Xuyên Sách: Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương

Chương 20: Đi Chơi




Sau khi đồng ý làm bạn gái của Phó Lãng, Mộc Ý Vãn có chút hối hận bởi vì từ tối hôm đó cô muốn đi đâu đều phải báo cho cậu một tiếng, những lúc ở trường thì cậu vẫn dính cô như sam không rời nửa bước, ngoại trừ buổi chiều cậu cùng với mấy người kia đi luyện bóng.

Khi có không gian riêng Mộc Ý Vãn mới nói với Bối Bối về việc hai người hẹn hò cũng kể về cậu uy hiếp cô ra sao? Gia thế của Bối Bối cũng không bằng nhà họ Phó nên chẳng giúp gì được, hai người đành chờ Phó Lãng chủ động nói lời chia tay thôi. Tạm thời cứ như vậy trước, Bối Bối cũng dặn dò cô không nên đặt tình cảm quá sâu, nếu không sau này Phó Lãng đổi tính thì người chịu khổ chỉ có mình cô thôi.

Ngày cuối tuần Mộc Ý Vãn đã nhắn tin cho Phó Lãng rằng mình sẽ đi mua đồ cùng Bối Bối nhưng vừa đến cửa hàng quần áo đã gặp ngay Phó Lãng và Nhất Nam ở trước. Phó Lãng bước đến cầm tay cô rồi kéo vào trong, khác hơn mọi khi Bối Bối chỉ nhìn bóng hai người đi trước không nói gì cũng chẳng tỏ ra vẻ mặt tức giận giống như lúc trước, Nhất Nam đi đến bên cạnh quan sát hai người kia rồi quan sát gương mặt điềm tĩnh của Bối Bối

" Cậu không tức giận sao?"

" Trước kia khác bây giờ khác!"

" Ờ"

" Đi thôi còn đứng đực ra đó làm gì?"

" Đợi tớ!"

Khi vừa biết hai người quen nhau, Bối Bối lo lắng nên đã nhắn tin cho Phó Lãng hết cảnh cáo rồi nói đến Vãn Vãn khó khăn thế nào! Nhận được câu chắc chắn là không trêu đùa tình cảm của Vãn Vãn cô mới yên tâm. Còn ba người kia biết tin liền cảm thán Phó Lãng ra tay nhanh thật, chưa đầy một tháng đã chuyển sang một mối quan hệ khác.

Hôm nay Mộc Ý Vãn đến lựa đồ cho buổi biểu diễn văn nghệ sắp tới, cô không có kinh nghiệm phối đồ nên đã kêu Bối Bối đi cùng. Bây giờ người chọn đồ cho cô lại là Phó Lãng, cô chẳng dám từ chối thay hết cái này thì đến cái khác. Bối Bối cũng rất phối hợp với Phó Lãng giúp cô chọn đồ, khi thay đến cái váy cuối cùng hai người mới ưng ý bảo cô hãy lấy bộ váy này.

Bộ váy màu trắng dài đến mắc cá chân được thiết kế hai dây và làm bằng lụa lami mềm mại, ở giữa eo có khoét một chút tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô, Phó Lãng nhìn cô đến ngây người, Nhất Nam bên cạnh kéo tay cậu mới bừng tỉnh trở lại.



Phó Lãng còn muốn mua thêm cho cô vài bộ váy nhưng cô đã kiên quyết từ chối, sợ cậu lại mua thêm nên chủ động nắm tay cậu kéo đi ra khỏi cửa hàng. Nhất Nam thấy vẫn còn sớm nên đã gợi ý đến khu vui chơi, Bối Bối nghe được liền háo hức đồng ý quên còn có Vãn Vãn cũng ở đây mà vô tư lôi tay Nhất Nam đi.

Mộc Ý Vãn đã biết trong lòng của Bối Bối sớm đã có tình cảm với Nhất Nam nhưng vẫn không chịu thừa nhận, cô mỉm cười không để ý đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, khi nhận ra ánh mắt kia cô mới nhận thức ra bản thân đang chủ động nắm tay người nên muốn buông ra nhưng Phó Lãng nhanh hơn đan mười ngón tay vào nhau.

