Xuyên Sách: Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương

Chương 15: Em Trai Nhỏ




Đến giờ ra về Mộc Ý Vãn muốn trốn Phó Lãng để về một mình nhưng vừa mới đứng dậy tính đi thì Phó Lãng đã cầm ba lô cô kéo lại, do bất ngờ không kịp chuẩn bị nên cô đã ngã vào lồng ngực của cậu.

" Buông ra!"

" Cùng về nhà."

Không còn sự lựa chọn nào khác Mộc Ý Vãn mặt không tình nguyện cùng lên xe về nhà với Phó Lãng.

Lúc ở trong xe cũng như hồi sáng, Phó Lãng phải khiến cô xấu hổ mới thỏa mãn, vì không muốn người khác nhìn thấy gương mặt đỏ như cà chua của mình cô vùi đầu hõm cổ của cậu để chốn, Phó Lãng tay trái ôm eo và tay phải thì vuốt mái tóc của cô với vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, mái tóc của cô rất mềm còn có hương thơm, cậu chỉ muốn ôm như thế mãi.

Mộc Ý Vãn không muốn người khác nhìn thấy cô bước xuống từ xe của Phó Lãng nên đã bảo cô cho dừng xe cách nhà cô một khoảng, cũng may cậu đã đồng ý, cô tưởng mình phải thuyết phục cậu sẽ lâu lắm nhưng không ngờ mọi chuyện lại êm đẹp như vậy.

Khi bước xuống xe nhìn từ xa Mộc Ý Vãn lại nhìn thấy cậu thanh niên hôm qua lại đứng cùng một chỗ đang nhìn về hướng đi của cô, khi nhìn thấy cô thì cậu thanh niên lại nở nụ toả nắng, cô nghĩ có nên đi hỏi thẳng cậu ta không nhỉ?

" Chị Vãn Vãn!"

Thật sự là cậu ta quen sô sao???

Phó Lãng nhìn từ xa thấy được cảnh người con trái khác bắt chuyện với cô, tâm trạng phức tạp nhìn vào bóng lưng của cô. Người lái xe ngồi ở phía trước không ngừng để ý đến sắc mặt cậu, thấy gương mặt vô cảm kia ông lại càng bất an hơn.

Mộc Ý Vãn đang định bước ngang qua cậu ta nhưng không ngờ lại nghe được cậu gọi tên mình, cô hoang mang nhìn gương mặt non nớt kia! Ừ thì có chút chói mắt thật!



" Cậu quen tôi sao?"

" Em là Tề Thanh, em nhỏ hơn chị hai tuổi! Thật ra chúng ta có quen biết nhau đấy, chắc có lẽ chị không nhớ ra em thôi nhưng không sao?"

Mộc Ý Vãn suy nghĩ chẳng lẽ là nguyên chủ của thân xác này có quen biết với em trai nhỏ này sao? Chắc là vậy rồi nhìn gương mặt kia uy tín thế cơ mà! Chắc không phải là kẻ lừa đảo đâu nhỉ??

" Lúc em 8 tuổi chị và em có gặp nhau ở khu trò chơi Hoa Viên, khi đó em đang chờ ba mẹ đến đón cũng không có bạn bè để chơi cùng, ngồi chờ được một lúc thì có một nhóm bạn đến đó chơi trong đó có cả chị nữa, em rất muốn chơi cùng với mọi người nhưng không dám chỉ có thể nhìn bọn chị chơi, không ngờ chị lại đi đến chỗ em rồi còn hỏi có muốn chơi chung hay không? Lúc đó em rất vui vì chị ngỏ lời với em, còn nói là mỗi buổi chiều em có thể chơi với chị vì chiều nào chị cũng hay ra đó chơi thường xuyên."

" Thật sao ha!"

Mình không hề có kí ức đó của nguyên chủ! Bây giờ nên nói gì đây! aaa thật là khó xử quá đi.

" Còn có một lần chơi chung thì có một bạn khác bất cẩn làm ngã em còn muốn đánh cả em, lúc đó chị đã ra tay bảo vệ em còn đuổi đánh cả bạn đó đi giúp em nữa và nói sau này chị sẽ bảo vệ em trước mặt người xấu xa, em là em trai nhỏ của chị! Nhưng đột nhiên buổi chiều đó chị không còn đến công viên đó nữa em rất lo lắng cho chị! Em nghĩ ngày mai chị sẽ đến chơi với em nhưng ngày qua ngày chỉ có em xuất hiện ở đó, em không biết chị đã đi đâu? Nhưng không sao bây giờ chúng ta lại gặp nhau rồi phải không?"

