[Xuyên Sách] Nam Phản Diện Này Thật Khó Chiều

Chương 1: ĐÁNH GHEN.




"Ưm...ư...nhẹ chút..."

Tiếng rên rỉ khe khẽ của người phụ nữ vang vọng khắp không gian của căn phòng, theo đó là tiếng thở gấp gáp của người đàn ông, hai thân thể không ngừng hoan ái kịch liệt trên chiếc giường kingside rộng lớn.

"Tiểu yêu tinh, em đúng là vưu vật..."

Người đàn ông khẽ nhướn người, cong môi ghé sát vào tai người phụ nữ mà thì thầm, theo đó động tác ra vào càng mạnh hơn khiến cơ thể người phụ nữ cong lên, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn.

Không biết qua bao lâu, khi hai cơ thể đã đạt đến cao trào mới dừng cuộc chơi lại, người đàn ông ngã người tựa đầu vào đôi gò bồng cao ngất ngưởng của người phụ nữ mà thở gấp.

"Anh Vũ Hiên..." Người phụ nữ nhẹ nhàng gọi tên người đàn ông, đôi mắt cô ta xẹt qua tầng sương mỏng, "Bao giờ anh mới chia tay với con nhỏ Mộc Nghiên đó hả anh? Em muốn danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh cơ."

"Ngoan nào bảo bối, đợi một thời gian nữa đi em, anh lấy được quyền điều hành công ty rồi anh sẽ chia tay với cô ta."

Người đàn ông được gọi là Vũ Hiên khẽ ngẩng đầu, bàn tay hắn ta không yên phận mà mơn trớn cơ thể của người phụ nữ, không quên đưa ra những lời đảm bảo.

Khuôn mặt người phụ nữ thoáng nhăn lại tỏ rõ vẻ không hài lòng nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng chấp nhận.

"Vậy phải nhanh lên đó, em không muốn chờ đợi thêm nữa đâu." Người phụ nữ khẽ chu môi tỏ vẻ bất mãn.

"Anh hứa mà, bảo bối..."

Vũ Hiên cười tà mị nhìn người phụ nữ trong lòng, bàn tay không yên phận lại sờ soạng khắp cơ thể của cô ta, tiếp đó một màn hoan ái lại diễn ra.

Lúc này, bên ngoài hành lang, tiếng giày cao gót mạnh mẽ không ngừng vang lên, hai thân ảnh xuất hiện trước cửa căn phòng.

Không nhiều lời, một người trong số hai thân ảnh kia lấy đà đá văng cánh cửa phòng, tiếng động lớn khiến hai người đang sắp đạt đến cao trào trong phòng giật mình mà ngoái đầu lại.

"Vũ Hiên, đồ tra nam cặn bã! Anh dám ở sau lưng tôi cùng con đàn bà lăng loàn này ngủ với nhau! Con mẹ nó, anh cái đồ chết tiệt!"

Mộc Nghiên giận dữ nhìn đôi cẩu nam nữ đang cá nước thân mật trên giường mà tức giận cực độ, hai mắt cô bừng bừng sát khí, hai tay siết chặt thành nắm đấm.



Được lắm! Tên tra nam Vũ Hiên, hóa ra hắn ta lại dám ở sau lưng cô dan díu với Tư Ngọc. Con mẹ nó, lần này Mộc Nghiên cô không xử đẹp đôi cẩu nam nữ này cô thề sẽ không mang họ Mộc!

"Mộc...Nghiên...sao em lại..." Vũ Hiên sợ hãi nhìn Mộc Nghiên, lắp bắp không nói thành lời.

"Tên khốn!"

Cô không thèm quan tâm đến lời nói của Vũ Hiên, xông vào tát cho hai con người đang trần truồng trên giường mỗi người một bạt tai cực mạnh, sau đó quay sang nói với cô bạn bên cạnh:

"Mễ Mễ, cậu giúp tôi quay lại cảnh này đi! Tôi phải cho toàn thiên hạ biết bộ mặt giả tạo của hai con người xấu xa không biết liêm sỉ này!"

Cô bạn Mễ Mễ gật đầu chắc nịch, lấy máy quay đã chuẩn bị từ trước ra, bắt đầu quay phim.

"Nghiên Nghiên, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai kẻ này đâu!"

Hai cô bạn nào đó mang một khí thế bừng bừng sát khí thực hiện kế hoạch, một người đánh mắng đôi cẩu nam nữ, một người quay lại cảnh tượng đánh ghen tận giường có một không hai này.

"Aaa...không được quay!" Tư Ngọc vừa túm lấy chiếc chăn quấn quanh cơ thể trần truồng của cô ta, vừa la hét thảm thiết.

Cả Vũ Hiên và Tư Ngọc đều bị Mộc Nghiên và Ngải Mễ hành đến mức không kịp trở tay, bộ dạng hai người họ đều trở nên chật vật vô cùng.