" Đi thôi."

Cuối tuần khu vui càng đông người hơn, hai người kia ham chơi nên đã bỏ qua Phó Lãng và Mộc Ý Vãn một bên và cùng như tạo không gian riêng cho hai người.

" Cậu muốn chọn cái nào?"

" Con gấu bơ đó đi!"

Phó Lãng dẫn Mộc Ý Vãn đến khu bắn súng đổi gấu bông, cậu cũng không để cho cô thất vọng được, cậu nạp đạn vào rồi nhắm vào mục tiêu, một phát dính ngay, lấy được gấu bơ đó thì phải bắn trúng 3 phát chuyện này không thể làm khó được cậu. Nhận được gấu bông trên tay cô liền mỉm cười cảm ơn ông chủ, tính đi đến chỗ khác thì có một cậu nhóc chạy lại chắn đường Phó Lãng.

" Em muốn thách đấu với anh!"

Mẹ cậu bé vội vàng chạy lại: " Xin lỗi hai người thằng bé làm phiền hai người rồi."

" Không có gì đâu ạ!"

" Mới tí tuổi đã muốn thách đấu với anh chị rồi sao? Mau chúng ta đi tìm ba con."

" Nhóc muốn thách đấu sao?"



" Dạ phải!"

" Được."

Đôi mắt kiên định kia làm cho Mộc Ý Vãn thấy được sự ngang bướng giống như Phó Lãng vậy. Cô đứng một bên nhìn một lớn một nhỏ tỉ thí với nhau, một trận quyết liệt thì kết quả cũng đã có, người chiến thắng là Phó Lãng, cậu bé không chịu khuất phục liền muốn so tài tiếp nhưng kết quả vẫn y như lần trước, cậu bé liền oan khóc lên. Người mẹ liền an ủi rồi nói lời xin lỗi liền bế cậu bé đi tìm ba.

" Đáng lẽ ra cậu cũng phải nhường cho thằng bé một chút!"

" Không thích!"

Trong đầu Mộc Ý Vãn liền mắng cậu một câu:"Quỷ hẹp hòi!"

" Đang mắng tôi sao?"

" Kh..không có."

Nhờ có trận đấu đó Mộc Ý Vãn liền có thêm hai con gấu bông khác, Phó Lãng lại dẫn cô đến một trò chơi khác, đến lúc thấm mệt hai người mới đi mua nước uống. Cảm nhận được cô đang nóng nực, cậu nắm tay cô đi đến một quán nước, ở trong có máy điều hòa, bên trong không chỉ bán nước mà còn có chỗ để cho khách vẽ tranh và tô tượng nữa.

Thấy đôi mắt sáng rực biết nói của Mộc Ý Vãn, Phó Lãng đành chiều theo ngồi tô tượng với cô. Cậu cảm thấy việc tô tượng này rất nhàm chán còn làm cho cậu mệt mỏi ê cả mông, nhưng ngược lại với cậu, Mộc Ý Vãn rất đam mê đến nổi màu dính lên mặt mà còn không biết. Cậu lấy khăn giấy chùi lên vết màu kia giúp cô, lo mãi mê tô khi nhận thấy hành động của cậu, cô có chút giật mình lùi ra sau một chút như đang tránh né cậu.

Phó Lãng nhíu mày đưa tay giữ gáy rồi cô lại sát mặt mình hơn mới chùi vết màu kia, cậu biết Mộc Ý Vãn vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận việc làm bạn gái của cậu, nhưng cậu tin thời gian sau này cô sẽ nguyện ý ở bên cậu suốt đời suốt kiếp. Trước khi về nhà cô liền đưa bức tượng của mình tặng cho cậu coi như việc cảm ơn mấy cái gấu bông cậu tặng cô. Phó Lãng nhìn tượng phi hành gia trên tay mà mỉm cười hạnh phúc.