Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa

Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa - Chương 17: Buông bỏ chuyện cũ, cố gắng mạnh mẽ




"Tình cảm từ một phía làm sao có thể hạnh phúc, các vị sư đệ, sư muội, ta đã buông bỏ rồi.. ô ô.."

Thẩm Kiều Kiều hoảng sợ, "Ta, ta, ta không có đem vật kia tặng cho bất kì ai, ta.."

"Chu Khôn cũng đã đưa ra trước mặt ra.."

Tô Mộng Mộng khẽ cắn môi, lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng chịu đả kích thật sâu, cả người vô lực, không có một chút tinh thần..

"Không muốn nghĩ đến nữa, chúc các ngươi hạnh phúc.."

"Ngươi nhìn kìa, chuyện đến mức này còn nói không phải Thẩm sư muội có mục đích sao? Trước kia thật sự không nhìn ra.."

"Đúng vậy, đúng vậy, không nghĩ chỉ mới bấy nhiêu tuổi, vậy mà loại đồ vật đó cũng có thể.."

Các nữ đệ tử trong sảnh vây quanh Thẩm Kiều Kiều nghị luận thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào tai người khác.

Ở trong mắt các đệ tử nam, trước đó Thẩm Kiều Kiều là người thiện giải nhân ý, đơn thuần, nhưng ở trong mắt các nữ đệ tử, đó chỉ là nàng ta tranh thủ đồng tình!

Bây giờ bản tính lộ ra, không nhịn được phải minh trào ám phúng một phen.

"Không, không phải như thế, các ngươi.." Thẩm Kiều Kiều ủy khuất cùng hoảng sợ, "Các ngươi bôi nhọ ta.."

Nói xong liền chạy đi trong nước mắt.

"Ai.." Tô Mộng Mộng than nhẹ một hơi, gương mặt trầm tư, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, "Các vị sư đệ, sư muội, lúc trước ta bởi vì chuyện của Chu Khôn cùng Thẩm sư muội, vẫn luôn tâm phiền ý loạn, suy nghĩ không đúng, mới có thể làm ra những chuyện sai lầm."

Tô Mộng Mộng khom lưng 90 độ, "Thật xin lỗi, mọi người."

Một mảnh yên tĩnh, mọi người đều mở to mắt, hai mặt nhìn nhau, thật sự không thể tin được hai mắt của mình..

Những người gần Tô Mộng Mộng giao lưu ánh mắt lập tức hiểu ý.

"Sư tỷ, đừng nói như vậy, rốt cuộc lúc đó ngươi ở trong trạng thái tâm phiền ý loạn khó tránh khỏi phạm sai lầm."

"Đúng vậy, ai mà biết Thẩm Kiều Kiều bên ngoài đơn thuần thiện lương, thế nhưng trong lòng lại tính toán như vậy."

"Sư tỷ, ngươi yên tâm, tân đệ tử trong môn chúng ta nhiều, không có người này sẽ có người khác!"

"..."

Tô Mộng Mộng ngẩng đầu nhìn thoáng qua người trong đại sảnh, "Không sai, tân đệ tử trong môn nhiều, mỗi sư đệ ở đây đều là người tốt!"

Nói xong, Tô Mộng Mộng lau khô nước mắt, nâng lên tinh thần, hai mắt có thần, "Các sư đệ, sư muôi! Trước kia là do sư tỷ ta đây không xứng đáng làm sư tỷ của các ngươi!"

"Không làm những việc một sư tỷ tốt nên làm, mong sư đệ, sư muội khoan hồng độ lượng, có thể bỏ qua chuyện cũ."

"Hiện giờ," Tô Mộng Mộng cắn răng, ngăn bản thân không quá bi thương, "Ta quyết định buông bỏ chuyện cũ, khổ luyện công pháp, nỗ lực làm tốt trách nhiệm mà sư tỷ nên làm, ta sẽ cố gắng ở bên sư đệ, sư muội cùng nhau nỗ lực."

"Tương lai không xa, thực lực của Cổ Nguyệt Môn chúng ta sẽ.."

Dựa theo kịch bản, ánh đèn chiếu vào người nàng, âm nhạc vang lên..

"Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta vung tay, ngàn hô vạn ủng, như thế mới cô phụ các sư phụ trong môn phái dốc lòng dạy dỗ.."

Tiếng vỗ tay xung quanh Tô Mộng Mộng vang lên, một lát sau toàn bộ đại sảnh liền như sấm bên tai!

Tô Mộng Mộng vừa lòng gật gật đầu, đưa tay ý bảo mọi người dừng lại.

Ngón tay ra hiệu, đóng kín đại môn, đèn sân khấu sáng lên, ánh đèn chiếu lên toàn bộ người..

"Chúng ta cùng nhau buông bỏ chuyện cũ, cố gắng mạnh mẽ!"

"Buông bỏ chuyện cũ! Cố gắng mạnh mẽ!"

"Buông bỏ chuyện cũ! Cố gắng mạnh mẽ!"

"Buông bỏ chuyện cũ! Cố gắng mạnh mẽ!"

"!" Toàn bộ đại sảnh tiếng người ồn ào, thanh âm như sấm!

"Chủ nhân, bên trong thật náo nhiệt!!