Đầu tóc rối tung, hai má sưng do bị tát, không những thế còn bị Mộc Nghiên hành cho mệt mỏi không thể chạy nổi chỉ có thể ở im cho cô trút giận.

"Tên cặn bã nhà anh! Đừng tưởng bà đây tỏ ra dịu dàng là không bao giờ đánh người nhé!" Mộc Nghiên thở phì phò nhìn đôi cẩu nam nữ chật vật ngồi dưới sàn nhà.

"Đúng, hai người dám ở sau lưng Nghiên Nghiên làm bậy bạ, đáng đánh!" Ngải Mễ bên cạnh cũng không ngừng phụ họa.

"Hừ! Lạc Vũ Hiên, từ hôm nay tôi và anh không còn liên quan nữa! Bà đây chính thức "đá" anh!"

Mộc Nghiên một tay chống hông, hung dữ nhìn chằm chằm tên cặn bã Lạc Vũ Hiên mà tuyên bố.

Nghe thấy lời tuyên bố của Mộc Nghiên, Lạc Vũ Hiên như chết lặng tại chỗ. Như vậy đâu thể được, hắn ta còn chưa lấy được công ty của Mộc gia, tài sản kếch xù của nhà họ Mộc còn chưa về tay, tuyệt đối không thể chia tay.

"Mộc Nghiên, nghe anh giải thích đi..." Lạc Vũ Hiên níu lấy chân của Mộc Nghiên năn nỉ.



"Anh yêu em mà... Em đừng chia tay có được không? Chuyện này có hiểu lầm, là Lam Tư Ngọc câu dẫn anh..."

Lạc Vũ Hiên không ngừng biện minh cho bản thân, chĩa mũi nhọn về phía Lam Tư Ngọc, hòng muốn thoát tội. Nhưng Mộc Nghiên đâu có ngốc như hắn ta nghĩ, cô không có ngu muội đến mức tin tưởng tên cặn bã trước mặt này lần thứ hai.

Dù họ đã yêu nhau được hơn 1 năm rồi thì đã sao? Kết quả đến cuối cùng chẳng phải Lạc Vũ Hiên vẫn vì tài sản của nhà họ Mộc sao? Hừ! Mộc Nghiên cô không phải là thánh mẫu đâu, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đã tổn thương cô, còn dòm ngó đến tài sản của gia đình cô.

"Ồ?" Mộc Nghiên cười khẩy nhìn Lạc Vũ Hiên, "Là cô ta câu dẫn anh sao?"

"Phải phải, là Lam Tư Ngọc câu dẫn anh. Em tha thứ cho anh được không? Anh hứa từ nay tuyệt đối chỉ có một mình em thôi!"

Lạc Vũ Hiên ra sức gật đầu, không ngừng nói ra những lời lẽ ngon ngọt, trong lòng hắn ta thầm nghĩ chỉ cần tiếp tục dụ dỗ bằng lời hay ý đẹp chắc chắn Mộc Nghiên sẽ mềm lòng.

Nhưng hắn đã sai! Mộc Nghiên cô không phải một cô gái ngu ngốc, cô sẽ không dễ dàng bị thao túng đâu.

"Nực cười! Lạc Vũ Hiên, anh nghe cho rõ đây..." Mộc Nghiên khinh bỉ nhìn Lạc Vũ Hiên, cười châm chọc, "Thứ đàn ông cặn bã như anh, không xứng đáng được tôi tha thứ!"

Nghe những lời lẽ cay nghiệt được thốt ra từ miệng Mộc Nghiên, Lạc Vũ Hiên chết lặng, hắn ta thật sự...mất hết rồi...

Ngược lại với sự tuyệt vọng của Lạc Vũ Hiên, Lam Tư Ngọc lúc này đã bị hận thù che mắt, cô ta nghiến răng nhìn về phía Mộc Nghiên, từ từ nhướn người cầm lấy bình hoa trên bàn.

Nhân lúc ba người kia không để ý, Lam Tư Ngọc đứng lên cầm bình hoa đập mạnh về phía sau đầu của Mộc Nghiên.

"Đi chết đi!" Cô ta điên cuồng gào lên, theo đó dùng hết sức lực vào cánh tay cầm bình hoa, một đường hạ xuống.

"Nghiên Nghiên, cẩn thận!" Ngải Mễ cả kinh nhìn một màn kia mà hét lớn.

Nhưng tất cả mọi thứ đã không kịp, chiếc bình hoa vỡ tan tành, từng mảnh vỡ rơi xuống đất tạo nên những âm thanh chói tai.

Cơ thể Mộc Nghiên lảo lảo, hai mắt cô mờ dần, phía sau đầu truyền đến cơn đau dữ dội, mùi máu tanh thoang thoảng khắp không khí...

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Mộc Nghiên nghĩ: 'Con mẹ nó! Chẳng lẽ cô phải chết ở đây sao? Thật không cam tâm!'