" Ha phải! Chuyện lúc đó cũng qua lâu rồi! Không ngờ em lớn nhanh thật đấy."

" Vậy chúng ta sẽ gặp nhau được chứ!"

" Được chứ!"

Tề Thanh vui mừng trong lòng, cậu nhanh chóng lấy điện thoại của mình để kết bạn với cô, thật ra chuyện lúc nhỏ vừa là thật vừa là lời nói dối của cậu. Không phải lúc đó cậu chờ ba mẹ đến đón, cậu tình cờ gặp được cô ở ngoài đường và đi theo cô đến khu vui chơi đó, biết được cô thường xuyên đến đây nên ngày hôm sau cậu đã xin phép ba mẹ để đến đó ngồi chờ cô xuất hiện, cậu ngồi chờ cô đến lúc xuất hiện thì cậu không dám đi đến đó nhưng thật may là cô đã để ý đến cậu.



Khi Mộc Ý Vãn đột nhiên mất tích thì sau này cậu mới biết rằng ngày hôm đó ông nội cô mất nên đã về quê hơn một tuần để dự tang. Đến khi cô trở về thành phố thì cậu cũng hề oán trách vì sao cô không đến khi vui chơi đó nữa. Khi lên sơ trung cậu đã xin ba mẹ thi vào trường của cô đã học, từ đó mỗi bước đi của cô đều có cậu ở phía sau. Cậu không dám đi đến trước mặt cô, cậu sợ khi cô biết được sự thật thì sẽ xa lánh cậu hơn.

Sau khi lấy được phương thức liên lạc Tề Thanh không muốn làm phiền thời gian nghỉ ngơi của cô nữa nên đã rời đi trước mặc dù có chút tiếc nuối. Mộc Ý Vãn cảm thấy em trai nhỏ này cũng rất dễ thương, dù sao có nhiều bạn cũng tốt.

Phó Lãng nhìn thấy cô bước vào chung cư thì mới cho người lái xe về nhà, tâm trạng càng ngày càng khó chịu, lúc nãy cậu rất muốn xông ra chạy đến ôm cô vào lòng để đánh chủ quyền và cũng muốn cho tên nhóc đó một trận vì dám để ý đến người của cậu.

" Ha con mẹ nó! Tệ thật."

Người phía trước có chút ớn lạnh khi nghe cậu thì thầm tuy không lớn nhưng đủ cho hai người nghe. Ông giả vờ không nghe thấy mà chuyên tâm lái xe đưa tổ tông này về an toàn.

Vừa mở cửa nhà Mộc Ý Vãn đã thấy Mộc Thừa ngồi chờ cô ở phòng bếp gương mặt ông lúc này có chút tâm tư.

" Ba hôm nay về sớm thế?"

" Hai ngày ba đã tăng ca rồi với lại ba không đành lòng cho con gái ba ăn cơm một mình! Nhanh tắm rửa đi rồi chúng ta cùng dùng bữa!"

" Dạ! Ba đợi một chút."

Mộc Thừa có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô, lúc chiều ông đứng ở ban công để tưới hoa thì thấy cô đứng nói chuyện cùng với cậu thanh niên, ông biết đó là con của Trương Lý Duệ. Khi lúc Mộc Ý Vãn bị sốt cao hôn mê, ông rất muốn gọi cho Trương Lý Duệ đến thăm cô, đắn đo suy nghĩ mãi mới dám đi tìm bà nhưng lại vô tình thấy một nhà ba người họ hạnh phúc đi xe sang ra ngoài, ông cảm thấy bản thân thật nực cười khi đến đây tìm bà, nếu có thì chưa chắc bà đã chịu gặp Vãn Vãn nên ông đành từ bỏ hy vọng đó, một mình chăm sóc Vãn Vãn cũng chẳng có sao.

Thấy Mộc Ý Vãn bước ra những lời muốn hỏi đều không có cách nào mở lời ra được. Dù sao cô cũng đã lớn rồi cũng có suy nghĩ riêng của bản thân, ông không nên quản chặt quá, thế là ông đành nuốt những lời đó vào bụng, nguyên cả buổi tối nay hai người vừa dùng cơm vừa kể cho nhau nghe chuyện xảy ra hôm nay, cô kể cho ông nghe rất nhiều và đơn nhiên sẽ không kể đến việc của Phó Lãng.