "Được đấy Thịnh Nam Nam, thế mà dám giấu tiền."

Nhất thời trong lòng Thịnh Gia Nam hơi chột dạ.

"Nhiều nha." Giang Trì cười một tiếng, trêu đùa: "Tiểu phú hào, định dùng nó làm gì đây? Có phần của tôi không?"

Khóe mắt Thịnh Gia Nam thấy Giang Trì đang nghiêng đầu nhìn mình, con ngươi cậu liếc liếc qua đó, chậm chạp gật đầu: "... đi du lịch."

"Được." Giang Trì vui vẻ đồng ý, "Nghỉ đông này nhé? Muốn đi đâu chơi?"

Thịnh Gia Nam liếm môi dưới: "Đến lúc đó nói sau."

Giang Trì khựng lại, đột nhiên nhớ ra gì đó: "Hình như ngăn kéo ở nhà cũng có ít tiền mặt, cậu chờ một lát, tôi đi lấy."

Thịnh Gia Nam chưa kịp hắn gọi lại, Giang Trì đã nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ, không lâu sau xuất hiện trên tay là một xấp tiền.

Nhìn độ dày kia, Thịnh Gia Nam đoán khoảng một hai vạn.

Giang Trì đưa tiền cho cậu: "Bình thường không dùng tiền mặt nên cứ thế tích lại, bỏ vào kho tiền nhỏ đi."

Thịnh Gia Nam nhìn nó, hơi do dự: "Vì sao? Cậu cứ giữ đi."

"Vì sao cái gì?" Giang Trì ném tiền vào trong ngăn kéo, tùy tiện kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, một chân cố ý móc lấy chân Thịnh Gia Nam, "Chẳng phải của tôi cũng là của cậu à, có gì khác nhau."

Hơi tạm dừng, Giang Trì lại nói: "Yên tâm, cứ dùng, trong thẻ vẫn còn một khoản. Cho dù sau này ba mẹ nhớ ra chuyện xấu nào đó muốn chỉnh tôi, thì tiền nuôi cậu vẫn phải có."

Nói xong hắn cười: "Dù gì cũng là người dìu già dắt trẻ, đạo lý phòng tai nạn lúc chưa xảy ra này tôi hiểu."

"Thế nhỡ sau này cậu tìm bạn gái thì sao?" Thịnh Gia Nam hỏi thử.

"Nuôi một mình cậu đủ mệt chết rồi, tìm bạn gái cái gì nữa." Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt Giang Trì lại là biểu cảm siêu thích thú.

"... Tớ khó nuôi." Thịnh Gia Nam hiểu rõ bản thân thừa nhận.

Có lẽ ngoài Giang Trì ra không ai chống đỡ được tình huống của cậu cả. Quá cần sự kiên nhẫn, sơ ý một cái sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay.

Tuy nói đây là vận mệnh của pháo hôi trong sách, nhưng không thể không thừa nhận Giang Trì đối xử tốt với mình chẳng khác nào chuyện hiếm có trên đời. Đôi khi bà Thịnh sẽ than, bàn về sự đối đãi cẩn thận và chiếu cố Thịnh Gia Nam, bà không bì kịp Giang Trì.

Giang Trì trước mặt Thịnh Gia Nam tựa như một người máy nhỏ mãi mãi không biết mệt, thời thời khắc khắc để ý đến mình.

Dưới sự che chở cực hạn này, nhánh cây non nớt là cậu mới có thể trưởng thành khỏe mạnh.

"Cũng biết bản thân khó nuôi à." Giang Trì lười biếng giật môi, một chân cố ý câu lấy mắt cá chân cậu, "Vây nên làm sao tôi có thời gian tìm bạn gái được."

Im lặng một lúc lâu, Giang Trì lại nói: "Còn nữa, tìm bạn gái liên quan gì đến tiền? Dù có đi nữa thì cùng lắm mời bữa cơm, hoặc AA mà chẳng được. Tiền của tôi đương nhiên là tiền của cậu rồi."

Thịnh Gia Nam liếc hắn.

Giang Trì aizz một tiếng rồi sáp lại ôm lấy vai cậu: "Xem xã hội hiện nay đi, dù kết hôn hai vợ chồng cũng phải tự gánh vác tài sản của mình. Thứ tình cảm vật chất này là không bền nhất."

Thịnh Gia Nam: "... Hiểu rõ nhỉ."

"Tôi chưa nói về chuyện ấy, nhưng chẳng lẽ lại chưa gặp bao giờ?" Giang Trì hỏi, "Cậu xem tỉ lệ li hôn hiện nay đi."

Thịnh Gia Nam hơi rũ mắt, không nói chuyện. Cậu không nghĩ rằng Giang Trì lại là người theo chủ nghĩa yêu đương AA*.

(P/s: Có nghĩa là mỗi người chia đều các khoản chi phí bắt buộc. Hệ thống này thường được sử dụng cho các khoản tiêu dùng chung và các chi phí thanh toán chung như tụ tập ăn uống và đi lại. Có nghĩa là hai hoặc nhiều bên cùng tiêu dùng nhưng thanh toán chung với nhau, chia đều.)

"Chủ yếu tôi vẫn còn cậu." Giang Trì nói, "Tiền để người khác tiêu, vậy cậu phải làm sao?"

"Tự tớ kiếm được." Thịnh Gia Nam đáp, "Tớ vẫn còn ba mẹ."

Nghe vậy Giang Trì theo bản năng nhíu mày, từ chối không chút nghĩ ngợi: "Không được, cậu kiếm thế nào? Cơ thể yếu như vậy, nhỡ sinh bệnh thì sao? Hơn nữa cô chú cũng lớn tuổi rồi, không thể cứ làm phiền mãi được."

Dứt lời Giang Trì híp mắt đầy nguy hiểm, giữ chặt ngón tay Thịnh Gia Nam: "Thịnh Nam Nam, cậu có ý gì? Hử?"

"Gì cơ?" Thịnh Gia Nam nghiêng đầu nhìn hắn.

"Tôi xa lạ vậy sao?" Giang Trì hỏi.

Thịnh Gia Nam im lặng hai giây: "Tớ chỉ sợ trì hoãn cậu yêu đương."

"Chậm trễ cái gì mà chậm trễ, yêu đương có thể quan trọng bằng cậu à." Giang Trì cười, "Bạn gái đâu thể thuộc về mình mãi mãi."

Dứt lời, Thịnh Gia Nam như cảm nhận được nghiêng đầu, chỉ thấy khóe môi Giang Trì cong lên, đôi môi tiến đến bên tai khẽ động: "Nhưng cậu thì vĩnh viễn là của tôi."

Quả nhiên.

Ánh mắt Thịnh Gia Nam dừng trên kho tiền nhỏ.

Hình như có gần mười vạn.

____

Editor có lời muốn nói:

Đây là tình anh em, tình bạn bè nối khố đơn thuần ư?

Không, đó là tình yêu!